Anh sợ ông cụ nghe không rõ, bèn cố ý nâng cao giọng nói của mình lên.
Sau khi nghe xong, ông cụ chỉ lắc đầu, ống truyền thức ăn vẫn còn đang cắm ở đó, muốn nói chuyện cũng không tiện, nhưng ông vẫn cố gắng nói ngắc ngứ: “Ông, ông biết cả rồi, cháu đừng, đừng giấu ông...” La Quyết Trình hiểu rõ ắt trong lòng ông cụ đã hiểu rồi, nhưng nhìn thấy ông điềm tĩnh nói như thế, trong lòng vẫn hơi chua xót, không nỡ cho ông biết sự thật tàn khốc vô tình ấy, chỉ đành an ủi một cách yếu ớt: “Ông nội, ông đừng lo lắng, rồi sẽ có cách thôi, bây giờ nếu ông thấy khó chịu trong người thì hãy nói cho cháu biết, đừng nghĩ ngợi nhiều quá, đừng để tinh thần của mình gặp áp lực nặng nề.” “Ông không bị áp lực.” Ông cụ lắc đầu một cách nhẹ nhàng, không nhìn kỹ thì gần như không thể nhận ra, nhưng với ông mà nói, phải tốn nhiều công sức lắm mới làm được như thế: “Trong lòng ông đã mãn nguyện rồi...” Nghe thấy câu nói này, suýt nữa La Quyết Trình đã bật khóc, cuối cùng thì anh ta vẫn nhịn xuống được: “Ông nội đừng nói như thế, ông cứ yên tâm, bây giờ chuyện quan trọng nhất là tâm trạng của ông.” Ông cụ gật đầu, không nói gì nữa, lúc cắm ống truyền thức ăn mà nói chuyện, vừa lên tiếng sẽ cảm thấy rát, khó chịu vô cùng. La Quyết Trình ở đây thêm một chốc, cho đến khi Lý Dĩnh Phiên quay trở lại, anh mới cùng bà ta đi ra ngoài. Trong phòng bệnh chỉ còn lại mình ông cụ và điều dưỡng viên, Lý Dĩnh Phiên không dám đi xa, bà đành đứng ở cửa kéo tay anh ta, đôi mắt ửng đỏ: “Bác sĩ La, cậu nói thật sự không còn cách nào cứu ông cụ hay sao...” Gần đây tinh thần ai nấy đều căng thẳng vì bệnh tình của ông cụ, chắc chắn Lý Dĩnh Phiên là một trong những người đau lòng nhất, người nằm trên giường bệnh là ba ruột của bà, người gần gũi với bà nhất. La Quyết Trình không tài nào nhìn thẳng vào nước mắt của con gái được, trong lòng anh ta thấy căng thẳng: “Cháu...cháu sẽ cố gắng hết sức.” Câu an ủi tuôn đến bên khóe môi, đột nhiên nhớ lại cuộc trao đổi với bác sĩ chữa trị chính khi nãy, anh ta không thể tiếp tục cho người khác hy vọng như thế, cả người bệnh và thân nhân của người bệnh đều có quyền được biết tình huống thật sự ra làm sao. Sự giấu giếm của anh sẽ khiến cho bọn họ khó lòng chấp nhận nổi kết cục cuối cùng. Nghĩ đến đây, La Quyết Trình nuốt ngược những lời ban nãy vào bụng, tìm cách diễn đạt khác: “Tất thảy nhân viên y tế đều đang cố gắng, nhưng kết quả cuối cùng như thế nào, chỉ có thể nói là người nhà hãy chuẩn bị tâm lý trước đã.” Lý Dĩnh Phiên bật khóc nức nở, bà buông bàn tay đang níu kéo anh ra, tùy tiện lau nước mắt trên mặt: “Trước giờ sức khỏe của ông cụ vẫn khá tốt, cậu nói xem đang yên đang lành, sao ông cụ lại...lại bị như vậy?” “Ông đã có tuổi rồi, một khi cơ thể gặp vấn đề thì sẽ rất nghiêm trọng, huống hồ chi trước đó làm kiểm tra, bản thân ông cụ cũng không để ý đến, bây giờ ác hóa nhanh quá.” “Ôi...” Ngoại trừ việc thở than, Lý Dĩnh Phiên không biết bản thân mình còn làm được gì nữa, bà cúi đầu, trông bà hệt như một chiến sĩ thua cuộc mới trở về từ chiến trường: “Bác hiểu rồi, cảm ơn các cậu, các cậu nhớ nghĩ nhiều cách lên nhé...” “Dì cứ yên tâm đi, bọn cháu sẽ làm vậy.” “Vậy thì dì về trước đây, cậu đi làm việc đi.” “Dạ.” La Quyết Trình nhìn thấy Lý Dĩnh Phiên lại đi vào phòng bệnh một lần nữa, cho dù cách một cách cửa, anh vẫn có thể cảm nhận được sự ngột ngạt một cách rõ ràng. Mỗi lần đứng ở biên giới giữa sự sống và cái chết, mặc dù là người cứu chữa, nhưng anh vẫn không khống chế được cảm xúc trào dâng trong lòng. Không ai có thể tê dại hoàn toàn trong giây phút sống chết, chỉ có thể không nghĩ sâu, tự nhủ nên sống tích cực, cũng cảm đối mặt với cái chết, đời người ai cũng phải trải qua một lần. La Quyết Trình đứng bên ngoài cửa phòng bệnh được một lúc rồi quay người đi ngay, anh ta trở về phòng làm việc của mình, trong khắp cả bệnh viện to lớn, chỉ có nơi nho nhỏ này thật sự thuộc về một mình anh