TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Long Xà Diễn Nghĩa
Chương 69: Thái tử đảng đích kinh nhạ

"Cái gì? Quảng Đông cao thủ ám kình? Đánh chết Tần Mậu Giao?" Trong điện thoại di động của Trần Bân truyền ra thanh âm của một nam tử đầy sức thu hút. Thanh âm này không nhanh không chậm, từng chữ một rất rõ ràng, như tiếng suối chảy, hết sức có quy luật.

"Tần Mậu Giao là đệ tử của Từ Chấn, một năm trước ở Đài Loan đã gặp qua hắn, khi đó hắn vừa mới luyện thành Bạch viên thông bối. Người này luyện công rất khắc khổ, tư chất cũng tốt lắm, là nhân tài võ thuật khó được, ta từng có ý muốn giúp hắn một chút. Đáng tiếc tính cách của hắn có chút cao ngạo, không nghe ta chỉ điểm. Tính ra cũng có vài phần cá tính, không ngờ lại bị đánh chết".

Thanh âm trong điện thoại truyền đến, trong giọng nói rõ ràng mang theo sự đáng tiếc. Vị Thái Cực đại sư này lòng dạ quả thật phi thường rộng rãi, có lòng bao dung.

"Được rồi, lão ca. Huynh chừng nào thì đến Quảng Đông? Nghe nói Đảng Thái tử vừa mời Trương Uy rời núi, ngày 5 tháng sau cũng cùng một cao thủ nội địa luận võ. Còn mời huynh làm chứng?" Trần Bân hỏi.

"Huynh cũng mấy ngày nữa mới tới. Cao thủ mà muội đụng độ bao tuổi rồi? Cao thủ Hình ý quyền, còn có cả kiếm thuật nữa?" Trần Ngả Dương thanh âm trầm ngâm. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: chấm c.o.m

"Tuổi không lớn, ước chừng trên dưới hai mươi. Trang phục quê mùa, hình như là lần đầu tiên đánh đổ quyền, hiện tại ở trong một công ty nhỏ. Bất quá lời nói cử chỉ của hắn cũng rất lão luyện, không chút xúc động của tuổi trẻ nào, muội đoán thân phận của người này rất không đơn giản" Trần Bân đem suy nghĩ của mình nói ra: "Lão ca, trong điện thoại nói không rõ ràng lắm. Huynh cũng nên tới đây đi, huynh và muội gặp mặt nói chuyện. Đúng rồi, huynh nhanh tói đây đi, có lẽ từ thi thể của Tần Mậu Giao có thể nhìn ra điểm gì. Hiện tại thi thể của Tần Mậu Giao đã được đưa tới chỗ Từ Chấn".

"Ừm, huynh sẽ đến xem".

Ba ngày sau, trong khi Vương Siêu đang tập trung toàn bộ tinh thần quan sát rắn mèo tranh chấp. Bên dòng Châu Giang tại Quảng Châu, trong đại sảnh của một biện thự tư nhân hào hoa, có đặt một cái quan tài đông lạnh. Trong quan tài là thi thể của Tần Mậu Giao.

Bên ngoài đại sảnh có đứng một hàng nam tử mặc vest đen, ánh mắt chăm chú. Mà trong đại sảnh, có một nam nhân mang kính gọng vàng, tóc điểm bạc, vóc người chừng một thước tám, khí độ phi phàm mang theo ánh mắt thương tâm nhìn người ở trong quan tài.

Nam nhân này chính là một trong Quảng Đông tam hổ, cao thủ Thông bối, ngoại hiệu "Tiểu tí thánh" - Từ Chấn.

Phía sau Từ Chấn có mấy người tuổi còn trẻ đi theo, có nam có nữ, hiển nhiên là đệ tử của hắn.

Nam nữ này vẻ mặt đều rõ ràng biểu hiện ra sự thương tâm cùng phẫn nộ, nhưng đều không nói lời nào, bảo trì sự an tĩnh.

Người như Từ Chấn thu đồ đệ, một bộ phận lớn là con cái của đạt quan hiển quý, phú hào đại thương nhân. Như vậy sư môn đã tạo nên một mạng lưới liên lạc quan hệ, ngay cả Đảng Thái tử một tay che trời cũng không thể không nể mặt hắn.

Đệ tử Từ Chấn, hắc bạch lưỡng đạo đều không dám động tới, ai ngờ đâu lại lật thuyền trong cống rãnh, bị một quyền thủ của một công ty nhỏ đánh chết, tình huống như vậy phát sinh, làm cho mọi người đều khiếp sợ.

