Câu nói này của anh không khác gì liều thuốc an thần của Vương Thu Phương, cảm giác ngỡ rằng đã có hy vọng nhưng cuối cùng chỉ là hiện tượng giả làm cho lòng bà đau như cắt, bây giờ nghe La Quyết Trình nói Đường Uyển đã khôi phục lại ý thức, dù chỉ trong giây lát cũng đủ để khiến cho bà thấy vui mừng.
Con gái ngoan của bà, cuối cùng đã trở về rồi. Vương Thu Phương quay lưng lại lặng lẽ lau nước mắt, với bà, tin tức này còn đáng để vui mừng hơn bất cứ chuyện gì khác. Rất nhanh, La Quyết Trình và bác sĩ, y tá rời khỏi phòng bệnh, trở về phòng làm việc nghiên cứu phương án điều trị, toàn bộ số liệu từ thiết bị y tế trong phòng Đường Uyển đều được nghiên cứu bất kỳ lúc nào, một khi thấy có dao động thì sẽ hiển thị trong phòng làm việ của bác sĩ ngay. Tin tức này nhanh chóng lan truyền đến tai Mã Thiên Xích, La Quyết Trình tự mình gọi điện thoại cho anh ta, sau khi nghe nói ý thức của Đường Uyển đã khôi phục trong giây lát, người đàn ông bên đầu dây kia im lặng suốt hai phút. La Quyết Trình không nói gì, mà cho anh ta thời gian để tiêu hóa. Một hồi lâu sau, người đó mới run rẩy hỏi lại một câu: “Thật sao?” “Thật đấy.” La Quyết Trình có thể nhận ra sự kích động mãnh liệt khuất sau giọng nói bình tĩnh, trong lòng anh dậy lên nỗi chua xót: “Tôi sẽ không lấy tình trạng của bệnh nhân ra làm chuyện cười.” Phía bên kia điện thoại, Mã Thiên Xích đang đứng trên tầng cao nhất trong tòa nhà, anh ta nhìn ra đường chân trời thông qua cánh cửa sổ sát đất, hệt như bản thân đang lơ lửng trên mây, không thể nắm được bất kỳ thứ gì, cảm thấy hơi mất cân bằng, đến nỗi anh ta phải lùi về sau nửa bước, suýt chút nữa đã không đứng vững. Dường như cơ thịt của anh ta đang tan rã trong axit sunfuric mạnh, yếu ớt nhưng lại nở nang, trước mắt chỉ còn sót lại một khoãng không trắng xóa, sau khi sực tỉnh táo, ý nghĩ đầu tiên nảy lên trong đầu anh ta là cầm chìa khóa, đi ra khỏi phòng làm việc. “Bây giờ tôi sẽ qua đó ngay.” Giọng nói của anh ta khàn khàn như bị ma sát với một hòn đá: “Đợi gặp mặt rồi nói chi tiết.” “Được.” Vừa cúp máy, anh thoăn thoắt cất bước mở cửa phòng, đi thẳng ra ngoài, thư ký và trợ lý nhìn thấy anh đi về phía thang máy, không khỏi ngạc nhiên nhắc nhở anh: “Tổng giám đốc Mã, lát nữa giám đốc Jack từ Newyork sẽ đến, anh...” Không đợi anh ta nói xong, người đàn ông ấy cắt ngang bằng giọng nói lạnh lùng: “Dời lại.” Trợ lý sững sờ: “Sao, sao ạ?” “Không hiểu à?” Ánh mắt khó chịu của Mã Thiên Xích đảo về phía anh ta, đối phương lập tức im miệng. Bây giờ không thể trách thái độ của anh ta cay nghiệt được, với anh mà nói, ai dông dài thêm nửa câu là có ý chặn đường anh ta, không cho anh ta đi gặp Đường Uyển, đồng nghĩa với việc không muốn Đường Uyển khỏe mạnh trở lại. Ánh mắt hung dữ của anh ta khiến cho thư ký sợ hết hồn, bèn im miệng ngay. Nhìn những con số nhảy lên trên bảng, có sốt ruột cũng chẳng có ích lợi gì, chỉ đành trơ mắt nhìn ông chủ đi mà thôi. Cuối cùng, Mã Thiên Xích đã bước vào thang máy. Thư ký và trợ lý đưa mắt nhìn nhau, đều cảm thấy hết sức bất lực. Thư ký: “Bây giờ phải làm sao đây, nói với giám đốc Jack rằng bây giờ tổng giám đốc có chuyện đột xuất không gặp ông ta được à?” Trợ lý nhún vai xua tay: “Tôi chẳng biết đâu, cảm thấy dù cô có nói sao thì đối phương cũng sẽ không chịu, thời cơ kiểm tra tố chất nghề nghiệp của cô đã đến rồi.” “Anh còn tâm trạng nói kháy nữa hả?” “...Rồi, tôi im miệng ngay đây...” Mã Thiên Xích tự mình lái xe, gần như chạy với tốc độ nhanh như bay, phóng vèo đến bệnh viện. Lúc đợi thang máy ở dưới hầm, nhưng những con số dần giảm bớt, anh chỉ mong sao mình mọc được đôi cánh bay vút lên trên. Nhưng đến lúc anh đặt chân trước cửa phòng bệnh, đột nhiên khựng lại. Anh hít sâu vài hơi, cố gắng điều chỉnh lại cảm xúc của mình, không muốn làm ra chuyện gì mất lý trí vì qua kích động. Lúc mở cửa đi vào, Vương Thu