TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Long Xà Diễn Nghĩa
Chương 262: Cuộc Sống "Võ Nông Nhất Như" (Thượng)

Trời trong xanh, nước trong xanh, ánh mặt trời sáng chói chiếu rọi xuống bãi cát.

Một đôi nam nữ sóng vai đang bước đi trên bờ biển, nữ có dung nhan thanh lệ thoát tục, mái tóc bồng bềnh như thác nước, khí chất cao nhã vô cùng, trông tựa như ánh mặt trời tỏa sáng chiếu khắp đại địa. Nam thì vóc người cân đối, trong đôi mắt toát ra thần quang cứng cỏi có lực, nhất là khí chất, cùng với biển rộng mênh mông thâm thúy giống nhau. Đôi nam nữ này nhìn vào đúng với câu trai tài gái sắc, là trời đất tạo ra một đôi.

Đôi nam nữ đang bước đi trên bờ biển đúng là Vương Siêu cùng Đường Tử Trần.

Sau khi Vương Siêu cự tuyệt Hoắc Linh Nhi thì đây là lần đầu tiên chính thức hướng Đường Tử Trần cầu hôn. Giọng của hắn mặc dù không lớn nhưng cũng rất cứng cỏi, loại cứng cỏi này ngay cả nước của ngũ hồ tứ hải cũng khó có thể cuốn đi.

Đường Tử Trần nghe thấy lời cầu hôn của Vương Siêu, trong khoảng thời gian ngắn tựa hồ cũng kinh ngạc một chút, thật không có ngờ tới người tiểu đệ do chính một tay mình bồi dưỡng ra lại trưởng thành nhanh như vậy, và đã chính thức hướng nàng cầu hôn.

Đường Tử Trần rất hiểu rõ con người Vương Siêu kể từ lúc gặp mặt sáu năm trước, quan hệ của hai người cũng kể từ đó khắng khít hẳn lên và kéo dài cho tới bây giờ, trong lòng của Đường Tử Trần cũng có một chỗ cho phần tình cảm thân mật này.

Nếu như nói Vương Siêu trước kia chỉ có thể biểu đạt ý nghĩ của bản thân - yêu thương, đối với nàng tỏ vẻ thân thiết rất là mập mờ, thậm chí kể cả ngày đó hôn nàng nữa, cũng bất quá là nhất thời tâm tình bị kích động không thể khống chế. Hành động đó mặc dù Đường Tử Trần cũng nhất thời tức giận nhưng chuyện đã qua một đoạn thời gian cũng thôi, không có trách cứ gì.

Bởi vì trong lòng của nàng, hình tượng của Vương Siêu bất quá chỉ là một tiểu đệ đệ vừa thông minh, vừa đáng yêu và cố chấp.

Vương Siêu lần trước đối với nàng mạnh mẽ ôm hôn, tuy là quá phận nhưng cuối cùng Đường Tử Trần cũng thông cảm, nghĩ là người tiểu đệ đệ chỉ không muốn xa rời Đại tỷ của hắn thôi, hắn bất quá chỉ là ái mộ và làm nũng.

Mặc dù Vương Siêu hôm nay đã trở thành đại tông sư võ học nhưng trong mắt của Đường Tử Trần, người tiểu đệ này cũng chỉ là tên học sinh đáng yêu năm đó mỗi ngày sáng sớm, len lén trốn ngoài bìa rừng xem mình luyện công phu mà thôi.

Một người tiểu đệ vừa thông minh vừa đáng yêu hôn tỷ tỷ của mình, làm nũng với tỷ tỷ của mình, ái mộ không muốn xa rời, Đường Tử Trần cũng cảm giác thấy rất bình thường nên hiển nhiên sẽ không so đo gì nhiều. Hơn nữa khí chất nội liễm của Vương Siêu đích xác rất tinh khiết, không thua gì trẻ sơ sinh.

Nhưng là bây giờ, trong hai ngày qua, Vương Siêu hoàn toàn biểu lộ tất cả cảm tình của hắn ra ngoài, cuộc nói chuyện ngày hôm qua thậm chí đã phát triển kéo dài tới hôm nay bằng một lời cầu hôn chính thức.

Cầu hôn có ý nghĩa gì?

Ý nghĩa của cầu hôn, đó là người tiểu đệ vừa thông minh vừa đáng yêu và cố chấp trước kia muốn trở thành trượng phu của nàng.

