"Nếu như thấy cơ thể không khỏe, có thể bảo người bên cạnh cô đưa cô đi bệnh viện một chuyến. Nếu như thấy không có gì đáng ngại thì cô có thể đi vào phòng nghỉ ngơi. Là con gái, ban đêm có thể không đi ra ngoài thì cũng đừng đi."
Câu nói cuối cùng, tựa như là lời cảnh cáo của Thịnh Trình Việt, sau đó, anh ôm Tiêu Mộc Diên, người đang luống cuống vì sợ hãi kia, trở về phòng. Lâm Linh nắm quần áo, chưa kịp nói cảm ơn thì đã thấy bóng lưng rời đi vội vàng của anh. Trong tim giống như bị thứ gì đè lại, nói không ra lời. "Cô ơi, bây giờ cô thấy thế nào rồi? Nếu như thấy không thoải mái thì để tôi đưa cô đi bệnh viện ngay bây giờ nhé." Lâm Linh vẫn còn ngớ người, thì nghe người bên cạnh nói chuyện, cô quay đầu nở nụ cười lễ phép với người bảo vệ cổng: "Cảm ơn, nhưng mà tôi thấy vẫn còn ổn lắm, thế tôi về nghỉ trước nhé." Sau đó, Lâm Linh liền đi, mà người bảo vệ cổng kia cũng không giữ cô lại. Chỉ nhìn bóng lưng của cô thôi, đã không khỏi nhớ tới mỹ cảnh vừa rồi. Thịnh Trình Việt trên đường đi rất gấp gáp, vừa về tới phòng, anh đã đặt Tiêu Mộc Diên lên giường, nhẹ nhàng vỗ mặt cô, kêu tên của cô. Nhưng cô vẫn không có phản ứng gì, ánh mắt tan rã, giống như bị dọa mất hồn vậy. "Diên Diên, em nghe thấy anh nói gì không?" Thịnh Trình Việt vội hỏi. Nhưng mà Tiêu Mộc Diên vẫn không có phản ứng gì hết, anh vỗ mặt của cô lần nữa, nghĩ tới việc không lẽ mình phải đi ra ngoài mời một người gọi hồn về sao. Chỉ là, anh vừa mới định làm thử việc này, thì Tiêu Mộc Diên bỗng dưng lại có phản ứng, cô vẫn luôn nói: "Vừa nãy không phải em muốn ra tay đâu, không biết sao tay của em lại tự làm thế nữa." Thịnh Trình Việt gật đầu, vốn dĩ anh định nói rõ là anh tin cô, nhưng lại bị cô hiểu lầm thành không tin tưởng. Hai tay cô vịn lấy bả vai anh, nói: “Anh nhất định phải tin em đó! Thật sự em không nghĩ làm như thế." Anh gật đầu, khẽ nói: "Anh tin em, anh hiểu rõ em mà." Tiêu Mộc Diên nở nụ cười vui mừng, cuối cùng chôn đầu vào trong ngực Thịnh Trình Việt, nặng nề ngủ thiếp đi. Thịnh Trình Việt cảm thấy chuyện hôm nay có chút kỳ lạ, nhưng thấy dáng vẻ bây giờ của Tiêu Mộc Diên, anh cũng không biết nên hỏi thế nào nữa. Nghĩ, hay là để ngày mai rồi hỏi lại chuyện này. Chỉ là ngày hôm sau, Tiêu Mộc Diên lại giống như hôm qua chưa từng xảy ra chuyện gì cả. Buổi sáng, Thịnh Trình Việt kéo Tiêu Mộc Diên cùng đến ăn cơm trên bàn, anh có thể thấy được ánh mắt né tránh của Lâm Linh, nhưng Tiêu Mộc Diên thì không. Cô vẫn chào hỏi Lâm Linh như thường ngày:"Chào buổi sáng Linh Linh! Hình như tinh thần cô không tốt lắm, đã xảy ra chuyện gì hả?" Lâm Linh hơi giật mình nhìn Tiêu Mộc Diên: "Chị..." "Hả?" Tiêu Mộc Diên không hiểu, nhìn Lâm Linh. "Tôi sao cơ?" Lâm Linh đang định nói chuyện đã xảy ra vào tối qua, thì nhận được ánh mắt cảnh cáo từ một người kia, cô quay đầu lại, chỉ thấy Thịnh Trình Việt nhìn cô như thế... Kết quả là, Lâm Linh lắc đầu, cô nói: "Chắc là, đêm qua không ngủ ngon." "Là vì có tâm sự gì ưu phiền à?" Tiêu Mộc Diên hỏi. Lâm Linh lắc đầu, cô cũng không thể nói hôm qua nửa đêm còn đi tắm, kết quả đến tờ mờ sáng tóc khô mới đi ngủ. Cô nói: "Chả biết khi nào trong phòng tôi lại có một con muỗi bay vào, làm người ta khó chịu không nói, quan trọng là bắt không được, thật đáng ghét." Nghe Lâm Linh miêu tả, Tiêu Mộc Diên dường như có thể hiểu được nỗi đau này. "Con muỗi