TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
100 Cách Cưng Vợ
Chương 576: Cắn đứt ngón tay của hắn ta

Vốn dĩ toàn thân Đường Uyển đã lạnh đến mức mơ hồ, nên động tĩnh phía sau căn bản là không hề cảm thấy được. Lúc này bị hắn ta đá mới từ trong cơn mê tỉnh dậy. Trước mắt mơ hồ trong khoảnh khắc, một lát sau mới dần dần khôi phục lại rõ ràng.

Vừa mở mắt, cô đã nhìn thấy khuôn mặt có một vết sẹo cắt ngang qua đó, con ngươi co rút, theo bản năng cơ thể cũng co rúm lại.

"Chưa chết à." Đỗ Kiến Nghiệp mỉm cười, khóe miệng vẫn dính mùi dầu mỡ của bữa ăn vừa rồi, hắn ta đưa tay lên vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn hơi nhem nhuốc của Đường Uyển, véo mạnh hai cái: "Có đói không?"

Đầu ngón tay thô ráp của người đàn ông chà sát làn da cô, Đường Uyển chỉ cảm thấy buồn nôn nghiêng đầu trốn tránh, đôi mắt to nhìn hắn ta chằm chằm đầy cảnh giác và sợ hãi.

"Ồ, vẫn còn khá mạnh mẽ!" Động tác của cô dường như khiến Đỗ Kiến Nghiệp có chút phấn khích. Thay vì dừng lại, hắn ta thậm chí còn trắng trợn chà sát khắp mặt cô, từ trán xuống thẳng đến mũi, cho đến tận khi những ngón tay thô ráp phù thũng vuốt ve qua môi cô, đôi mắt của Đường Uyển lóe lên tia căm phẫn cực điểm, giống như con thỏ bị dồn vào góc tường, cô mạnh mẽ mở miệng hung hăng cắn.

"Á!" Đỗ Kiến Nghiệp hét lên, thật không ngờ là cô sẽ đột nhiên cắn người, không hề phòng thủ chút nào đã bị cô cắn gần hết ngón trỏ. Cô không chút nể tình, dùng toàn bộ sức lực của mình cắn mạnh đến mức khiến hàm răng như hằn vào trong thịt, lập tức rách một vết, một dòng máu đỏ sẫm dọc theo môi cô chảy ra vô cùng kinh hoàng.

Hắn ta cố gắng hết sức để đứng dậy, nhưng lại vì ngón tay đang bị cắn mà không thể không cong người xuống, giơ tay hung dữ đập mạnh vào cái đầu đen đó: "Con chó cái chết tiệt, mày dám cắn tao, buông tao ra, buông tao ra! "

Đường Uyển cúi đầu xuống, hàm răng cô nghiến chặt như cái móc, không hề buông lỏng, đôi mắt trong veo trắng đen rõ ràng của cô lúc này đỏ tươi khát máu.

Cắn chết hắn ta, cắn chết hắn ta!

Đầu đã bị đánh vài cái, cái sau mạnh hơn cái trước, nhưng cô lại không cảm thấy gì cả. Chỉ có một ý nghĩ trong trong đầu, hai tay hai chân cô đã bị trói, cô chỉ có thể dùng miệng cắn hắn ta. Đôi bàn tay bẩn thỉu của hắn thật kinh tởm, bị hắn đụng chạm vào một chút thì chắc sẽ chết mất.

Tâm trạng chán nản và sợ hãi cùng cực trong vài giờ qua lúc này đã bị máu tươi đốt cháy.

Cô thậm chí không kịp nghĩ đến hậu quả, loại phản ứng này gần như là bản năng của động vật.

Đỗ Kiến Nghiệp chỉ cảm thấy rằng ngón tay của mình sắp bị cắn đứt, không cần nhìn cũng biết rằng máu và thịt mơ hồ đến mức có thể nhìn thấy xương.

Khuôn mặt của hắn ta thành ra thế này là do Mã Thiên Xích, không muốn lại mất đi một ngón tay nữa!

Nghĩ vậy, người đàn ông lập tức đỏ mắt, không quan tâm đến mức độ nghiêm trọng, vươn tay lấy điện thoại trong túi ra hung hăng đập thẳng vào trán cô.

Một tiếng bốp bị bóp nghẹt, âm thanh giống như một nhạc cụ cùn đâm vào da thịt, nhưng nghe thôi là cũng có thể tưởng tượng được sự đau đớn.

Đường Uyển chỉ cảm thấy một cơn đau nhói ở trán, giây tiếp theo cơn đau này lan đến toàn bộ phần đầu cô. Cơn đau nhói qua đi chỉ còn lại cảm giác như thực vật.

Miệng cô vô thức buông lỏng, cơ thể cũng mềm nhũn gục xuống.

Mọi thứ trở lại yên tĩnh.

Đỗ Kiến Nghiệp nhanh chóng rút ngón tay ra khỏi miệng cô, bên trên còn dính nước bọt của cô, nhưng những giọt máu tươi đang chảy hòa lẫn với nước bọt càng khiến người ta cảm thấy kinh hoàng. Hắn ta cố gắng uốn cong các đốt ngón tay, nhưng không có phản ứng, như thể đó không phải là ngón tay của hắn.

Đứt rồi phải không?

Hắn ta đột nhiên trở nên sợ hãi, thậm chí không thèm xử lý người phụ nữ với cái trán sưng phồng nằm trên mặt đất. Hắn ta chửi rủa, quay người bước thẳng ra ngoài, vội vã đi xử lý vết thương.

Hai người đàn ông vừa đi vào cùng liếc mắt nhìn nhau, một tên trong số họ từ từ ngồi xổm xuống, đưa tay lên phía dưới mũi của Đường Uyển, hơi thở yếu ớt phả vào đầu ngón tay khiến anh ta thở phào nhẹ nhõm.

