TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vợ Nhỏ Mang Thai Hộ Tổng Tài
Chương 100: Hạnh phúc ngắn ngủi

“Ừm, em ăn cơm chưa?” Âu Vũ Đình thật ra muốn nhờ Tiêu Mộc Diên đi nói giúp với Thịnh Trình Việt, chẳng phải Thịnh Trình Việt rất quan tâm tới Tiêu Mộc Diên sao.

“Đang ăn cơm. Đừng nói anh lại muốn mời em ăn cơm nữa đấy nhé.” Tiêu Mộc Diên cười khẽ trêu chọc, trong đầu bỗng hiện lên vẻ mặt nhăn nhó của Thịnh Trình Việt sau khi cô được Âu Vũ Đình mời đi ăn cơm, hôm đó anh còn muốn cô ngay tại chỗ, khiến cô vì thế mà sảy thai.

Truyện có bản quyền up trên

Nghĩ tới đây, bụng cô lại quặn thắt lại, bàn tay đưa lên xoa bụng trong vô thức, ở đây từng mất đi một sinh mạng bé nhỏ.

“Anh muốn hỏi em một chuyện.” Nói tới đây, vẻ mặt Âu Vũ Đình lại sầm xuống.

“Ồ, chuyện gì thế!” Tiêu Mộc Diên hỏi lại với giọng đầy hứng thú, tay cô cầm đũa lên, gắp một miếng khoai tây đưa vào miệng.

“Cũng không có chuyện gì, anh chỉ muốn hỏi xem em có biết chuyện của Âu Đan không?” Tiêu Mộc Diên chắc chắn phải biết chuyện này, hơn nữa sau khi điều tra, anh ấy mới biết chuyện Âu Đan năm lần bảy lượt sai tên xăm mình cưỡng hiếp Tiêu Mộc Diên, chắc Tiêu Mộc Diên đang rất căm hận em gái anh ấy.

Tiêu Mộc Diên đang gắp thức ăn cũng hơi khựng lại, Âu Vũ Đình hỏi cô chuyện của Âu Đan có nghĩa là anh ấy cũng biết rồi sao?

“Ừm, Âu Đan là em gái anh phải không.” Tuy cô đã đoán được từ sớm, nhưng vẫn không muốn tin tưởng chuyện này. Âu Vũ Đình luôn cưng cô như cưng trứng, còn Âu Đan lại căm hận chỉ muốn cô chết quách đi, trên đời có ai giống cặp anh em này không?

“Ừm, anh biết Âu Đan làm rất nhiều chuyện có lỗi với em, nhưng dù sao nó cũng là em gái anh, coi như anh xin em, đừng để nó chịu tù chung thân được không? Nó còn trẻ như vậy, anh không muốn cả đời còn lại của nó bị giam trong tù.”

Âu Vũ Đình biết, chỉ cần một câu của Tiêu Mộc Diên hoặc Thịnh Trình Việt thì Âu Đan sẽ được thả, cho dù anh ấy căm ghét Thịnh Trình Việt, nhưng cũng không thể không công nhận thế lực của Thịnh Trình Việt rất mạnh mẽ.

“Âu Liên bảo anh gọi điện thoại tới à.” Tiêu Mộc Diên ngẫm nghĩ một lúc rồi nói, cô không hề muốn cứu Âu Đan một tí nào, đây là báo ứng từ nghiệp mà cô ta gây ra, nhưng giờ Âu Vũ Đình cầu xin, cô cũng không có lý do nào để từ chối, sáu năm trước, nếu không nhờ Âu Vũ Đình thì cô cũng không có ngày hôm nay.

“Ai gọi điện thoại không quan trọng, dù thế nào đi nữa, anh cũng phải cứu được Âu Đan.” Âu Vũ Đình rất nghiêm túc, Âu Đan là em gái của anh ấy, tất nhiên anh phải nghĩ cách cứu Âu Đan ra bằng mọi giá.

“Được, em giúp anh nói giúp với Thịnh Trình Việt, nhưng có được hay không em không biết đâu nhé. Nhưng anh cũng phải nhớ một chuyện, em vì anh nên mới nói giúp cho Âu Đan thôi.”