gì thế, ghê gớm như vậy, sắp thành tinh à? Cậu còn chưa bắt được?" Thịnh Thảo An nghe thấy phiền não của Lâm Linh thì rất giật mình, cô có thể nói, từ nhỏ đến lớn trong phòng cô chưa bao giờ có mấy con vật như muỗi này nọ, vẫn là sau khi cô đi làm mới thỉnh thoảng nhìn thấy một hai con. Nhưng mà, một hai con đó đều bị trợ lý của cô đánh chết. Có lẽ là lúc trợ lý đập nó quá dễ, hại cô tưởng con muỗi là một loại sinh vật rất vô dụng, đập phát chết ngay. Bởi vì Thịnh Thảo An, gần như tất cả ánh mắt của mọi người trong nhà đều tụ tập trên người cô. "Tôi không nói cái gì sai chứ." Đám người cũng biết tình cảnh của Thịnh Thảo An, cho nên chỉ nở nụ cười lễ phép với cô, rồi tiếp tục ăn cơm. Vốn dĩ Lâm Linh đang tập trung tinh thần ăn cơm, chẳng qua là cô vừa mới ngẩng đầu đã nhìn thấy hình ảnh Thịnh Trình Việt gắp thức ăn cho Tiêu Mộc Diên. Cô nghĩ, ánh mắt vừa nãy của Thịnh Trình Việt là bảo cô không nên nói chuyện tối qua ra nhỉ. Nhưng mà cũng thế thôi, bây giờ Tiêu Mộc Diên cũng không có ý nói ra chuyện tối qua, có lẽ là đã cho qua chuyện này rồi. Nếu như cô nói ra chuyện này, rất có khả năng sẽ ảnh hưởng tới tình cảm giữa hai người. Mặc kệ là vì Tiêu Mộc Diên hay vì chính bản thân cô, tốt nhất là giấu chuyện này ở trong lòng vĩnh viễn. Mà Thịnh Thảo An chỉ lo nhìn đồ ăn ngon trước mắt, chẳng nói lời nào, chỉ lo ăn uống thả cửa một trận. Đều đi làm như bình thường, lần này trưởng phòng lại khen cô có tiến bộ. Mỗi lần cô nghe được trưởng phòng khen, trong lòng đều lâng lâng. Vì muốn được khen ngợi mỗi ngày, đương nhiên cô sẽ càng thêm cố gắng để tiến bộ hơn. "Đúng rồi, anh, em nghe trưởng phòng nói, hôm nay anh muốn tổ chức hội nghị ở bộ phận bọn em à?" Thịnh Thảo An nghĩ đến trưởng phòng, là không thể không nghĩ đến dáng vẻ mặt ủ mày chau của cô ấy, hình nhử cô có chút sợ hãi hội nghị này. Thịnh Trình Việt không nói gì, chỉ ngẩng đầu nhìn cô một chút. Thịnh Thảo An tưởng rằng mình nói chưa rõ ràng, cô nói: "Ý của em là em muốn biết nội dung của cuộc hội nghị này là gì đó?" "Lúc ăn cơm không bàn việc công." Thịnh Trình Việt thẳng thừng từ chối Thịnh Thảo An. Cô bĩu môi đành chịu, nghĩ đến việc dù sao đợi tí nữa thì cô cũng sẽ biết, cũng chỉ chờ thêm một chút mà thôi. "Không nói việc công thì không nói, em sẽ yên lặng nhìn hai người ân ái nơi công cộng." Dường như Thịnh Thảo An đang bất đắc dĩ phỉ nhổ: "Ai da, anh của em có tận bốn đứa bé, sao tôi vẫn còn là FA chứ! Thật là bứt rứt quá đi!" Thịnh Thảo An kêu rên, trên mâm cơm, ngoại trừ vẻ mặt Thịnh Trình Việt tái mét ra thì những người còn lại đều cười theo. "Nếu bất mãn bọn anh như thế, thì em hãy đi kiếm một người tốt ngay đi." Tiêu Mộc Diên không nói, thật ra cô "khinh" nhất là mấy cô gái nói muốn yêu nhưng lại không theo đuổi người đàn ông nào cả. Bởi vì thật ra các cô ấy chỉ nói thế thôi, trong lòng cũng có nghĩ tới một chút, nhưng những ý nghĩ đó còn chưa chiếm được 0.5% không gian tổng thể trái tim nữa. "Ôi chao, không phải là em chưa tìm được người xuất sắc như anh cả à." Thịnh Thảo An nói, không khỏi lườm một cái. "Nếu tôi có thể tìm được một người vừa tốt lại vừa đẹp trai như anh cả vậy thì tôi đã sớm gả cho người ta rồi. Linh Linh nè, cô nói đúng không."
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vợ Nhỏ Mang Thai Hộ Tổng Tài
Chương 452: Bị dọa mất hồn
Chương 452: Bị dọa mất hồn