Anh căn bản chưa từng rời khỏi, vẫn im lặng đi theo phía sau cô, nhìn thấy cô và Đường Lực vẫn đang dây dưa. Anh thực sự rất đau lòng, nhưng không dám bước lên đột ngột ngăn họ dừng lại vì sợ Thịnh Thảo An tức giận lại đuổi mình đi.
Anh sợ rằng những lời anh nói với cô trong lúc tức giận sẽ làm Thịnh Thảo An không quan tâm mình nữa, nên anh chỉ đành như thế này mà thôi. Anh sẽ ở phía sau bảo vệ cô. Nếu người cô yêu thực sự là Đường Lực, vậy thì anh chọn cách tác thành cho bọn họ. Trong lòng Triệu Dương bây giờ chỉ nghĩ như thế, vì anh thực sự muốn cố gắng thuyết phục bản thân. Thấy Triệu Dương đang chìm đắm trong suy nghĩ, Đường Lực cũng chẳng có chút khách sáo nào, đẩy mạnh vai của anh,Triệu Dương đang không để ý nên bị ngã xuống đất. "Anh yếu đuối như thế thì chăm sóc ai được nữa, nên thôi để tôi chăm sóc thay người phụ nữ mà anh muốn chăm sóc nhé." Đường Lực nói với vẻ mặt mỉa mai, rồi nghênh ngang bước vào cửa phòng bệnh. Sau đó, chỉ liếc mắt nhìn một cái rồi quay người, tìm nơi mà anh ta muốn tìm. Triệu Dương bước đến tóm lấy tay của Đường Lực. “Anh muốn đi đâu?" Bởi vì Triệu Dương biết rằng bây giờ Thịnh Thảo An căn bản không xa anh ta được, nên anh không cho phép anh ta rời đi. "Không ngờ là anh còn lo lắng cho tôi hơn cả người phụ nữ của anh. Người làm sứ giả bảo vệ như anh hình như làm quá đạt rồi đó? Là người bảo vệ hoa hay là hiệp sĩ cũng chẳng ôm được người đẹp về đâu. Anh chắc chắn muốn diễn vai đó chứ? "Đường Lực nói với giọng khinh thường. Anh đã từng đóng vai diễn như vậy, nhưng anh cũng không có được người mình yêu, vì vậy anh nản lòng, anh đã từ bỏ, anh chọn trả thù, nghĩ những cách trả thù tốt hơn, anh nhất định phải giải quyết cho thật tốt tất cả mọi chuyện. Anh sẽ không cam tâm, cho dù chết, anh cũng phải kéo theo vài người xuống, cho nên anh bắt buộc phải làm lại từ đầu. "Chẳng lẽ anh không còn gì muốn nói với tôi sao?" Thấy dáng vẻ không chịu khuất phục của Triệu Dương, Đường Lực lại hỏi. "Tôi thì có gì mà nói với anh?" Triệu Dương trừng mắt nhìn anh ta. "Nếu như không có chuyện gì thì sao anh phải ngăn tôi lại? Nếu anh vẫn không thể hạ quyết tâm giết tôi, thì xin hãy trở về đi, tôi nói lời say gooodbye với anh ở đây nhé." Đường Lực nói một cách rất nhẹ nhàng. Nhưng Đường Lực không thể chịu được thái độ thờ ơ của anh ta... "Anh vẫn còn nói nhăng nói cuội, anh có tin ngay bây giờ tôi giết chết anh không?" Triệu Dương hùng hổ xông lên phía trước. "Anh có tin là tôi mong chẳng được anh giết tôi ngay đi, vì tôi thấy sống trên thế giới này chẳng có ý nghĩa gì cả, nhờ anh thành toàn cho tôi." Đường Lực lại nói bằng giọng điệu khiêu khích, gợi đòn với Triệu Dương. Triệu Dương thực sự muốn đấm chết tên Đường Lực này. Nhưng bây giờ Thịnh Thảo An đang gặp nguy hiểm, lúc này thực sự không thích hợp cãi nhau, vì vậy anh chọn cách im lặng chờ đợi tin tức về Thịnh Thảo An. Không lâu sau, đèn phòng mổ đã tắt, Triệu Dương lập tức bước tới: "Bác sĩ, xin hỏi bệnh nhân bên trong tình hình thế nào rồi?" Triệu Dương lòng đang nóng như lửa đốt, người phụ nữ ngốc nghếch bên trong kia là chỗ dựa tinh thần của cuộc đời anh, khó khăn lắm anh mới phát hiện ra bản thân đã yêu cô, cớ sao lại phải chịu kiếp nạn này? "Anh có thể yên tâm rồi, ca phẫu