Một người tiểu đệ đáng yêu, một người trượng phu, cả hai cái trên mặt tình cảm rất khác biệt, khoảng cách xa thật giống như từ mặt trời đến địa cầu vậy.

Mặc dù nàng đối với cảm tình của Vương Siêu cũng đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng Vương Siêu lần này xuất ra một chiêu làm nàng ứng phó không kịp.

Lời cầu hôn này của Vương Siêu thật giống như quyền thuật của hắn, truy phong đuổi nguyệt không hề lơi lỏng, tuyệt không bỏ qua bất cứ một sơ hở gì của đối thủ.

Trong cuộc nói chuyện ngày hôm qua, Vương Siêu cũng đã thử dò xét và phát hiện ra Đường Tử Trần đối với hắn cũng không phải không có cảm tình. Hơn nữa tâm linh của Đường Tử Trần cũng rất cô đơn do đứng trên đỉnh cao trong một thời dài và dần dần đang bước vào con đường không lối thoát.

Đúng là hắn đã nắm bắt đựơc một chút sơ hở ấy của Đường Tử Trần, vì vậy Vương Siêu mới không chút nào giữ lại, phóng xuất ra tất cả sự nhiệt tình của bản thân tấn công liên tục, khiến cho Đường Tử Trần có cảm giác chống đỡ không được.

"Tiểu đệ, thế công này của đệ rất giống quyền pháp của đệ, rất sắc bén đó, tỷ cũng đỡ không kịp, quả không hổ là ngừơi tiểu đệ vừa thông minh vừa đáng yêu và cố chấp của tỷ", thân thể Đường Tử Trần run rẩy một lúc, và thừ người ra một hồi lâu rồi mới dần hồi phục tinh thần lại, dùng cặp mắt dịu dàng nhìn hắn, còn tay cũng nhẹ nhàng vuốt mặt hắn.

Vương Siêu vẫn như trước dùng ánh mắt cứng cỏi nhìn vào mắt của Đường Tử Trần, rồi lập lại lần nữa: "Tỷ tỷ, đệ bây giờ chính thức cầu hôn tỷ, tỷ có đồng ý không?"

"Đệ đệ, tỷ tỷ đồng ý".

Đường Tử Trần đối mặt với ánh mắt của Vương Siêu, sắc mặt trở nên rất ngưng trọng, tuy nhiên giọng nói phát ra cũng rất vững chắc, không hề có một tia run rẩy, thật giống như lúc nàng ra quyết định giết chóc vậy.

"Sao, tỷ đồng ý? Tỷ thật sự đồng ý?", lỗ tai của Vương Siêu mặc dù nghe được rõ ràng, nhưng hắn vẫn có chút không tin, cả thân thể lúc này giống như Đường Tử Trần vừa rồi, run rẩy không thôi.

Nếu như nói thế công tình cảm của Vương Siêu thật giống như quyền pháp sắc bén của hắn, thì chiêu thức hóa giải của Đường Tử Trần cũng biểu hiện ra sự tinh diệu của việc dùng nhu khắc cương.

"Tiểu đệ, thật ra trong thiên hạ to lớn này người có thể hiểu rõ tỷ chỉ có một mình đệ thôi. Nếu như tỷ tỷ lập gia đình thì chắc chắn sẽ gả cho đệ. Tuy nhiên đệ hãy cho tỷ một thời gian nữa được không?", sau khi Đường Tử Trần đồng ý, dịu dàng nói: "Thật ra tỷ mặc kệ đệ trước kia đổi với tỷ mập mờ thế nào, hôn tỷ ra sao thì tỷ cũng chỉ xem đệ là tiểu đệ nghịch ngợm thôi. Trước kia như vậy thì bây giờ cũng vậy. Tuy nhiên đệ bây giờ cầu hôn với tỷ, tỷ thật sự rất khó chuyển đổi hình tượng của đệ trong lòng tỷ, mặc dù tiểu đệ quả thật đã trưởng thành rồi. Đệ có thể cho tỷ một năm thời gian không?"

"Một năm sau, tỷ tỷ sẽ kết hôn với đệ phải không? Hôm nay chúng ta xem như đính hôn nhé, được không?", Vương Siêu hỏi.

"Ừm" Đường Tử Trần gật đầu.

Nghe thấy một chữ "ừm" đơn giản cùng nhìn thấy một hành động gật đầu cũng đơn giản không kém, Vương Siêu đột nhiên cảm giác được toàn thân hắn hạnh phúc đã ngập tràn.