Phương và Đường Lỗi cũng đã đến rồi, bọn họ vẫn còn mặc áo khoác, chắc hẳn mới đến chưa được bao lâu. Nghe thấy tiếng mở cửa vang lên, hai người lục tục nhìn về hướng anh, không hẹn mà cùng thốt lên một tiếng. “Thời Xuyên...” “Anh Mã...” Từ lúc nhìn thấy Mã Thiên Xích chăm sóc Đường Uyển, trong lòng Vương Thu Phương đã xem anh ta như ‘con rể’ của mình, bởi vậy thường gọi anh là Thời Xuyên này Thời Xuyên nọ. Mã Thiên Xích khẽ gật đầu, anh nhìn về Đường Uyển, cô vẫn giống như lúc trước, đến tư thée nằm và góc độ vẫn hệt như vậy, nhưng anh ta lại cảm thấy có gì đó khang khác. Khác ở chỗ này chứ? Chắc hẳn là vì thấy cô hơi có sức sống, cảm thấy bây giờ chắc là cô có thể cảm nhận được sự có mặt của mình. Anh phóng như bay suốt cả quãng đường, thậm chí sốt ruột muốn đến đây, nhưng những bước cuối cùng từ ngoài cửa đến trước giường bệnh, anh lại đi một cách chậm rãi và dè dặt. Mã Thiên Xích đi đến đầu giường, ngồi vào chiếc ghế bên cạnh, cúi đầu nhìn gương mặt trắng bệch của cô, gương mặt vẫn bình tĩnh như mọi khi, nhưng trái tim anh đã đập loạn xạ từ lâu. Dường như đang len lén nói chuyện với cô vậy, rõ ràng đã cô hôn mê rất lâu rồi, nhưng vào giây phút này, dáng vẻ hoạt bát, nụ cười rạng rỡ của cô vẫn hiện lên trước mắt mình. Mã Thiên Xích không nói nên lời, người anh cứng đờ, ngồi thừ trên ghế nhìn cô gái trên giường bệnh, ngoại trừ ánh mắt vẫn dán chặt lên người cô, dường như thời gian cũng đang ngừng lại vậy. Vương Thu Phương nhìn thấy thế mới nhẹ nhàng chạm vào tay Đường Lỗi, ngỏ ý anh ta ra ngoài đợi một lát. Đường Lỗi vừa mới đến được một lúc, cậu ấy cũng muốn được ở bên cạnh chị của mình, nhưng nhớ lại những gì Mã Thiên Xích đã làm trong khoảng thời gian này, cậu ta đành kềm chế tính ương bướng của mình xuống, cùng Vương Thu Phương ra khỏi phòng, chừa không gian riêng tư cho một mình Mã Thiên Xích. Phòng bệnh vẫn rất mực yên tĩnh, chỉ có tiếng tích tích của máy móc vang lên, anh cứ nhìn cô thế này mãi một hồi lâu, cho đến khi ánh mắt chua xót, mới chậm rãi quay đầu đi chỗ khác. Người đàn ông ấy cúi đầu nắm bàn tay nhỏ nhắn không cắm ống truyền dịch của cô lên, thấy tay cô lạnh lẽo, anh chỉ mong sao mình có thể ủ ấm cho người con gái ấy. “Anh đến rồi.” Anh vẫn chưa nghĩ ra mình nên nói gì mới phải, vừa mở miệng đã nói ra ba chữ này. Vào giây phút câu nói của anh tuôn ra, vành mắt Mã Thiên Xích đỏ ửng, không biết có phải cô đã nghe thấy rồi hay không, cứ xem như cô đã nghe đi vậy, có thế lòng anh mới dễ chịu đôi chút. Nhìn thấy ngón tay trắng bệch như tờ giấy của cô, nhớ đến câu nói ‘ngón tay cô ấy giật giật’, anh bèn không buông tay được nữa, chỉ mong mình có thể nắm chặt hơn một chút, nhưng vừa ích kỷ vừa sợ mình làm cô đau. “Đường Uyển, anh nhớ em quá.” Tình cảm anh cất lên trong đáy lòng, mỗi một chữ đều vọng đến từ chốn linh hồn sâu thăm thẳm. Giọng nói ra khỏi miệng rồi tan biết mất, nhưng tình cảm đã để lại vết sẹo không tài nào mờ nhạt nổi, thiêu đốt trái tim anh. “Anh vẫn còn chưa trừng phạt em vì cái tội tự mình quyết định sau khi tỏ tình đâu, em mau tỉnh dậy đi, cả đời này anh đều sẽ không buông tay em, em là người đầu tiên dám đùa bỡn với Mã Thiên Xích anh đấy.” “Em bảo mình thích anh nghe anh nói chuyện, nhưng lại trốn tránh bằng cách này, em là cô gái đầu tiên có gan to bằng trời mà anh biết đấy, đợi đến khi em tỉnh dậy thì em đừng trách sao anh cột em ở bên anh.” Anh nỉ non một mình, nói đến cuối cùng chỉ còn sót lại sự nghẹn ngào:”Anh sốt ruột muốn nghe giọng nói của em lắm, muốn nhìn thấy nụ cười nở bừng trên gương mặt em, anh biết chắc chắn em sẽ giận anh, bởi thế em mau tỉnh dậy đi, đánh anh, mắng anh hay báo thù anh cũng được, chỉ cần em thấy vui là đủ, chỉ cần em khỏe lại thôi...”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
100 Cách Cưng Vợ
Chương 652: Chỉ cần em tỉnh lại
Chương 652: Chỉ cần em tỉnh lại