Giọng Tiêu Mộc Diên đầy nghiêm túc, ngoài Âu Vũ Đình ra thì cô sẽ không giúp bất cứ ai, ngay cả Thịnh Trình Việt cô cũng không giúp, cô là người có ơn báo ơn, có oán báo oán.

“Anh biết rồi, cám ơn em.” Âu Vũ Đình nói lời cảm ơn chân thành từ tận đáy lòng.

“Haha, giữa chúng ta mà còn phải nói cám ơn sao? Khi nào mời em ăn cơm là được rồi, còn chuyện tối qua, em xin lỗi.”

Nhắc đến chuyện tối qua, Tiêu Mộc Diên lại cảm thấy xấu hổ, rõ ràng cô và Âu Vũ Đình đã hẹn nhau, nhưng đến cuối Thịnh Trình Việt lại kéo cô đi mất.

“Anh biết em cũng là bất đắc dĩ.” Một câu đơn giản nhưng đã làm dịu trái tim hổ thẹn của Tiêu Mộc Diên.

“Có anh thật tốt.” Tiêu Mộc Diên vừa ăn cơm vừa nói, hoàn toàn không chú ý tới bóng người sau lưng.

“Có em cũng thật tốt.” Âu Vũ Đình cười nói, nếu không gặp phải Thịnh Trình Việt thì có lẽ anh ấy và Tiêu Mộc Diên đã sống hạnh phúc bên nhau rồi.

“Được rồi, em phải ăn cơm đây, không…” Tiêu Mộc Diên còn chưa dứt lời đã bị một bóng đen bao trùm, cô vội ngẩng đầu lên, lập tức nhìn thấy đôi mắt đầy lạnh lẽo của Thịnh Trình Việt.

Cô lập tức cúp máy, cúi đầu ăn cơm, sao anh lại tới đây, anh muốn tìm cô sao?

“Sao em không nói nữa? Vừa rồi nói chuyện với người tình còn nói cười vui vẻ thế kia mà?” Nói xong, Thịnh Trình Việt liền ngồi xuống bên cạnh Tiêu Mộc Diên, cả người anh toát lên hơi thở băng giá, khiến Tiêu Mộc Diên không khỏi rùng mình nổi da gà.

“Vừa rồi tôi chỉ nói chuyện với bạn thôi.” Cô không hề cãi lại, chỉ bình tĩnh nói một câu.

Thịnh Trình Việt vẫn nhìn chăm chú vào Tiêu Mộc Diên, cuối cùng ánh mắt dời lên sợi dây chuyền cô đang đeo trên cổ, sợi dây tỏa ánh sáng lấp lánh dưới ánh nắng mặt trời, từng viên đá quý tựa như những viên ngọc lộng lẫy đang khoe khoang sự cao quý của chúng.

“Bản thiết kế cuộc thi quốc tế của em đã hoàn thành xong rồi, lát nữa em đến thử đi.” Thịnh Trình Việt không nhắc đến cuộc điện thoại vừa rồi nữa, bộ lễ phục tuyệt vời đó đang đặt ở phòng làm việc của anh, chắc hẳn Tiêu Mộc Diên mặc nó lên người sẽ đẹp lắm.

Tiêu Mộc Diên mở to mắt nhìn Thịnh Trình Việt, anh không đặt làm cho người mẫu sao? Sao lại bảo cô thử đồ?

“Tổng giám đốc Thịnh, tôi không phải người mẫu, anh tìm người mẫu mặc đi.” Tiêu Mộc Diên đáp thẳng không chút nghĩ ngợi, cô không muốn thử mặc bộ đồ đó, nhưng đến xem thì được, dù sao đó là thành phẩm từ bản thiết kế của cô, hơn nữa đây cũng là lần đầu tiên tác phẩm của cô được thiết kế thành trang phục.

“Anh bảo em mặc thì em mặc đi, sau này phải nhớ gọi anh là Việt, tất nhiên gọi anh là ông xã cũng được.” Thịnh Trình Việt bỗng rất chờ mong Tiêu Mộc Diên gọi anh là ông xã.

