Cô vẫn còn bệnh, anh đương nhiên sẽ không quá đáng, nhưng thấy anh khom người lại gần, trong lòng Thẩm Dĩnh vẫn đập loạn, đợi anh đứng thẳng dậy, nhìn khuôn mặt anh tuấn gần trong gang tấc, khóe môi nhếch lên: “Em mất trí nhớ lâu như vậy, chăm sóc em rất vất vả đi?”
“Đúng.” Lục Hi không phản bác, mà là thừa nhận như vậy: “Cho nên đợi em khỏe rồi phải bồi thường cho anh.” Thẩm Dĩnh không nhịn được cười, muốn nói gì đó lại không biết nên nói gì: “Anh thật sự...” “Thật sự cái gì?” Cô cười nói: “Thật sự đồng ý, em chỉ là khách sáo chút thôi.” Lục Hi vuốt ve khuôn mặt nhỏ dưới lòng bàn tay, rất nhẹ nhàng, cố ý tránh chỗ cô bị thương: “Chăm sóc em, anh chưa từng cảm thấy mệt, em quên anh khiến anh khá mệt.” Anh cái gì cũng có thể không để ý, đối với anh mà nói Thẩm Dĩnh đã là một phần trong sinh mạng anh, chăm sóc cô, cực khổ bao nhiêu bỏ ra bao nhiêu anh cũng không quan tâm, sợ nhất chính là bị cô quên mất. Nhìn ánh mắt trống rỗng của cô, anh không có cách nào, cảm giác như vậy khiến anh sợ hãi lại mệt mỏi. “Còn may.” Thẩm Dĩnh có chút cảm động, hốc mắt đỏ lên: “Còn mày em không phải luôn không nhớ ra.” Lục Hi không muốn nhìn cô khóc, cố ý chọc cô: “Em quên sạch sẽ thì có gì đáng sợ.” “Nhưng trong lòng em rất trống trãi.” Lục Hi bĩu môi, cố gắng nhịn chua xót ở mũi: “ Là sự trống rỗng mà cho dù anh hồi tưởng thế nào, cố gắng thế nào cũng không thể lấp đầy, có lúc cũng sẽ đau lòng, lại không tìm ra lý do đau lòng.” Lục Hi vô cùng đau lòng, đương nhiên biết cảm nhận của cô, từ lúc mỗi lần vào phòng bệnh thấy bóng dáng cô đơn của cô, đã biết trong lòng cô nhất định cũng vô cùng giày vò. “Anh biết, anh đều biết.” Ngón tay cái người đàn ông xoa mu bàn tay có chút lạnh lẽo của cô, sức lực an ủi: “Đều đã qua rồi, đợi em khỏe lại, chúng ta lập tức tổ chức hôn lễ.” Hôn lễ?? Đầu Thẩm Dĩnh có chút không đủ dùng, sao đột nhiên lại nói tới đây rồi. Lục Hi lại không có chút đùa cợt nào: “Anh cũng đã nghĩ xong rồi, chuyện này đã kéo dài quá lâu, anh không thể...” Lời còn chưa nói hết, chính vào lúc anh chuẩn bị nói ra suy nghĩ của mình, cửa phòng bệnh đột nhiên bị sức mạnh to lớn bên ngoài đẩy mở. Chỉ nghe ‘rầm’ một tiếng, cánh cửa trực tiếp bắn tới trên tường, bị bật ngược lại rồi lại đóng lại lần nữa, một giây sau, người đứng bên ngoài lại giơ tay kéo ra, khuôn mặt kinh ngạc từ ngoài đi vào. La Quyết Trình rất ít khi có lúc nào không bình tĩnh như vậy, lúc này trực tiếp kéo tay áo Lục Hi, hung hăng kéo: “Hi, tôi nghe Bùi Dục nói Thẩm Dĩnh khôi phục trí nhớ rồi?” Anh ta kinh ngạc đến mức ngay cả Thẩm Dĩnh đã tỉnh lại cũng không phát hiện. Lục Hi lại không có phản ứng gì, rút cánh tay mình về, đáp một tiếng: “Ừ, cậu ấy không phải sớm đã gửi tin nhắn cho anh sao.” Lúc đó đang ăn cơm, Bùi Dục đã không nhịn được soạn tin nhắn rồi. La Quyết Trình phất phất tay: “Tôi vừa rồi đang họp xứ lý phương án, nghỉ ngơi một lát mới thấy...Ai ai, đây không phải trọng điểm, anh còn chưa trả lời tôi, Thẩm Dĩnh thật sự khôi phục trí nhớ rồi?” “Thật.” “Anh Quyết Trình, em đều nhớ ra rồi.” Thẩm Dĩnh đột nhiên mở miệng. La Quyết Trình bị dọa run rẩy một cái, lúc này mới phát hiện cô đã tỉnh rồi, lập tức đi về phía trước vài bước, che giấu bộ dạng mất khống chế của mình: “Haiz...em tỉnh rồi à, thân thể không sao chứ? Nghe nói em khôi phục trí nhớ rồi, đợi vết thương trên đầu tốt lên một chút anh sẽ sắp xếp kiểm tra cho em.” “Dạ, cảm ơn anh.” La Quyết Trình thực sự quá vui mừng, vui vẻ không nhịn được cười, người không biết còn cho rằng anh ta làm ba rồi. Lục Hi thực sự không thể nhìn nổi nữa, không nói hai lời trực tiếp đuổi anh ta ra khỏi phòng