Nhạc Yên Nhi khựng lại.
Nói? Nói gì cơ? - Chuyện về Lâm Đông Lục à? Nhạc Yên Nhi hỏi có ý thăm dò.Cô nhớ lại trên đường từ nhà hàng trở về hắn rõ ràng không được vui, chắc là chuyện Lâm Đông Lục với Bạch Nhược Mai khiến hắn không thoải mái.Dạ Đình Sâm “Ừ”một tiếng thản nhiên.Nhạc Yên Nhi cắn môi.Hiện tại cô là “vợ”trên danh nghĩa của hắn, hắn lại không phải người thường, cô hẳn là nên kể hết chuyện này cho hắn nghe, khiến hắn hiểu rõ, miễn cho sau này khiến hắn gặp phiền toái không đáng có.Xung quanh rất tối nên Nhạc Yên Nhi không thấy rõ biểu cảm trên mặt hắn, dường như có chút dũng khí đối diện với những vết sẹo cũ, cô chậm rãi kể: - Thật lòng rất cảm ơn anh, hôm nay đã giúp tôi thoát được.Cũng rất xin lỗi đã khiến anh vướng vào chuyện vớ vẩn này.- Trước khi đăng ký kết hôn, tôi nên nói rõ với anh mới đúng.Nhưng mà… Lúc ấy tôi không biết nên nói thế nào… Bởi vì chính tôi cũng hiểu rõ… - Lâm Đông Lục là bạn trai cũ của tôi.Chúng tôi từng yêu nhau năm năm.Khi tôi còn đi học anh ấy đã giúp đỡ tôi về mặt kinh tế rất nhiều.Nhưng anh yên tâm, năm ngoái tôi đã trả hết số tiền tôi mượn cho anh ấy rồi! - Một năm trước, vì quay một bộ phim có bối cảnh trong núi sâu, sóng điện thoại ở đó rất yếu cho nên có mấy tháng tôi không liên lạc với anh ấy.Chờ đến khi tôi về anh ấy đã không còn nhớ tôi, lại còn đang yêu Bạch Nhược Mai.- Khi đó tôi rất đau khổ, cũng từng níu kéo, sau này thì dần bỏ cuộc… Bọn họ đã đính hôn, tôi cũng đã sớm không còn dính dáng gì đến họ nữa.Hôm nay chỉ là tình cờ gặp phải.Nhạc Yên Nhi càng nói càng nhỏ giọng.Chính cô cũng không biết Dạ Đình Sâm có thể tiếp nhận quá khứ đó hay không.Cô nghĩ, nếu hắn muốn cắt đứt giao dịch thì cô cũng có thể chấp nhận.Nhưng cô sẽ phải tự kiếm tiền đấu giá chiếc vòng cổ kia.- Cô từng rất yêu anh ta? – Giọng nam thấp trầm vang lên trong đêm tối.Nhạc Yên Nhi sửng sốt một lát mới đáp: - Dù sao thì anh ấy cũng là mối tình đầu của tôi.Hơn nữa, trước kia anh ấy không phải người thế này.Bây giờ anh ấy cứ như đã biến thành một người khác.Hồi trước tôi vẫn níu kéo anh ấy cũng có phần nguyên nhân là muốn biết chuyện gì đã xảy ra… Không ai thích nghe người phụ nữ của mình nói chuyện về người yêu cũ của cô ấy.Khuôn mặt Dạ Đình Sâm giấu trong bóng đêm nên Nhạc Yên Nhi không nhìn thấy ánh mắt hắn chợt lạnh xuống.Im lặng.- Bây giờ em đã là vợ tôi.– Dạ Đình Sâm thản nhiên nói.Quả nhiên, Dạ Đình Sâm vẫn rất để ý chuyện Lâm Đông Lục.Chuyện xảy ra ở nhà hàng hôm nay nhất định cũng ảnh hưởng tới thể diện của hắn.Bây giờ hắn đang làm khó cô.Trái tim Nhạc Yên Nhi chùng xuống, giọng nói có chút chua xót: - Nếu anh muốn ngừng hẳn giao dịch, thì tôi… Cô vừa nói vừa vô thức tiến lên một bước, lại chợt cảm giác mặt mình đụng vào một thân thể ấm áp.Tiếng tim đập trầm ổn mạnh mẽ vang lên bên tai.Là lồng ngực của hắn! Nhạc Yên Nhi mở to mắt.Hắn không phải đang đứng cạnh cửa sổ sao? Lúc nào đã tới đây rồi? - Tôi nói muốn ngừng giao dịch khi nào? Hử? Giọng nam trầm thấp từ tính vang lên trên đỉnh đầu, dường như ngay sát bên tai, đặc biệt là giọng mũi, trong bóng đêm không thấy năm ngón tay, có ý như muốn mê hoặc lòng người.Nhạc Yên Nhi hơi hoảng hốt: - Tôi… Có lẽ tôi không hợp làm vợ anh.Dạ Đình Sâm cảm giác được hơi thở tươi mát như hải đường của cô phun vào ngực mình, chỉ thấy khô nóng lan tràn trong bóng đêm.Tay hắn lúc có lúc không vuốt ve eo cô: - Không.Em là thích hợp nhất.Giọng nói xưa nay vẫn lạnh lẽo, lúc này trong bóng đêm lại có chút dịu dàng.Cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng từ bàn tay của hắn, Nhạc Yên Nhi hơi ngây ngẩn:- Vì sao?
- Nghiêm lão từng nói với em tôi rất ghét phụ nữ đụng chạm.Thật ra còn nghiêm trọng hơn