“Tình trạng của cô ấy bây giờ sao rồi?” Tiểu Đào không muốn để mình nghĩ đến những chuyện ngổn ngang kia nữa.
“Thật ra cũng không có trở ngại gì, chủ yếu là do cơ thể yếu ớt quá, tạm thời không thể hoạt động nhiều, cũng đừng để cô ấy quá mệt nhọc. Tôi kê mấy đơn thuốc, để cô ấy nghỉ ngơi điều dưỡng cho tốt, thân thể nghỉ ngơi vài ngày là sẽ không sao nữa.” Bác sĩ nói vài câu đơn giản, sau đó liền đi mất. Kiều Phong vừa rời đi, lại lập tức phát hiện một bóng dáng lén lén lút lút, là viện trưởng, sao bà ta đột nhiên lại xuất hiện ở đây? Anh đột nhiên ngẫm lại, Tiêu Mộc Diên sao lại ở trong nhà kho bị khóa trái ở sân sau, hơn nữa lại còn ở sân sau, người bình thường rất ít khi đi ngang nhà kho ở sân sau, cánh cửa kia hơi khó mở, Tô Mộc Diên sao có thể tự mình chạy tới, cho nên rất rõ ràng, đây là do viện trưởng giở trò. Tuy không biết trong đầu viện trưởng nghĩ gì, nhưng hiện giờ anh càng nhìn càng thấy viện trưởng khó ưa. Kiều Phong trực tiếp bước đến. “Viện trưởng, bà ở đây làm gì?” “Vừa nãy cháu gây ra náo loạn như vậy, cho nên bác qua này xem một chút.” Thật ra bà ta muốn qua đây xem thử, người phụ nữ kia đã chết chưa? Nếu chết rồi, bà ta đang muốn vỗ tay ăn mừng, còn nếu không chết, thì ít nhất cũng mất nửa cái mạng. “Xem ra viện trưởng cũng rất quan tâm cô ấy nhỉ? Lạnh lẽo chết người, trào phúng giễu cợt. Viện trưởng đương nhiên nhận ra, trong lời nói của anh có ý khác. Không ngờ thằng nhóc này bây giờ lại ngạo mạn như vậy, thế mà còn dám to gan chất vấn mình. Chỉ là, bà ta sẽ không tốn thời gian ở đây nói nhảm với anh. Người đàn ông này khôn khéo hơn nhiều so với trong suy nghĩ của bà, chỉ sợ con gái bà không thể giữ nổi một người đàn ông thông minh như vậy. “Bà chợt nhớ, bà có việc phải làm, không nói nhiều với cậu nữa.” Viện trưởng đương nhiên cảm thấy ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách. Nhưng mà lúc này, Kiều Phong không để cho âm mưu của bà ta thực hiện được, anh chặn trước mặt bà ta, khiến bà ta không thể nào bước tiếp được. “Viện trưởng, có chuyện gì cứ nói thẳng với cậu, không chừng cậu có thể nghĩ cách giúp bác.” Người này còn không để cho bà đi à? “Nhốt Tiêu Mộc Diên trong nhà kho ở sân sau, đều là bác giở trò à?”Kiều Phong không lưu tình nói toạc ra, không chừa cho bà chút mặt mũi nào. Viện trưởng cũng ngờ anh nói thẳng ra như vậy, đơn giản thô bạo mà nói ra. Nếu người đàn ông trước mặt này đã nói trắng ra, vậy bà ta cũng không thể giả vờ không biết được nữa. “Không ngờ cuối cùng cháu cũng phát hiện ra chuyện này, tại sao cậu phải làm như vậy?” Không biết vì sao, nghe nói như vậy, Kiều Phong cảm giác trong lồng ngực mình có một ngọn lửa mãnh liệt, hừng hực cháy lên. “Tôi không nghe lầm chứ, cậu bây giờ lại bênh vực người phụ nữ kia. Theo lý mà nói, không phải tất cả tâm tư suy nghĩ của cậu nên đặt trên người Tiểu Đào mới đúng ư? Vì sao còn có thời gian quan tâm những cô gái khác?” Viện trưởng bênh vực con gái mình. Đặc biệt là sau khi nghe được lời nói của Kiều Phong, bà ta liền không cam tâm tình nguyện cho lắm, người đàn ông này vì sao cứ phải một trái tim chứa hai người như vậy? Chẳng lẽ anh muốn bắt cá hai tay hay sao? Tuyệt đối không được, bà sẽ không để con gái giẫm lên vết xe đổ của mình. Con gái, con hãy yên tâm, mẹ nhất định sẽ đòi lại công bằng cho con, tuyệt đối không để người đàn ông này làm xằng làm bậy. Bây giờ bà ta đối với cô gái tên Tiêu Mộc Diên kia càng thêm thù hận, bà chỉ ước có thể diệt trừ Tiêu Mộc Diên mới thoải mái. “Chuyện của tôi với Tiểu Đào không hề liên quan gì đến cô gái kia.” Kiều Phong kiềm chế sự tức giận của mình, dùng giọng điệu trầm thấp mà nói. “Cậu dám nói cậu không