"Vẫn tốt, vẫn chưa chết người!"

"Có thật không?"

"Thật, tôi thấy vẫn còn thở!"

"Vậy thì tốt."

Hai người nhìn quanh căn phòng xi măng không có chút ánh sáng, không nói chuyện nữa, nhanh chóng bước ra ngoài.

Cú đánh nặng nề này khiến Đường Uyển rơi thẳng vào trạng thái hôn mê. Mặc dù cô vẫn luôn có hơi thở nhưng càng ngày ngày càng yếu đi, hơn nữa nét mặt ngày càng trở nên kém hơn.

Ngón tay của Đỗ Kiến Nghiệp không sao, nhưng bị mất một miếng thịt. Hắn ta không dám đi bác sĩ khám. Những thứ hắn ta mang theo chỉ có thể khử trùng mà thôi. Ngón tay vốn dĩ đang nguyên vẹn bây giờ đã bị sưng to lên bằng cái xúc xích. Chỗ bị mất đó trông thật tức cười và đáng sợ.

Đêm đó, ba người chúng đều không ngủ ngon. Đỗ Kiến Nghiệp thì không thể ngủ được vì đau đầu ngón tay, mà hai người còn lại sợ rằng người phụ nữ trong phòng bê tông sẽ chết mất.

Họ thỉnh thoảng lại đi vào trong nhìn, thời gian cách nhau tối đa là ba giờ, sợ sẽ ảnh hưởng đến mạng sống.

Sáng sớm hôm sau, ngay sau khi bình minh vừa lên, Đỗ Kiến Nghiệp đã thức dậy. Hắn ta tùy tiện cắn một miếng lương khô mang theo, quay người đánh thức hai người còn lại vẫn đang ngủ.

"Dậy đi, dậy đi!" Đỗ Kiến Nghiệp khạc đờm ra khắp nơi, dùng giọng nói thô lỗ ra lệnh: "Không có nước, hai người hãy đi xuống tìm chút nước mang lên đây!"

Người đàn ông liếc nhìn thời gian trên điện thoại, mới chỉ năm giờ rưỡi, lúc này đến cả dân làng còn chưa dậy, đi đâu tìm nước đây?

Nhưng đối diện với ắnh mắt đầy sự tàn bạo của Đỗ Kiến Nghiệp, họ đều nuốt những lời phàn nàn xuống, lau qua mặt rồi bước ra ngoài.

Chỉ có một con đường ra bên ngoài, không có chiếc xe nào có thể vào được. Khoảng cách của hai người đi cạnh nhau cũng vô cùng hẹp.

Họ ngáp dài và mặc áo sơ mi lên, vừa đi vừa chửi rủa: "Mẹ kiếp, Đỗ Kiến Nghiệp này có phải là bị bệnh tâm thần không? Bảo đi tìm nước vào giờ này, đi đâu tìm được? Nếu thật sự khát đến thế thì uống nước tiểu của chính mình đi! "

"Với đức hạnh của hắn ta, đi tiểu cũng còn bị lệch ấy!"

"Haha đúng vậy!" Người đàn ông đưa tay lên lau mặt: "Nhưng rốt cuộc hắn ta có phải muốn bắt cóc không vậy? Tôi nhìn thế nào cũng hơi giống như là muốn..."

Nói đến đây, anh ta dừng lại, nhưng thần sắc trong đáy mắt đã vạch trần rõ ràng.

Giết người.

Hai từ này xuyên qua tâm trí họ khiến cả hai đều sững sờ, sự không tỉnh táo và lười biếng trên khuôn mặt mờ dần, thay vào đó là sự căng thẳng nghiêm trọng.

"Không thể nào, hắn ta không có cái gan đó, đây chính là một mạng người đang sống sờ sờ đó, không thể dễ dàng ra tay như vậy."

"Khó nói lắm." Người kia lắc đầu, liếc nhìn ngọn núi phía xa: "Hắn ta còn không quan tâm đến ngón tay bị sưng nghiêm trọng như thế. Người này quá tàn bạo."

Chủ đề quá nghiêm trọng, họ đều không muốn tiếp tục đi sâu vào nữa, vừa hay đã sắp đến ngã tư núi, ở đó có một cửa hàng rất nhỏ được mở bởi một người dân địa phương. Từ xa đã có thể nhìn thấy người dân đó đang xuống xe máy, chắc là vừa mới đến mở cửa.

"Hô thật tốt, vừa kịp lúc chúng ta đến."

Hai người bước nhanh vài bước, đẩy cửa bước vào trong, sải bước đến vị trí trước quầy, liếc mắt qua những hàng bày mì ăn liền và nước khoáng, chỉ tay vào những chai nước màu xanh: "Cái này, lấy cho tôi ba chai."

Ông chủ là một người địa phương rất thật thà chất phác, mặc một chiếc áo khoác màu xám nhạt, mái tóc đen có lẫn vài sợi trắng, râu ria xồm xoàm, nước da sẫm màu, chỉ là sau khi nghe thấy vậy, nét mặt hiển nhiên căng thẳng rõ ràng: “Cái này phải không?”

Cả hai nhanh chóng ngẩng đầu lên, tính cảnh giác thời gian dài khiến họ vô cùng cẩn thận quan sát cử chỉ cứng nhắc của ông chủ. Vừa đối mặt với nhau, chúng thầm kêu không tốt trong lòng, quay đầu muốn bỏ chạy nhưng nhưng trán đã đập vào một sức mạnh lạnh lẽo và cứng rắn.

"Giơ tay lên, không được cử động!"