Đáng ghét nhất là ba mẹ của cô đều buộc cô phải ở lại bên cạnh Thịnh Thắng. Hiện tại mỗi ngày cô đều sống mà không bằng chết. Cuộc sống càng ngày càng tệ.
"Cho nên bây giờ cô tới đây để trách móc tôi?" Thịnh Trình Việt nheo mắt. Toàn thân toát ra cảm giác như thể muốn cả vú lấp miệng em. "Em…chỉ mốn nói với anh rằng em vẫn còn rất thích anh." Tô Anh thật sự không kềm chế được cảm xúc trong lòng của mình, cô thật sự muốn được ở cùng anh mãi mãi nhưng tại sao lại khó khăn như vậy? Thịnh Trình Việt lạnh lùng liếc Tô Anh: “Sợ rằng bộ dạng này không tốt lắm đâu, mẹ kế của tôi ơi." Anh đặc biệt nhấn mạnh hai từ cuối cùng nhưng khi lọt vào tai của Tô Anh mới mỉa mai làm sao. "Em..." Khóe mắt ngấn nước của Tô Anh lúc này đã sớm tuôn rơi ào ào làm nhòe cả lớp trang điểm. "Rốt cuộc thì em đã làm sai điều gì? Mà anh phải đối xử với em như vậy, rõ ràng em chỉ muốn được ở bên cạnh anh mà thôi, hay anh đưa em đi đi, chỉ cần anh đưa em đi là được.” Tâm trạng của Tô Anh càng kích động hơn, bởi vì căn bản là cô không hề muốn ở lại bên cạnh lão già đó, mỗi ngày đều phải phục vụ ông ta, lại còn phải tỏ ra nũng nịu với một kẻ kinh tởm như vậy khiến cô cảm thấy rất mệt mỏi. Thịnh Trình Việt vẫn trơ trơ như cũ: “Đây là chọn lựa của cô nên cô phải gánh chịu hậu quả." "Nhưng mà em hối hận rồi..." Tô Anh vừa tỏ ra đáng thương lau nước mắt, vừa thút thít nói với anh. Hy vọng làm như vậy có thể níu kéo được anh. Thịnh Trình Việt thấy Thịnh Thắng đang thương lượng chuyện quan trọng gì đó với Đường Lực nên muốn bỏ đi nhưng kết quả lại bị Tô Anh nắm tay kéo lại, anh hung hăn trợn mắt với cô, cuối cùng cô ta vẫn phải buông tay anh ra một cách ấm ức. Nhưng chỉ một giây sau Thịnh Trình Việt đã không còn nhìn thấy bóng dáng của hai người đó đâu nữa, chết tiệt. "Cô có biết cô đã gây ra cho tôi bao nhiêu phiền phức không hả? Nếu cô muốn để lại cho tôi chút ấn tượng tốt đẹp thì xin cô sau này đừng xuất hiện ở trước mặt của tôi nữa." Thịnh Trình Việt để lại một câu cảnh cáo rồi vội vàng bỏ đi. Tô Anh thẫn thờ ngồi bệt dưới đất, trái tim như vỡ tan. Cô không hiểu tại sao anh lại ghét bỏ mình như vậy? Anh Trình Việt... "Tại sao anh lại bỏ em mà đi? Rốt cuộc em có chỗ nào thua kém Tiêu Mộc Diên, chỉ cần anh nói với em, em đều có thể thay đổi, em có thể vì anh mà thay đổi tất cả." Tô Anh còn chưa từ bỏ ý định đuổi theo, cô không cho phép mình bỏ lỡ cơ hội hiếm hoi này, cô sợ sau này mình sẽ không còn được gặp lại Thịnh Trình Việt nữa. Cho nên cô nhất định phải nghĩ cách để có được mọi thứ. Cô cũng chẳng buồn để ý rốt cuộc mọi người sẽ nhìn mình bằng con mắt gì, cứ thế mà trực tiếp ôm chầm lấy bắp đùi của Thịnh Trình Việt. "Có chuyện gì đi nữa thì sau này em cũng sẽ không rời bỏ anh." Sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, Tô Anh cảm thấy chỉ có ở bên cạnh anh mới là thiết thực nhất, cô thật sự rất không cam lòng vuột mất anh như vậy. "Cô nên dừng trò hề này lại đi." Thịnh Trình Việt nói xong liền hất cô ra. Sau khi Tô Hoằng Nghị nhìn thấy cảnh này liền đi qua xốc nách Tô Anh đang muốn đuổi theo Thịnh Trình Việt lên. "Đừng khiến tao mất mặt ngay tại đây." Khóe mắt của Tô Anh đỏ hết cả lên: "Ba, ba đừng bày ra cái bộ dạng này đối với con." "Hiện tại còn ai không biết mày là con gái của tao chứ, ngay lúc này ngay tại đây lại làm ra cái