TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vợ Nhỏ Mang Thai Hộ Tổng Tài
Chương 544: Đi ngôi nhà ma

Sau khi nghe thấy câu hỏi oán trách tủi thân của Tiêu Mộc Diên, cuối cùng mấy đứa trẻ cũng không dám lên tiếng.

Thịnh Trình Việt ôm nước ngọt và bỏng ngô đi tới, nhìn thấy sắc mặt và bầu không khí kì lạ này, anh nhịn không được nói đùa: “Sao thế, có phải các con lại bắt nạt mẹ rồi không?”

Sau đó, Thịnh Trình Việt trừng mắt với bọn trẻ.

“Chúng con đâu có bắt nạt mẹ, chúng con đều rất ngoan, nghe lời mẹ.” Nguyệt Nguyệt vội vàng phủi sạch liên quan.

Lúc này Lưu Mỹ cũng lộ ra nụ cười xán lạn: “Hiếm lắm chúng ta mới ra ngoài chơi, đừng ở nơi này rầu rĩ.”

Lúc này Tiêu Mộc Diên ngồi trên ghế ăn bỏng ngô với Thịnh Trình Việt.

Mấy đứa trẻ đã chạy đến một nơi khác.

“Làm sao bây giờ? Lúc nãy kế hoạch của chúng ta đã thất bại. Ba mẹ đều không cho chúng ta đi một mình.” Nguyệt Nguyệt chu miệng nhỏ nói.

Viễn Đan trực tiếp đánh lên đầu Nguyệt Nguyệt: “Chắc chắn là do kỹ xảo của em quá kém.”

“Không phải, em diễn rất chân thực đấy nhé?” Nguyệt Nguyệt cảm thấy kỹ thuật diễn xuất của mình rất tốt.

Trong lòng Viễn Đan nghĩ ra một cách hay: “Các người nghe tôi nói đây, chúng ta đẩy ba mẹ đi chơi đu quay, để cho ba mẹ ở trong đu quay, sau đó chúng ta có thể tự đi chơi rồi. Thuận tiện còn để cho bọn họ có một buổi hẹn hò lãng mạn ở trong đu quay, chắc chắn ba mẹ sẽ cảm ơn chúng ta đấy.”

Nói xong bọn chúng vội che miệng cười trộm.

Nhìn thấy tóc tai lòa xòa của Tiêu Mộc Diên, Thịnh Trình Việt không nhịn được vươn tay ra giúp cô sửa sang lại, anh cưng chìu nói với cô: “Em xem tóc tai em đã lộn xộn thành ra thế này, đã lớn như vậy mà còn nghịch ngợm giống như một đứa trẻ.”

“Anh là đang nói bản thân anh à?” Tiêu Mộc Diên nghịch ngợm nháy mắt với anh một cái nói.

Tiêu Mộc Diên bắt đầu hết nhìn đông lại nhìn tây, trong miệng luôn nhắc nhở: “Sao bọn nhỏ đi vệ sinh lâu thế?”

“Em yên tâm, con của chúng ta đều rất thông minh, sẽ không có người nàobắt nạt được chúng.” Thịnh Trình Việt ở bên cạnh nói đạo lý này với Tiêu Mộc Diên.

Cô lườm anh một cái.

Thịnh Trình Việt lại hạnh phúc hờn trách cô: “So với bọn chúng anh lại khá lo lắng cho em.”

Sau khi nghe anh nói như thế lập tức Tiêu Mộc Diên nhìn anh bằng ánh mắt nóng như lửa đốt, cô chất vấn anh: “Lời của anh là có ý gì hả?”

Thịnh Trình Việt không nghĩ tới sau khi Tiêu Mộc Diên nghe anh nói xong lại tức giận đến thế, anh lập tức vội đổi giọng nói: “Lúc nãy anh chỉ đùa với em mà thôi, em đừng để trong lòng.”

“Nhưng em lại nghe rất rõ ràng.” Tiêu Mộc Diên đang lúc muốn truy hỏi Thịnh Trình Việt cho ra nhẽ thì bọn trẻ đã trở về. Lúc này Thịnh Trình Việt hô lên một tiếng cảm ơn trời đất, bọn trẻ trở về thật đúng lúc mà.

“Mẹ ơi, bây giờ bỗng nhiên chúng con rất muốn chơi đu quay.” Nguyệt Nguyệt kéo cánh tay của Tiêu Mộc Diên làm nũng nói.

“Đu quay?” Tiêu Mộc Diên hơi cứng họng. Sao mà cô nhóc Nguyệt Nguyệt này chỉ thích những thứ nhí nhảnh thế nhỉ? Cô im lặng suy nghĩ. Lúc cô đang suy nghĩ làm thế nào có thể khéo léo nói cho Nguyệt Nguyệt biết đừng đi chơi đu quay kia, bởi vì trong mắt cô nếu đứa bé ngồi đu quay cũng hơi nguy hiểm.

Ai biết vào lúc này, Thịnh Trình Việt lại rất thoải mái đáp ứng nói: “Được, thật ra anh cũng cảm thấy đu quay rất thú vị.”