Sáu năm trước, anh còn nhớ, cô gái bên dưới anh sẽ gọi anh là ông xã mỗi khi quan hệ, chỉ duy nhất một người không gọi, người cô ấy tỏa ra một mùi hương bách hợp thoang thoảng, giống y hệt mùi của Tiêu Mộc Diên.

“Nếu anh đồng ý thì tôi sẽ gọi anh là Tiểu Việt Việt.” Tiêu Mộc Diên thành thật đáp, cảnh một tổng giám đốc uy nghiêm như anh bị một cô gái gọi là Tiểu Việt Việt chắc sẽ khiến người ta cười rụng răng mất.

“Được, sau này Tiểu Việt Việt chính là cách gọi yêu chỉ một mình Tiểu Diên Diên được dùng.” Ai ngờ Thịnh Trình Việt gật đầu cái rụp, hơn nữa dường như anh còn rất hài lòng với cách gọi này.

Tiêu Mộc Diên im lặng cạn lời, sao người đàn ông này lại mặt dày tới mức này cơ chứ, trước giờ cô chưa bao giờ thấy mặt này của Thịnh Trình Việt.

“Tôi muốn xin anh một chuyện được không?” Tiêu Mộc Diên nhìn khuôn mặt vui vẻ của Thịnh Trình Việt, có lẽ anh sẽ đồng ý thả Âu Đan.

Ánh mắt Thịnh Trình Việt bỗng trở nên sâu thẳm, cô sẽ cầu xin anh chuyện gì? Chắc chả phải chuyện gì tốt lành rồi, anh rất hiểu cô gái này, nếu không phải chuyện bất đắc dĩ lắm thì cô ấy sẽ không cầu xin anh.

“Không được, anh không đồng ý bất cứ lời cầu xin nào của Tiểu Diên Diên đâu.” Thịnh Trình Việt mở miệng từ chối, giờ tâm trạng anh đang rất vui vẻ, anh sợ cô gái trước mặt lại chọc giận anh.

Mặt Tiêu Mộc Diên hơi xụ xuống, người đàn ông này cứ bảo theo đuổi cô, thế mà giờ cô nhờ có tí việc cũng không đồng ý.

“Anh còn chưa biết tôi muốn nhờ anh chuyện gì mà, sao chưa gì đã từ chối rồi.” Tiêu Mộc Diên hỏi lại, đôi mắt hiện lên vẻ không vui.

“Nếu Tiểu Diên Diên trình diễn catwalk ở cuộc thi thiết kế quốc tế, thì anh sẽ đồng ý yêu cầu của Tiểu Diên Diên.” Thịnh Trình Việt dường như đã nghiền cái biệt danh Tiểu Diên Diên, anh gọi bất cứ khi nào có cơ hội.

Nghe xong lời nói của Thịnh Trình Việt, Tiêu Mộc Diên chỉ thấy cả người tê rần, có cần gọi Tiểu Diên Diên hoài như vậy không? Nhưng không biết sao cô lại thấy vui vẻ, hoặc có lẽ cô vẫn đang chờ đợi điều gì đó.

“Tổng giám đốc Thịnh, tôi…”

“Gọi tôi là Tiểu Việt Việt.” Đôi mắt Thịnh Trình Việt đầy ý cười, giờ anh thật sự muốn đối xử tốt với cô gái này, nếu có thể thì anh muốn cô sinh cho anh một bé cưng đáng yêu.

Khuôn mặt nhỏ của Tiêu Mộc Diên lập tức đỏ ửng, cô bỗng cảm thấy mối quan hệ thế này rất giống đang yêu nhau, từng giây từng phút đều tràn đầy kích thích.

“Tiểu… Việt Việt!” Cô ngượng ngùng mở miệng, giữa cô và anh không phải kiểu quan hệ đó, tại sao lại gọi thân mật đến như vậy.

“Ngoan, chúng ta đi thử đồ thôi.” Thịnh Trình Việt hài lòng nắm lấy tay Tiêu Mộc Diên, mặc kệ sự phản đối của cô mạnh mẽ kéo cô tới phòng làm việc của tổng giám đốc.