Bất quá hắn là một người có khí chất nội liễm, cho nên lúc nhìn thấy Đường Tử Trần gật đầu cũng không hỏi gì nữa, chỉ là yên lặng đứng đó nắm chặt lấy tay của nàng, vẫn tiếp tục đi dạo trên bờ biển.

Trong khoảng thời gian ngắn, một nam một nữ, hai vị đại tông sư, hai người đã đạt đến cảnh giới cực hạn của nhân loại, cũng không nói gì, cứ mặc cho gió biển thổi vào thân thể của chính mình, ai cũng đều suy nghĩ đến tâm tư của riêng mình cả.

"Tỷ, đệ muốn về nhà một chuyến, mang cha mẹ ra nước ngoài. Đệ và tỷ một năm sau sẽ kết hôn, đệ muốn cha mẹ được biết" Vương Siêu suy nghĩ trong chốc lát, đột nhiên lên tiếng.

Vương Siêu cũng đã hơn một năm không liên lạc gì với cha mẹ của hắn, từ lúc tại Hàn Quốc thoát ly tổ chức đi theo Đường Tử Trần đến giờ, hắn cũng biết gia đình của hắn khẳng định đang bị giám sát theo dõi. Đối với tình huống của cha mẹ, Vương Siêu vẫn cố lưu tâm để ý. Bây giờ nếu đã đính hôn, hơn nữa một năm sau kết hôn, coi như là thành gia lập thất, là việc trọng đại nhất của con người, nếu không cho cha mẹ đã dưỡng dục mình nên người biết, về tình về lý thì cũng không thể nào mà không báo cho họ.

Mặc dù quyền pháp của Vương Siêu đã đạt tới cảnh giới tâm cảnh thần diệu khó lường, nhưng dù sao cũng là con người, không phải là thánh mà vong tình được, hắn chỉ là một quyền sư, một võ thuật gia cao thủ mà thôi, nếu dứt bỏ mặt thành tựu về võ thuật thì hắn cũng vẫn sống sờ sờ ra đó, có cảm tình, có máu thịt, cùng mọi người không có gì khác nhau cả.

"Ừm, bất quá đệ đã phản bội và chống lại quân đội của quốc nội theo tỷ bôn ba, bây giờ gia đình của đệ chắc chắn sẽ bị giám sát rất cẩn thận, nếu đệ một mình trở về chỉ sợ sẽ gặp phiền toái rất lớn, tuy nhiên cũng phải tìm thời cơ để dẫn cha mẹ đệ rời khỏi nước", Đường Tử Trần nhíu mày, ánh mắt xa xăm nhìn về phía chân trời.

"Ha ha, cho dù là thiên quân vạn mã thì đối với người như chúng ta đây có gì đáng sợ đâu. Vả lại quốc nội lớn như thế, đệ chỉ đi một mình, muốn tìm ra đệ thật giống như là mò kim đáy biển, ai có thể bắt được đệ hả? Hơn nữa cho dù mang cha mẹ ra ngoài không được thì âm thầm trông chừng họ cũng tốt, để cho họ yên tâm về đệ. Huống hồ đệ lần này trở về là còn muốn chú ý một chút giới võ thuật của Hàn và Nhật, bởi vì nguy cơ kinh tế, họ muốn liên hợp làm cho quốc nội cấp cho họ sàn thi đấu không hạn chế để tổ chức đại hội" Vương Siêu cảm giác được nói cái gì cũng rất vui vẻ, bởi vì Đường Tử Trần đã đồng ý lấy hắn rồi.

"Ồ, cũng đúng. Chuyện này đích thật là một chuyện quan trọng. Bây giờ giới võ thuật Hàn Nhật đích xác là có nguy cơ về kinh tế. Căn cứ vào sự điều tra của Đường Môn chúng ta thì tại rất nhiều nước ở Châu Âu, Tiệt Quyền Đạo, Không Thủ Đạo, Hợp Khí Đạo và rất nhiều đạo quán khác, bởi vì có nhiều người đệ tử không thèm học nữa bỏ đi nên phải đóng cửa, ngoài ra cũng có nhiều tập đoàn lớn của Âu Mĩ đình chỉ tài trợ cho các võ quán này, nguy cơ như vậy đích xác có thể làm cho giới võ thuật Hàn Nhật phát điên".