thích cô gái kia chút nào ư? Vậy vì sao lúc nãy khi ôm cô ta cháu lại gấp gáp như vậy?” Thật ra vừa nãy viện trưởng nhìn thấy tất cả. Tận mắt chứng kiến, càng khiến bà ta sốt ruột như kiến bò trên chảo nóng. Sợ là cho dù Tiểu Đào bị thương, anh cũng không gấp gáp như vậy. “Tính mạng cô ấy đang nguy kịch, sao có thể xem nhẹ được. Bà có biết không, tất cả những gì bà làm suýt nữa đã hại chết cô ấy.” Bây giờ Kiều Phong dùng giọng điệu như đang hỏi tội bà, càng khiến bà cảm thấy cả người như bị chọc giận đên mức phát nổ. Người đàn ông này đúng là được nước lấn tới, nếu không phải vì lúc trước con gái đau đớn cầu xin mình, con gái không cứu hắn, hiện giờ, đúng là không thể không thừa nhận, lúc đầu đã cứu được một con sói mắt trắng (kẻ vong ơn bội nghĩa). “Tất cả đều không phải là do cậu sao. Nếu không phải sau khi cậu gặp cô gái kia cứ thay đổi thất thường, cả người như mất hồn mất vía, khiến con gái tôi cả ngày phiền lòng vì cậu, tôi đây cũng chỉ suy nghĩ cho hạnh phúc cà đời của con gái tôi thôi.” Viện trưởng đã quyết tâm nói hết ra, bởi vì bà ta muốn thẳng thắn với anh, bà muốn bảo vệ con gái mình thật tốt. “Cái gì? Tiểu Đào là con gái của bà, cô ấy không phải trẻ mồ côi tròn cô nhi viện này ư?” Kiều Phong hoàn toàn bị lôi kéo sang một chủ đề khác. “Không giấu gì cậu, tôi nói cho cậu, trước đây, tôi từng yêu đương với một người đàn ông, nhưng lại phát hiện ông ta đã có gia đình. Không còn cách nào khác, tôi không muốn làm kẻ thứ ba, cũng không muốn để người ta bắt cá hai tay, cho nên tôi liền lén lút rời đi. Sau đó tôi mở cô nhi viện ở đây, tôi không muốn để người ta biết thân phận của Tiểu Đào, nên chỉ có thể nói nó là trẻ mồ côi được cô nhi viện thu dưỡng, từ nhỏ đến lớn tôi đều không để nó biết.” “Nhưng cậu biết tôi khổ sở thế nào không? Tôi chỉ vì muốn con bé có một tuổi thơ vô ưu vô lo, tôi dành tất cả tình yêu thương cho nó, tôi không muốn nó có chút thương tổn nào. Cho nên, tôi không muốn cháu làm tổn thương nó! Tiêu Mộc Diên kia lại càng không thể tổn thương nó!” Tâm trạng của viện trưởng bây giờ hết sức kích động. “Bà có từng nghĩ, Bà làm như vậy sẽ khiến cô ấy càng thêm đau khổ hay không?”Kiều Phong lúc này càng thêm đau lòng thay cho Tiểu Đào. “Con bé có gì mà phải đau khổ, tôi vẫn luôn che chở nó như bảo bối, tôi dành tất cả những thứ tốt đẹp trên đời này cho nó.” Viện trưởng nói rất lớn tiếng, tâm trạng không kiềm chế được. “Nhưng bà có thật lòng hỏi cô ấy muốn gì chưa? Nói không chừng cô ấy chỉ muốn được gọi một tiếng mẹ mà thôi.” “Tôi có cách làm việc của tôi, tôi chỉ mong cậu có thể giữ bí mật giúp tôi, để nó cứ tiếp tục hạnh phúc vui vẻ như vậy. Bởi tôi không muốn nó có bất cứ suy nghĩ nào về ba của nó, cứ sống ở trong cô nhi viện này cũng không có gì là không tốt.” Viện trưởng vừa nói vừa cố gắng điều chỉnh tâm trạng của mình. “Chuyện hôm nay tốt hơn cậu đừng nói lung tung, nhất là Tiểu Đào, tôi không muốn để nó biết nhiều như vậy. Càng biết nhiều càng không tốt cho nó.” Viện trưởng hít một hơi thật sâu, cuối cùng điều chỉnh tốt tâm trạng của mình. Nhưng mà viện trưởng không ngờ, lúc bà ta xoay người, vậy mà lại thấy Tiểu Đào đứng trước mặt mình, mắt đẫm nước mà nhìn bà, nước mắt không ngừng chảy ra khỏi hốc mắt, dáng vẻ muốn đau lòng bao nhiêu liền đau lòng bấy nhiêu. “Bà sai rồi, bà hoàn toàn sai rồi. Mấy năm nay cháu không có chút vui vẻ nào, cháu vẫn luôn nghĩ ba mẹ cháu đang ở đâu. Nhưng cháu không ngờ bác giấu diếm cháu bao lâu nay, vẫn không có ý định nói cho cháu biết sự thật.”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vợ Nhỏ Mang Thai Hộ Tổng Tài
Chương 808: Nó là Con gái tôi
Chương 808: Nó là Con gái tôi