“Có ai như anh không? Theo đuổi con gái mà lại ép buộc thế này.” Cô còn chưa ăn no đấy! Anh không nhìn thấy cô đang ăn cơm sao? Chẳng phải anh đang theo đuổi cô sao? Sao lại không thèm để ý tới cảm nhận của cô?

“Con gái bây giờ toàn là miệng nói một đường lòng nghĩ một nẻo, nói ghét là yêu mà nói yêu lại là ghét, thích cũng sẽ không nói ra, bây giờ em bảo không thích cũng có nghĩa là em đồng ý.” Thịnh Trình Việt thản nhiên nói, anh phát hiện, chỉ cần ở bên cô gái này, anh sẽ cảm thấy rất vui, vì thế anh mới muốn giữ lại niềm vui này.

Tiêu Mộc Diên cạn lời, cô bất đắc dĩ trừng mắt nhìn anh, con mắt nào của anh thấy cô miệng nói một đường lòng nghĩ một nẻo hả?

“Anh không chỉ tự kỷ mà còn luôn nghĩ mình là đúng nữa, ngang ngược vô tình, lạnh lùng tự đại, tôi rất ghét kiểu người như vậy.” Tiêu Mộc Diên vừa bị Thịnh Trình Việt kéo đi vừa càm ràm.

Thịnh Trình Việt hoàn toàn không để ý, dù sao anh cũng đã quen với những câu chửi mắng của cô gái này, thói quen đã trở thành tự nhiên, cứ kệ cô ấy vậy.

“Phụ nữ bình thường đều thích người đàn ông mạnh mẽ bá đạo, đẹp trai cool ngầu, lại có nhiều tiền, mấy điểm này anh bao trọn rồi, vì thế anh chính là hoàng tử hoàn mỹ nhất trong trái tim của phụ nữ đấy.” Thịnh Trình Việt nói mà không hề thấy ngượng mồm chút nào.

Tiêu Mộc Diên hoàn toàn gục ngã trước Thịnh Trình Việt rồi, cô quyết định im lặng là vàng, không để cho anh có cơ hội nói nữa, người đàn ông này đúng thật là tự kỷ mức độ báo động.

Tiêu Mộc Diên đi vào căn phòng nhỏ trong phòng làm việc của Thịnh Trình Việt để thay đồ, nhưng mãi mà cô vẫn không mặc xong, nguyên nhân là vì cô không với tới dây kéo sau lưng.

Thịnh Trình Việt nhân lúc rảnh rỗi liền mở tài liệu ra xem, một lúc sau, khi anh đang định đi xem Tiêu Mộc Diên có ổn không thì bỗng nhiên Triệu Dương bước vào.

“Anh Việt!” Trên tay Triệu Dương cầm một bức ảnh, đó chính là bức ảnh bị Tiêu Mộc Diên xé vụn hai ngày trước, sau đó Thịnh Trình Việt đã bảo Triệu Dương đi phục hồi lại bức ảnh đó.

“Được rồi sao?” Thịnh Trình Việt dừng bước, nhìn về phía bức ảnh trong tay Triệu Dương.

Thịnh Trình Việt ngẩn người ra một lúc khi thấy Cao Ngọc Mai trong bức ảnh, nhưng chỉ giây lát sau, suy nghĩ của anh đã bị một hình bóng khác chiếm lấy, anh đặt bức ảnh xuống đi tới chỗ Tiêu Mộc Diên.

Triệu Dương sững người nhìn Thịnh Trình Việt, anh ta còn tưởng Thịnh Trình Việt thấy bức ảnh xong sẽ vui vẻ, nhưng tại sao trông anh lại bần thần đến như vậy.

“Tiểu Việt Việt, anh vào đây đi.” Ngay lúc Thịnh Trình Việt vừa bước vào căn phòng thì giọng nói của Tiêu Mộc Diên vang lên.

Thịnh Trình Việt hơi khựng lại, một câu Tiểu Việt Việt đã chạm vào nơi yếu đuối nhất trong trái tim anh, khiến cả người anh rung động, cảm giác ấy tuyệt thật.