"Bây giờ kinh tế thế giới cũng đang có nguy cơ suy thoái, hơn nữa việc các tông sư của Tiệt Quyền Đạo và Không Thủ Đạo bị các nhóm thiếu niên côn đồ dùng gạch đánh tới nỗi bị thương phải vào nằm viện, tin tức truyền ra thì các đệ tử học võ không rời khỏi võ quán mới là chuyện lạ. Việc này cũng đã đủ khiến cho sản nghiệp của giới võ thuật Hàn Nhật đứng trên đà phá sản"

Vương Siêu đột nhiên nhớ tới lần nọ Đường Tử Trần tại Hàn Quốc đã bị đánh lén và đánh gục tên đó, trong lòng liền muốn cười.

"Ừm, lần này đệ trở về hãy ngầm liên lạc với Liêu Tuấn Hoa một chút, đệ cứ toàn quyền đại biểu cho tỷ cùng hắn nói chuyện đi. Dù sao hắn cũng có quan hệ rất lớn, đối với đệ có rất nhiều trợ giúp. Hơn nữa lần này giới võ thuật Hàn Nhật làm ra chuyện này rõ ràng là muốn tuyên truyền mở rộng danh tiếng và chiếm thị trường của chúng ta. Tỷ thật ra cũng lo lắng giới võ thuật quốc nội sẽ thua, vạn nhất sẽ làm cho danh tiếng hạ xuống như trong bóng đá vậy thì không xong. Chuyện này đối với sản nghiệp võ thuật của chúng ta mà nói có ảnh hưởng cũng rất lớn, dù sao Đường Môn của chúng ta có rất nhiều người Hoa đều dựa vào mở võ quán và bệnh viện mà sống, danh tiếng rất quan trọng đó", trên mặt cua Đường Tử Trần trong lúc đó hiện lên một tia lo lắng.

"Chuyện đó không sao, quốc thuật dù sao cũng không giống ba cái thứ thể thao cùn kia, dù sao cao thủ của quốc nội cũng có rất nhiều", Vương Siêu cũng biết sự lo lắng của Đường Tử Trần không phải là không có đạo lý. Đường Môn có mặt khắp nơi trên thế giới, xây rất nhiều võ quán, ngoài võ quán còn mở cả những bệnh viện đông y chuyên trị liệu xương cốt, tổn tương và châm cứu… rất nhiều việc kinh doanh.

Công phu của Trung Quốc, từ khi Lý Tiểu Long xuất hiện thì có rất nhiều tuyên truyền tại Hollywood, trong lòng của rất nhiều người trên thế giới đều xem anh ta là thần thoại tồn tại, ngay cả tổng thống Putin của Nga cũng đã tự mình thân chinh đến Thiếu Lâm tự viếng thăm. Danh tiếng vang xa như vậy hiển nhiên cũng làm cho võ quán của người Hoa ở nước ngoài làm ăn thịnh vượng. Nếu như một khi danh tiếng hạ xuống thì có thể tưởng tượng ra sự tiêu điều của các võ quán.

Không hề nghi ngờ, việc này sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến kinh tế của Đường Môn.

Ánh mắt của Đường Tử Trần nhìn được rất xa, hiển nhiên cũng đã chú ý tới điểm này. Dù sao Vương Siêu cũng đã ở Liên Minh Tiệt Quyền Đạo làm qua huấn luyện viên, hắn quả hiểu được tầm quan trọng của danh tiếng.

Bất quá Vương Siêu không tin giới võ thuật quốc nội lại kém hơn giới võ thuật Hàn Nhật.

"Tiểu đệ, lần này giới võ thuật Hàn Nhật không giống như giới võ thuật dân gian lén lút trao đổi gì đó đâu mà là trực tiếp hướng Bộ Thể Thao quốc nội đưa ra yêu cầu. Hơn nữa hết thảy mọi chuyện này đều là Bộ Thể Thao quốc nội toàn quyền xử lý cả. Đệ hãy nghĩ lại một chút, cho dù đệ có võ công cao tới đâu đi nữa thì khi muốn đánh chính thức lại không được Bộ Thể Thao đồng ý thì sao có thể lên đài được?", Đường Tử Trần tựa hồ nghĩ tới một chuyện rất buồn cười nói tiếp, "Tỷ thế nào lại quên mất chuyện này"

Vương Siêu giật mình hiểu ra, âm thầm chấp nhận.