thuật rất thành công. Cô ấy sẽ nhanh tỉnh lại thôi. Sau khi cô ấy tỉnh dậy, mọi người có thể nói chuyện vài câu, nhưng mà, có một chuyện..." Nói đến đây, bác sĩ dường như có điều gì đó khó nói. "Nhưng sao?" Triệu Dương đợi không nổi tiếp tục đặt câu hỏi. "Con của cô ấy mất rồi." Bác sĩ nói bằng giọng bình tĩnh nhưng có chút thương tiếc trong đó. "Cái gì mà con mất rồi?" Chẳng lẽ là... Sau khi phản ứng lại, Triệu Dương ngồi sụp xuống đất, vẻ mặt rất đau đớn. Tại sao điều này lại xảy ra? Đứa trẻ đã mất, tin tức này giống như sét đánh giữa trời quang vậy. "Sao lại như thế được?" Triệu Dương vẫn cứ lẩm bẩm trong miệng câu này. "Đứa trẻ đã không còn, như thế chẳng phải tốt hơn cho anh sao?" Đường Lực đúng là thêm dầu vào lửa. Anh cảm nhậnđược nỗi đau của Triệu Dương, nhìn thấy anh ta đau đớn như vậy, trong lòng Đường Lực cảm thấy hơi sảng khoái. Dù sao dày vò người khác bây giờ là niềm vui lớn nhất của cuộc đời anh. "Không thể, chuyện này không thể nào." Triệu Dương như phát điên, lặp đi lặp lại. Bác sĩ không nói nữa, chỉ khẽ lắc đầu rồi rời đi. Triệu Dương cứ ở trong phòng bệnh của Thịnh Thảo An như thế, im lặng bên cạnh cô, lặng lẽ trông nom cô, chẳng biết Đường Lực rời đi từ lúc nào, anh cũng không có tâm trạng tiếp tục đuổi theo anh ta nữa,vì bây giờ anh phải ở bên cạnh chăm sóc cho cô, không để cô xảy ra bất kỳ tai nạn ngoài ý muốn nào nữa. Đứa trẻ mất, cô ấy sẽ đau lòng nhiều đến thế nào. Triệu Dương đau lòng nhìn Thịnh Thảo An nằm trên giường bệnh, khuôn mặt cô tái nhợt và hốc hác. Cô đã một mình im lặng chịu đựng bao nhiêu đau khổ rồi? Anh không dám tiếp tục nghĩ về điều đó nữa, anh không nỡ để cô đau khổ như thế này một lần nữa. "Thảo An, tại sao em lại khiến bản thân mệt mỏi như vậy?" Đôi mắt của Thịnh Thảo An khẽ động, Triệu Dương kích động đến nỗi ngay lập tức bước về phía trước, thấy cô đang từ từ mở mắt ra, nên anh nắm chặt lấy tay cô: "Thế nào rồi? Em cảm thấy thế nào? Có muốn anh đi gọi bác sĩ ngay không?" Thịnh Thảo An yếu ớt mơ hồ mở mắt ra, ngay khi nhìn thấy Triệu Dương, cô lập tức sầm mặt lại: "Sao anh lại ở đây?" Thịnh Thảo An gần như dùng hết sức bình sinh để trừng mắt nhìn anh, vẻ vẫn oán trách anh. "Anh biết em bây giờ đang rất tức giận, cơ thể rất mệt mỏi, nhưng trước tiên em nên nghỉ ngơi trước đã." Triệu Dương nhẹ nhàng nói với Thịnh Thảo An. "Tôi muốn tìm Đường Lực, anh làm gì ở đây?" Thịnh Thảo An thở hổn hển nói. "Em đừng kích động, anh sẽ lập tức đi tìm Đường Lực về đây." Triệu Dương kiên nhẫn nói, anh vốn muốn nói chuyện với cô về đứa trẻ, nhưng thấy tình trạng hiện tại của cô đang rất tệ, anh không nỡ nói những lời dễ khiến cô kích động, bởi vì tin này đối với cô giống như sét đánh giữa trời quang vậy. Thịnh Thảo An quay mặt sang bên kia, vẫn kiên quyết hỏi: "Đường Lực đâu?" "Anh có thể giúp em tìm anh ta." Triệu Dương nói. "Vậy thì anh lập tức tìm anh ấy về đây cho tôi, tôi muốn gặp anh ấy ngay, tôi không muốn nhìn thấy anh." Thịnh Thảo An cứ luôn lặp lại những lời này, mặc dù Triệu Dương rất đau lòng khi nghe những lời đó, nhưng vẫn cố chấp đồng ý với cô: "Được, anh sẽ tìm giúp em."
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vợ Nhỏ Mang Thai Hộ Tổng Tài
Chương 667: Đứa trẻ mất rồi
Chương 667: Đứa trẻ mất rồi