chuyện như vậy, rõ ràng là muốn làm mất thể diện của tao mà, tao sẽ không để cho mày làm vậy." Tô Hoằng Nghị chỉ muốn dạy dỗ Tô Anh đàng hoàng. "Ba, tại sao ba không suy nghĩ một chút đến cảm nhận của con chứ? Từ trước tới giờ con chưa từng đòi hỏi gì cả, nhưng hiện tại con thực sự thích anh ấy, con chỉ muốn ở cùng với anh ấy, con không muốn ở cùng với lão già đó nữa." Tô Anh nói bằng giọng điệu cầu xin tha thứ. "Mày có biết hiện tại mày đang nói gì không? Mày còn dám ăn nói bừa bãi tao sẽ bóp chết mày." Tô Hoằng Nghị giận tím mặt. "Có bản lĩnh thì ba cứ bóp chết con đi!" Nói xong Tô Anh liền nhắm mắt lại, ra vẻ có chết cũng không sợ. Dù sao thì hiện tại từng giây từng phút trong cuộc đời cô chẳng khác nào sống không bằng chết. "Lập tức quay về bên Thịnh Thắng cho tao." Tô Hoằng Nghị gằn giọng ra lệnh, Tô Anh lại càng giãy giụa trên mặt đất dữ dội hơn: "Con sẽ không quay về đó nữa." "Cái thằng đó cũng chẳng hề thích mày, mày có tiếp tục dây dưa với nó thì cũng chẳng có nghĩa lý gì?" Tô Hoằng Nghị cảnh cáo. "Nhưng mà con thích..." Trái tim của Tô Anh thắt chặt. Tại sao cô lại phải sống đau khổ như vậy chứ? "Bốp!" Trên mặt Tô Anh hiện lên dấu bàn tay to đỏ. Cơn đau rát khiến cho Tô Anh khó chịu. Cô nhất thời ngưng khóc. Cô cũng chẳng biết ba đã đưa cô về bằng cách nào, lúc quay về, mẹ cô liền sang, Tô Anh cho rằng sẽ được an ủi một chút, nhưng không ngờ những gì cô nhận được lại là sự thờ ơ đáng sợ hơn. "Con bé này có phải lại đắc tội với ba con rồi không. Nghe lời ba mẹ đi, con phải phục vụ Thịnh Thắng cho tốt, nếu không chúng ta sẽ chẳng còn tấc đất cắm dùi đâu, phải ngoan ngoãn nịnh nọt ông ta, con biết chưa?" Tô Anh hoàn toàn không nghe thấy chút quan tâm nào trong những lời đó mà chỉ toàn là lợi dụng. "Chẳng lẽ trong mắt hai người chỉ có lợi ích mới quan trọng sao? Hai người có từng nghĩ tới cảm nhận của con không?" Tô Anh hạ giọng. "Con bé này lại đang nói bậy bạ gì vậy?" Tô Hoằng Nghị lại càng mất kiên nhẫn, tức giận nói: “Tôi đang vui vẻ tham gia vào bữa tiệc nhưng lại bị con nhóc này phá hỏng toàn bộ, hại tôi không thể không đưa nó về, xấu hổ vì phải bồi thường tiền hàng." Tô Hoằng Nghị vừa mắng vừa phùng mang trợn mắt với Tô Anh, như thể cô ta là một thứ gì đó rất đáng ghét. Hiện tại Tô Anh cũng cảm thấy dường như mình không được hoan nghênh cho lắm, chẳng lẽ cô sắp bị đuổi ra khỏi cửa sao? Tại sao thế giới này lại phải như vậy? Tại sao cha mẹ cô lại đối xử với cô ta như vậy? Cô cười khẩy, cười nhạo cảnh ngộ mà mình gặp phải. Chắc sẽ không có ai đồng cảm với cô đâu. "Hai người rốt cuộc có coi con là con gái của hai người không vậy?" Tô Anh cất giọng khản đặc: “Con thật sự muốn hỏi một câu, rốt cuộc con có phải là con ruột hay không?" "Con lại nói gì đấy? Con không phải là con gái của chúng ta thì ai mới là con gái của chúng ta hả?" Mẹ của Tô Anh đi tới, vừa đỡ Tô Anh dậy, vừa an ủi Tô Anh. "Làm gì có ai đối xử với con gái ruột thịt của mình như vậy chứ?" Tô Anh tự nhủ. Hai người bọn họ chỉ đang đẩy cô vào hố lửa lại còn vui vẻ mà đẩy nữa. Tại sao trên đời này lại có những ông bố bà mẹ như vậy hả trời? Tô Anh thật sự không hiểu nổi, cô không hề muốn một gia đình như vậy.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vợ Nhỏ Mang Thai Hộ Tổng Tài
Chương 559: Tô anh đau khổ
Chương 559: Tô anh đau khổ