"Nếu giới võ thuật Hàn Nhật làm ra động tĩnh lớn như vậy thì khẳng định sẽ là tin tức chấn động, nếu như lộ mặt ở trên đài thi đấu thì cho dù một nhân vật nhỏ nhoi cũng lập tức sẽ bị chú ý, nói không chừng tiếp đó sẽ trở thành ngôi sao điện ảnh, một chút là có thể kiếm đựơc tiền tỷ. Chuyện tốt như thế thì ai lại không muốn làm? Tỷ đóan rằng chuyện này ngay từ đầu đã thành rồi, cửa sau của Bộ Thể Thao có lẽ đã bị phá. Cho dù võ công của đệ cao đạt tới đại tông sư thì sao, Bộ Thể Thao không cho phép đệ lên đài thì đệ cũng chỉ có thể thở dài chấp nhận mà thôi, một thân võ công muốn đền nợ nước nhưng không được phép".

"Nói như vậy, thật đúng là khó giải quyết. Bộ Thể Thao… Liên Đoàn Bóng đá… Bộ Thể Thao… Liên Đoàn Bóng đá…", Vương Siêu thì thào lẩm bẩm vài câu, cảm giác được chính mình cũng không có biện pháp gì tốt cả: "Nếu như lần này thật sự đem quốc thuật biến trở thành thể thao thì võ quán của Đường Môn chúng ta, danh tiếng cùng việc làm ăn sẽ tụt hại thảm trọng".

Nguồn tài chính đầu tư của Đường Môn rất rộng lớn, không phải chỉ ở phương diện võ quán mà còn ở những mặt khác nữa, cũng chiếm nhiều.

Ngay lúc Đường Tử Trần cùng Vương Siêu thảo luận chuyện trở về quốc nội đón cha mẹ và thuận tiện chú ý tới động tĩnh của giới võ thuật Hàn Nhật thì người mấy ngày hôm trước cùng Vương Siêu đánh nhau, bị một thức "Phiên Thiên Ấn" của Vương Siêu đánh cho quỳ trên mặt đất không cục cựa được, Tiểu Hoàn Tử của Nhật Bản đã trở về nước.

Sau khi Tiểu Hoàn Tử về nước, thì lập tức lái xe tới một vùng nông thôn xa xôi và yên tĩnh.

Đây là mô hình nông thôn tiêu biểu của Nhật Bản, ruộng nước, sân rộng, đường nhỏ.

Từ một ngôi nhà tại một cái sân rộng, Tiểu Hoàn Tử nhìn thấy một lão đầu mái tóc bạc phơ, thân thể khô gầy không có một chút thịt nhưng gân cốt toàn thân rất to và rắn chắc đang đi cùng một người trẻ tuổi bước ra đi về phía mình.

Mùa xuân đã bắt đầu rồi.

Mặc dù lão đầu trông như một lão nông dân nhưng Tiểu Hòan Tử lại rất cung kính từ xe bước xuống đi bộ về phía lão đầu.

Lão đầu này là Điền Thôn Thượng Nghĩa, chưởng môn nhân của một võ phái gọi Thủy Nguyệt Lưu tại Nhật Bản này, hiện tại đã được một trăm linh ba tuổi, là bằng hữu của ông cố Tiểu Hòan Tử.

Lão nhân này trong giới võ thuật Nhật Bản cũng không có nổi danh, Thủy Nguyệt Lưu phái của ông cũng là một phái nhỏ thôi, trông rất bình thường không thể bình thường hơn được nữa, thật giống như đại đa số quyền sư ở những miền thôn dã của Trung Quốc.

Nhưng Tiểu Hoàn Tử lại biết được cái mà ông lão này rất tôn sùng chính là cuộc sống "võ nông nhất như" (luyện võ hợp nhất với làm nông).

Quan niệm của việc này chính là "một mặt tiến hành sản xuất lao động, một mặt luyện võ, trong lúc lao động rèn luyện võ công, lĩnh ngộ võ đạo". Đây cũng là cuộc sống mà ông cố của nàng vẫn thích thú nhất.

Tuy nhiên Tiểu Hoàn Tử lại biết ông lão này mặc dù nhìn rất tầm thường nhưng đối với việc giải thích võ đạo lại rất cao siêu, bởi vì lúc còn tuổi trẻ ông ta đã từng đến Trung Quốc nghiên cứu võ thuật.

"Tiểu Hoàn Tử, con đến rồi à?"

Lão nhân dẫn theo một người tuổi trẻ, nhìn thấy Tiểu Hoàn Tử đi tới, rất bình thản dùng tiếng Nhật hỏi thăm, sau đó chà chà bàn tay, trông thật giống một lão nông dân cả đời sống trên mặt ruộng.