Khi Tuấn Hạo nghe được cái tên "Quả Quả" này thì đột nhiên dừng bước, vẻ mặt thâm trầm nói: "Mẹ, người này là người nhà của chúng ta, con làm sao có thể không nhớ được chứ?"
Lời Tuấn Hạo nói làm cho Tiêu Mộc Diên run lên. Cô cũng xem Quả Quả là con gái của mình, giờ đột nhiên không gặp như vậy, cô cũng sẽ thấy nhớ. Nhưng... "Mẹ nghe ba con nói, hình như con đã để cho Quả Quả rời đi. Nếu biết sẽ nhớ như vậy, sao con còn để cô bé đi chứ?" Tuấn Hạo đột nhiên xoay người nhìn Tiêu Mộc Diên nói: "Bởi vì Quả Quả ở trong nhà của chúng ta rất cô độc." Tiêu Mộc Diên vẫn không hiểu: “Sao cô bé lại cô độc được?" Cô nhớ rõ ràng, mỗi người trong nhà này đều xem nó như người thân trong nhà mình. Sau đó, cô lại nghe Tuấn Hạo nói: "Cậu ấy cô độc chứ không giống với vẻ bề ngoài, chỉ là không dám nói ra khi cả nhà chúng ta ở đó mà thôi." Tiêu Mộc Diên nghe lời con trai mình nói, cô chợt phát hiện ra trình độ văn hóa của con trai cô đã cao hơn cô quá nhiều rồi. Cho nên cô mới không hiểu nổi những lời cậu bé nói lúc này... Tiêu Mộc Diên đi tới ôm lấy Tuấn Hạo và nói: "Mẹ cảm giác Quả Quả ở cùng với chúng ta rất vui vẻ, đặc biệt là khi ở cùng với con mà." Tuấn Hạo lại lắc đầu nói: "Nếu như con có thể làm cho cậu ấy không cô độc thì tốt rồi." Cậu bé nói dứt lời còn thở dài. Tiêu Mộc Diên không quen khi nhìn thấy con trai mình có dáng vẻ ông cụ non như vậy nên hỏi thẳng: "Tuấn Hạo, có phải con thích Quả Quả đúng không?" Tuấn Hạo khẽ run rẩy nhưng không nói gì. Tiêu Mộc Diên lại nói: “Mẹ biết Quả Quả là con gái, nếu không mẹ tuyệt đối sẽ không để cho con và cô bé dính lấy nhau như vậy." Tuấn Hạo không hiểu, nói: "Tại sao là con gái lại được ạ?" Tiêu Mộc Diên nói: "Bởi vì mẹ không muốn con thích con trai." "Mẹ kỳ thị giới tính à?" Tuấn Hạo hỏi. Tiêu Mộc Diên lại nói: "Thật ra mẹ không phải ghét tuyệt đối. Nếu như các con thật sự yêu nhau thì mẹ sẽ ủng hộ. Nhưng mẹ hi vọng con trai mình sẽ không phải sống cuộc sống bị người khác kỳ thị." Tuấn Hạo im lặng. Mà Tiêu Mộc Diên lại oán trách: "Bình thường Quả Quả mặc đồ giống bé trai, hơn nữa còn gầy như vậy, con làm sao phát hiện ra cô bé là con gái thế? Chắc không phải con nhìn lén cô bé tắm chứ?" Tuấn Hạo trầm mặt xuống khi nghe được suy đoán của Tiêu Mộc Diên, không vui nói: "Mẹ, sao mẹ có thể nói xấu con như vậy được?" Tiêu Mộc Diên nói: "Không phải mẹ chỉ tò mò thôi sao? Nếu không phải ba con nói cho mẹ biết giới tính của Quả Quả, mẹ vẫn còn tưởng cô bé là con trai đấy." "Mẹ, mẹ xem đi! Sao mẹ lại có thể không nhận ra được chuyện mà ba con cũng có thể biết chứ? Chẳng lẽ mẹ còn không chịu thừa nhận mình hơi ngốc à?" Tuấn Hạo chế giễu. Tiêu Mộc Diên liếc nhìn tay mình rồi tiện tay vỗ đầu Tuấn Hạo nói: "Ba con làm xét nghiệm ADN mới biết, chứ nhìn cơ thể thì làm sao phân biệt được? Dáng vẻ bé trai và bé gái cũng không khác nhau là mấy." Tuấn Hạo nghẹn lời. Sau khi im lặng một lúc, cậu bé mới nói: "Bởi vì lúc trước con đã nhìn thấy cảnh Quả Quả mặc đồ con gái nên mới biết cậu ấy là con gái." "Lúc nào?" Tiêu Mộc Diên hỏi. "Đó là hai năm trước, khi ba dẫn con tới thành phố A." Tuấn Hạo nói và chậm rãi nheo mắt, nhớ lại cảnh tượng lúc đó: “Ban đầu con thấy cậu ấy mặc chiếc váy công chúa màu hồng đi theo mấy người lớn ở trên đường. Lúc đó cậu ấy thật sự rất xinh đẹp. Đó là công chúa nhỏ xinh đẹp nhất thế giới mà con đã từng nhìn thấy..." Tiêu Mộc Diên lại lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn Tuấn Hạo nói: "Con đừng học những từ hình dung đó của Viễn Đan