bệnh: “Anh làm gì?” “Tôi làm gì? Tôi không phải đang vui mừng cho hai người sao!” La Quyết Trình nói ra còn cảm thấy mình rất có lý, nhớ tới đủ mọi chuyện ở nước Y, còn có việc trị liệu sau khi về nước, có loại kích động khó có thể khống chế: “Thẩm Dĩnh cũng xem như là bệnh nhân tôi luôn theo dõi, bất kể là về công hay về tư, cô ấy có thể khôi phục tôi đều vui mừng trong lòng.” Làm một bác sĩ kinh nghiệm phong phú, La Quyết Trình rất rõ ràng đạo lý tất cả theo số trời, sống chết có số, phú quý do trời, có rất nhiều người cho dù cố gắng nhiều nhất, lại vẫn không có cách nào có được kết quả viên mãn, cho nên trong việc chữa trị, anh ta cũng đều khuyên bản thân như vậy, nếu không những năm này sống chết nhiều như vậy, anh ta sớm đã không thừa nhận nổi sức mạnh nặng nề do sinh mạng đem tới. Nhưng đối diện với Thẩm Dĩnh, anh ta không có cách nào hoàn toàn không để ý, đó là vợ của bạn của anh ta, đó là vợ của anh em anh ta, cho dù trước giờ anh ta chưa từng nói, nhưng trong lòng anh ta lại khát vọng hơn bất kỳ ai. Đối với người khác mà nói, Thẩm Dĩnh có thể khôi phục hay không chỉ là một kết quả, nhưng đối với anh ta mà nói, là vô số lần lựa chọn trong quá trình điều trị. Tất cả những điều này đều nằm trong tay anh ta, may mắn bây giờ vì việc ngoài ý muốn này, cô đã tìm về được kỳ ức mất đi. Anh ta thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng buông xuống tảng đá treo lo lửng từ trước tới giờ. Lục Hi cũng chỉ cố ý chọc anh ta, sao không biết áp lực của La Quyết Trình, chỉ là hai người đàn ông không giỏi nói chuyện, không biết nên biểu đạt cảm nhận trong như thế nào. “Hi, tôi vui mừng cho anh.” Đến cùng, cũng chỉ là lời chúc mừng ngắn gọn như vậy. “Tôi biết, vất vả cho anh rồi.” Lục Hi cười, anh em với nhau không cần nói nhiều, đều hiểu rõ. “Tôi vừa nãy Thẩm Dĩnh nhìn thấy bộ dáng đó, hủy đi hình tượng trước giờ của tôi, haiz...” La Quyết Trình thở dài, đến lúc này còn không quen vấn đề hình tượng. Nghe vậy, Lục Hi khẽ nhướn mày: “Vợ tôi, anh để ý vậy làm gì?” La Quyết Trình tặc lưỡi: “Anh đừng mẫn cảm như vậy có được không? Tốt xấu gì Thẩm Dĩnh cũng gọi tôi một tiếng anh, ít nhiều tôi cũng đau lòng cô ấy!” Không nghĩ tới Lục Hi không chút lĩnh ơn, thẳng thắn cự tuyệt phần ‘ý tốt’ này của anh ta: “Không cần cậu bận bịu, có thời gian lo lắng những chuyện này thì quay về ngủ bủ một chút đi, viền mắt đen sắp rơi xuống đất rồi, không sợ dọa bác sĩ Điền nhà cậu sao?” Nói xong, anh bèn lập tức xoay người đi vào phòng bệnh, La Quyết Trình giận đến cắn răng: “Hứ ~!” Nhìn bóng dáng cao lớn biến mất ở cửa, La Quyết Trình lại không nhịn được phì cười, ngẩng đầu nhìn khung cửa nhôm bên cạnh, mượn phản quang nhìn mặt mình. Đừng nói, viền mắt đen này thật sự có chút nghiêm trọng. Anh ta mặc dù tuổi không nhỏ, nhưng luôn giữ gìn không tệ, sản phẩm chức năng và y học hộ lý cũng thực hiện cực kỳ hợp lý và thích đáng, nhưng lo lắng liên tục mấy tháng nay khiến anh ta tiều tụy không ít, rất nhiều lúc, anh ta đều trực tiếp ngủ ở văn phòng. Còn may, tình huống bên Thẩm Dĩnh tạm thời đã giải quyết, chỉ còn lại bên phía Đường Uyển thôi. Nhớ tới Đường Uyển, La Quyết Trình lại thở dài, tình huống của cô không phải có thể tìm thấy cách giải quyết trong một sớm một chiều, muốn chữa trị thành công, cần tốn rất nhiều sức lực và thời gian, tuyệt đối không phải chuyện nhỏ. Con đường dài dằng dặc, còn có một đoạn đường rất dài cần tìm tòi nghiên cứu, chỉ hi vọng người đàn ông đó đừng sụp đổ trước.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
100 Cách Cưng Vợ
Chương 608: Sợ nhất em quên anh
Chương 608: Sợ nhất em quên anh