Sau khi Tiêu Mộc Diên nghe anh nói như thế lập tức cô cảm thấy không vui lắm. Tại sao người này có thể ăn nói linh tinh thế chứ. Lỡ như dạy hư bọn trẻ thì sao? Tuy rằng cô hoàn toàn không lo lắng về vấn đề trí thông minh của bọn trẻ một chút nào.

Vốn dĩ Tiêu Mộc Diên cho rằng Thịnh Trình Việt sẽ chú ý tới sắc mặt của mình, thế nhưng ai biết Thịnh Trình Việt lại trực tiếp ôm cả người cô lên: “Mẹ bọn trẻ không nói lời nào có nghĩa là ngầm thừa nhận. Bây giờ chúng ta lập tức lên đường thôi!”

Giọng nói của Thịnh Trình Việt thật sự rất vui, thế nhưng Tiêu Mộc Diên lại hơi tức giận: “Sao anh...”

“Anh biết em muốn nói cái gì, em cũng chỉ lo lắng an nguy của bọn trẻ. Anh bảo đảm với em cũng sẽ không có chuyện gì đâu.” Nói xong, Thịnh Trình Việt ôm cô nhanh chân sải bước về phía trước.

Một giây sau, hai người bọn họ đã bước vào đu quay.

Vẻ mặt của bọn trẻ và Lưu Mỹ đều tươi như hoa, cùng nhau vỗ tay hoan nghênh.

Thật sự khiến người ta cảm thấy vui vẻ trong lòng! Lúc này Nguyệt Nguyệt cảm thấy vô cùng hưng phấn, bởi vì bây giờ cô bé có thể đi chơi trong ngôi nhà ma. Cô bé liếc mắt ra hiệu với Viễn Đan và Thịnh Tuấn Hạo.

Thế nhưng một chút trò vặt ấy của bọn chúng làm sao có thể thoát khỏi đôi mắt tinh tường của Lưu Mỹ chứ: “Mấy đứa các con muốn bỏ một mình cụ ở đây à?”

Vốn dĩ bọn nhỏ đang muốn đến ngôi nhà ma bên kia, nhưng mà lời của Lưu Mỹ khiến bọn chúng nhất thời dừng bước.

Nguyệt Nguyệt lại tủi thân trề miệng nhỏ: “Cụ ơi, thật sự con rất muốn chơi cái kia...” Nói xong cô bé cúi đầu, bởi vì cô bé biết với tính cách của Lưu Mỹ chắc chắn cụ sẽ không để cho mình đi chơi ngôi nhà ma kia đâu.

“Đi đi. Có điều phải chú ý an toàn.” Lưu Mỹ im lặng một hồi, rốt cuộc vẫn mở miệng nói.

Nguyệt Nguyệt vô cùng khiếp sợ, cô bé cảm thấy hơi khó tin: “Cụ ơi, cụ nói thật không?” Trong ấn tượng của cô bà cụ còn nghiêm khắc hơn mẹ nữa.

“Tuấn Hạo và Viễn Đan, hai người các con chăm sóc thật tốt cho Nguyệt Nguyệt. Nếu con bé có thiếu một sợi tóc nào cụ sẽ không bỏ qua cho các con đâu.” Tuy rằng dáng vẻ của Lưu Mỹ thoạt nhìn vô cùng nghiêm khắc, thế nhưng giọng điệu lại đặc biệt dịu dàng.

Viễn Đan cũng cảm nhận được, cậu hơi giật mình, hình nhưcụ đây đã trở nên hiểu lòng người hơn lúc trước.

“Cụ yên tâm, con nhất định sẽ trông chừng Nguyệt Nguyệt rất kỹ.” Viễn Đan đi lên phía trước, trực tiếp ôm vai Nguyệt Nguyệt.

Trên mặt của cô bé lộ ra một nụ cười rạng rỡ.

“Có điều, các con chơi thì chơi, nhất định phải chú ý an toàn.” Lưu Mỹ cứ lần lượt nhắc nhở cảnh cáo bọn chúng. Nhưng mà bây giờ đã không còn như xưa. Chỉ có điều sau khi bà suy nghĩ một chút, mở miệng nói: “Vì an toàn trước mắt, cụ vẫn là đi sát theo các con thôi.”

“Chắc chắn không được đâu.”

Mấy đứa trẻ hầu như cùng đồng thanh hô lên.

“Hả?” Lưu Mỹ hơi kinh ngạc: “Chẳng lẽ các con còn ghét cụ à.”

“Không phải đâu, chúng con chỉ muốn đi tìm cảm giác kích thích cho mình mà thôi.” Thịnh Tuấn Hạo nói.

“Cụ à, hai chúng con đã là người lớn rồi, chúng con có thể bảo vệ Nguyệt Nguyệt thật tốt. Cụ cứ ngồi ở đây vừa uống trà vừa đợi chúng con thôi.”

Sau khi nói xong, Viễn Đan chỉ lo Lưu Mỹ sẽ thật sự đi chung với mình, vì thế cô vội vàng kéo tay của Nguyệt Nguyệt và Thịnh Tuấn Hạo đi về phía ngôi nhà ma bên kia.

Lúc sắp đi tới ngôi nhà ma, sau khi nhìn thấy ngôi nhà, Nguyệt Nguyệt kích động chạy vọt lên trước mặt Viễn Đan.