nữa. Kỹ năng tán gái của nó bây giờ rất tệ đấy." "..." Trong đầu Tuấn Hạo tự động loại bỏ lời Tiêu Mộc Diên nói: "Nhưng lời con nói là sự thật. Nói chung dáng vẻ cậu ấy lúc đó đã để lại ấn tượng cực kỳ sâu sắc trong lòng con." "Chờ một lát..." Tiêu Mộc Diên không nhịn được lên tiếng: “Lúc đó con mấy tuổi? Đã năm tuổi chưa? Ký ức của con lúc đó cũng sâu sắc như vậy sao?" Tuấn Hạo gật đầu: “Nhưng hình như cậu ấy không nhớ con." "Con nói những điều này là muốn chứng tỏ bọn con rất có duyên sao?" Tuấn Hạo gật đầu: “Lẽ nào mẹ không cảm thấy như vậy là có duyên sao? Ban đầu, con không thể nào liên hệ giữa cậu ấy khi mặc chiếc váy công chúa màu hồng với bộ dạng ăn mày đó, nhưng khi con nhìn thấy ánh mắt biết nói của cậu ấy... con lập tức cảm thấy cậu ấy hẳn là người kia." Tiêu Mộc Diên nhớ tới ánh mắt của Quả Quả cũng rất có ấn tượng. Cô thật sự chưa từng thấy qua đôi mắt nào đẹp như vậy, khiến người ta nhìn vào mà trong lòng có cảm giác thật trong sáng. Cô không khỏi mỉm cười. Tiêu Mộc Diên nhớ tới lời Tuấn Hạo vừa nói lại không nhịn được hỏi thêm một câu: "Con nói lúc đó cô bé đi theo mấy người lớn. Mấy người đó là ai vậy? Bây giờ con còn nhớ rõ hình dáng của mấy người lớn đó không?" Tuấn Hạo nói: "Những người này thoạt nhìn có vẻ là vệ sĩ, chắc là được người ta thuê để bảo vệ trẻ con." "Nhưng không phải cô bé ở cùng với Cao Ngọc Mai sao? Lại nói cuộc sống của Cao Ngọc Mai khi đó chắc cũng không tốt lắm mà?" Tiêu Mộc Diên suy đoán. Tuấn Hạo nói: "Có thể còn có một khả năng khác." "Khả năng gì?" "Quả Quả cũng không phải là con gái của cô ta." Tuấn Hạo nói. Tiêu Mộc Diên kinh ngạc, không sao hiểu được một đứa trẻ mới lớn như vậy lại tự nhiên có suy đoán này: "Không thể nói đùa về chuyện này được đâu. Không phải Cao Ngọc Mai vẫn nói chắc chắn muốn xét nghiệm ADN cho Quả Quả sao? Khi biết đứa bé này không phải là của ba con, cô ta đã vô cùng suy sụp. Nếu cô bé không phải do cô ta sinh ra, sao cô ta phải làm như thế chứ?" Tuấn Hạo lắc đầu nói: "Việc này chỉ có thể hỏi người trong cuộc thôi, con cũng không biết rốt cuộc có chuyện gì xảy ra." Tiêu Mộc Diên nói: "Được rồi, vậy mẹ không quấy rầy con nghỉ ngơi nữa. Việc học hành quan trọng nhưng nghỉ ngơi cũng quan trọng đấy! Mẹ tin tưởng bởi vì Tuấn Hạo con ở đây nên Quả Quả chắc chắn sẽ trở lại thôi." Tuấn Hạo gật đầu. Cậu ấy cũng tin tưởng một ngày nào đó Quả Quả có thể sẽ trở về đây. Sau khi Tiêu Mộc Diên ra khỏi cửa phòng của Tuấn Hạo, đầu óc cô hơi mơ hồ giống như ngủ không được ngon giấc vậy. Cô nhìn trên mặt đất phía trước thấy hình như có hai bóng người... Tiêu Mộc Diên kinh ngạc chợt tỉnh táo, dụi mắt và tiếp tục nhìn lại thì thấy một cái bóng đã biến mất. Cô vỗ ngực mình, lẩm bẩm: "Đừng cứ hù dọa mình thế chứ! Bây giờ đang là ban ngày, ngay cả trộm vặt còn không dám tới nữa là." Chỉ có điều cô đi tới một lúc thì bên cạnh lại đột nhiên xuất hiện thêm một cái bóng... Cô vội bước đi nhanh hơn, một bước cũng bằng hai bước lúc trước rồi. "Này, chị dâu, em tới tìm chị tính hỏi vài vấn đề, chị đi nhanh như vậy làm gì?" Giọng nói này là của Thịnh Thảo An. Trong đầu Tiêu Mộc Diên bỗng nhiên hiện lên một vài đoạn ký ức ngắn. Người nào đó từng dùng lời nói của Thịnh Trình Việt để làm cho cô mất cảnh giác, sau đó cô lại ngất xỉu. Lần này khó bảo đảm sẽ không phải là mánh khóe cũ của những người kia. Vì vậy, cô đi nhanh hơn.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vợ Nhỏ Mang Thai Hộ Tổng Tài
Chương 411: Một khả năng khác
Chương 411: Một khả năng khác