ta mà thôi. Ở đây, anh có thể tạm thời thả lỏng tâm trạng căng thẳng của mình, không cần nghĩ ngợi nhiều, chỉ cần làm bản thân một cách đơn giản mà thôi. Chỉ tiếc là sự nhẹ nhõm này không kéo dài quá lâu, bởi vì trong tích tắc, chiếc điện thoại trên bàn của anh đã bắt đầu đổ chuông. “Ting ting ting...ting ting ting...” La Quyết Trình chìa tay cầm nó lên, giọng nói không giấu được nỗi mệt nhoài: “Sao đấy?” “Viện trưởng La, khi nãy lúc bọn tôi đi kiểm tra các phòng thì thấy ngón trỏ bên tay trái của cô Đường cử động, hình như cô ấy đã lấy lại được một chút ý thức, anh qua xem thử đi!” Tất cả những nỗi mệt nhọc trong lòng La Quyết Trình đều tan biến như mây khói khi nghe thấy câu nói này, anh lập tức đứng bật dậy, cầm chiếc áo blu của mình lên rồi đi thẳng ra ngoài: “Tiếp tục quan sát, bây giờ tôi sẽ qua đó ngay.” Nói thì chậm đến thì nhanh, đây là lần đầu tiên La Quyết Trình chạy trong bệnh viện bằng tốc độ nhanh đến thế, mới có ba phút thôi anh đã đến trước cửa phòng bệnh của Đường Uyển. Tất cả nhân viên y tế có trách nhiệm đều tập trung trong phòng, đến y tá cũng đã đến. La Quyết Trình không màng đến những chuỵen khác, anh đẩy người ta ra, đi thẳng vào vị trí trên cùng. “Viện trưởng, anh đến rồi...” Vương Thu Phương nhìn thấy nhiều người như vậy, cũng hơi hoang mang, bà vừa định nói chuyện thì La Quyết Trình đã ngắt lời: “Bác gái đợi một lát, cháu khám xem tình hình bệnh nhân thế nào đã.” Vương Thu Phương lập tức lùi sang một bên: “Ừ được được!” La Quyết Trình dứt khoát khom lưng, giở mí mắt của Đường Uyển lên, vẫn ở trong trạng thái hôn mê, anh lại cẩn thận kiểm tra đồng tử và bảng ghi nhịp tim, huyết áp,...của cô ấy, đều không có gì bất thường cả, ngoại trừ sóng não lên xuống hơi mạnh mẽ, tất thảy đều hết sức bình thường. “Ai là người thấy tay cô ấy cử động?” La Quyết Trình đứng thẳng dậy, hỏi những bác sĩ ở kế bên. Một người đàn ông chưa đến bốn mươi tuổi giơ tay: “Là tôi.” “Nói cho tôi nghe tình hình lúc đó thế nào.” “Lúc ấy tôi đi kiểm tra phòng, muốn nhìn kỹ tình hình sức khỏe của bệnh nhân và dữ liệu máy móc trị liệu, không ngờ vừa mới đụng đến tay của cô ấy thôi, ngón trỏ bên tay trái của cô ấy đã giật giật, không mạnh lắm, nhưng tôi chắc chắn rằng mình không bị hoa mắt, chắc chắn là có cử động. Dường như anh ta hơi căng thẳng, không đi vào điểm quan trọng nhất. La Quyết Trình nhíu mày: “Cử động thế nào?” Người đàn ông đó ngẫm nghĩ một lát, rồi mới giơ cao tay mình lên, vừa nghĩ vừa lặp lại động tác của cô ban nãy: “Như thế này...” Năm ngón tay của anh ta duỗi thẳng, rồi mới cong ngón trỏ lên, hạ xuống bằng tốc độ nhanh chóng nhất, nói là cử động, nhưng càng giống như nhưng anh ta đã hình dung, ngón tay cô ấy ‘giật’ một phát. Nhưng cho dù là cử động hay là giật, với La Quyết Trình thì đều là tin tốt lành. Nếu như sóng não của cô không có dao động, chỉ chứng tỏ rằng cô co giật theo tính chất vật lý, nhưng có sự dao động của sóng não cộng tác tay cô giật lên, đây là dấu hiệu của việc ý thức dần thức tỉnh, chứng tỏ ý thức của cô đã quay trở về trong thời gian ngắn. “Tốt lắm, mọi người tiếp tục quan sát, nhất là điện não đồ, lúc nào cũng quan sát cho tôi, nối liền với màn hình hiển thị của phòng y tá đi, nếu như xuất hiện tình trạng như vậy nữa, phải lập tức báo cáo lên trên.” Sau khi nói dứt lời, La Quyết Trình quay sang nhìn những người bác sĩ ở sau lưng: “Đi thôi, đi thảo luận phương án mới, xem ra chúng ta phải bắt đầu tiến hành điều chỉnh rồi.” Vương Thu Phương đứng một bên, bà cảm thấy hơi mông lung, ngạc nhiên hỏi một câu: “Viện trưởng La, bởi vậy ý của anh là Đường Uyển nhà chúng tôi đã lấy lại được ý thức rồi đúng không?” “Ý thức tạm thời, nhưng tình huống này rất thích hợp với bước trị liệu tiếp theo, bác đừng lo lắng quá, đây là chuyện tốt.”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
100 Cách Cưng Vợ
Chương 651: Dấu hiệu thức tỉnh
Chương 651: Dấu hiệu thức tỉnh