Càng huống chi, Tần Mậu Giao là đệ tử có thiên phú nhất trong số các đệ tử, mới hai mươi sáu tuổi. Đã đem quyền thuật kình lực luyện thấu, tới đỉnh điểm của minh kình, hơn nữa Tần Mậu Giao cũng phi thường khắc khổ, từng vì luyện thân pháp Bạch viên thông bối đến bước "Thân tùy thủ xuất", đã đặc biệt quan sát khỉ một năm. Mặc dù cũng vẫn chưa thể luyện thành, nhưng cũng đã luyện tới bước chỉ cách trong gang tấc, chỉ cần hắn tôi luyện một chút, đem ngạo khí bỏ đi, tâm cảnh trầm ổn bình thản một chút, nhất định có thể đạt tới tầng ám kình, trở thành quyền thuật đại sư.

Người luyện võ, đặc biệt nói tới truyền nhân. Nhất là quyền sư nổi danh, càng coi trọng truyền nhân y bát của mình.

Trong đó có một nguyên nhân rất là quan trọng.

Đó chính là sau này khi mình già, thể lực thoái hóa, tay chân không linh hoạt nữa, vạn nhất gặp phải cao thủ khiêu chiến, có thể kêu đệ tử thay mình luận võ.

Không có một đồ đệ xuất sắc, khi đụng tới tình huống như vậy, một đời anh minh sẽ trôi theo dòng nước.

Người luyện võ, nhất là nhân vật thành danh, bất kể ngươi trước kia có bao nhiêu danh khí, luận võ chỉ cần thất bại một lần, lập tức có khi cả đời cũng không ngẩng đầu lên được, so với chết còn khó chịu hơn.

Trong giới võ thuật, từ xưa tới nay, những ví dụ như vậy rất rất, đây cũng là duyên cớ mà các nhà võ thuật đối với việc luận võ đều rất thận trọng.

Đối với một nhà võ thuật thành danh mà nói, danh tiếng thậm chí so với tính mạng của mình còn quan trọng hơn nhiều.

Dạy ra được đệ tử xuất sắc, là vì bảo vệ danh tiếng của mình khi về già.

Huống hồ đệ tử xuất sắc đều là do chính tay sư phụ tận tình dạy dỗ, có cảm tình so với phụ tử còn muốn sâu hơn, đệ tử chết như là con chết vậy.

Từ Chấn vốn đang ở tại Hongkong đàm phán một mối làm ăn khá lớn, nhưng vừa nghe tin, lập tức quay trở về. Trong lòng hắn rất là thương tâm, khổ sở, tiếc nuối, khiếp sợ, cùng phẫn nộ.

Hắn hiện tại đã hơn bốn mươi tuổi, mặc dù đối với người luyện võ mà nói, hơn bốn mươi tuổi chính là đỉnh cao. Nhưng qua vài năm nữa, tới năm mươi sau mươi tuổi, đã bắt đầu xuống dốc. Từ Chấn rất bức thiết muốn bồi dưỡng một đệ tử xuất sắc, chống đỡ cho danh tiếng của mình khi về già.

Tần Mậu Giao chính là người tốt nhất trong số những người được hắn chọn, đáng tiếc đã chết đi.

Cảnh này khiến cho hắn sinh ra một loại cảm giác, đó chính là nửa đời sau không còn có chỗ chỗng lưng. Hắn mặc dù gia sản rất lớn. Nhưng danh tiếng trong giới võ thuật, là từ đánh nhau mà ra, bao nhiêu tiền cũng mua không được.

"Trần sư phụ, người xem thương thế trên người đồ đệ của ta, là Hình ý quyền Hổ hình Phách kình. Xương ngực toàn bộ bị đánh nát, ám kình thẩm thấu ngũ tạng lục phủ. Trần tiểu thư đã chính mắt xem cuộc luận võ, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Xin nói rõ ràng cho ta một chút được không?"

Mặc dù cực độ bi phẫn, nhưng nhiều năm tu dưỡng, cũng làm cho Từ Chấn vẫn giữ được lễ độ.

Mọi người ở đây, ngoại trừ đồ đệ của Từ Chấn ra, còn có một nam một nữ. Một nam một nữ này cùng với Từ Chấn đang đứng gần quan tài. Mà đồ đệ của Từ Chấn vẫn đứng ở phía sau, hiển nhiên địa vị của một nam một nữ này cùng với vị quyền thuật đại sư Từ Chấn này là ngang hàng nhau.

Trong giới võ thuật, đầu tiên phải nói tới bối phận, trong thầy trò quy củ cũng rất nghiêm ngặt.

Nữ chính là Trần Bân, mà nam chính là đệ nhất cao thủ danh chấn giới võ thuật Đông Nam Á, thậm chí cả giới võ thuật hải ngoại cũng vang danh, Thái Cực đại sư Trần Ngả Dương.

Giới võ thuật từng nghe đồn, Thái Cực quyền của vị Trần Ngả Dương ám kình đã tới mức thu phát tùy tâm, "Toàn thân các xử đô năng trường xuất quyền đầu lai đại nhân đích địa bộ (Tới bước toàn thân các nơi trên cơ thể đều có thể xuất quyền)".

Ý của những lời này chính là, Trần Ngả Dương đã đem ám kình luyện thấu tới toàn thân.

Trần Ngả Dương từng bái phỏng lão tiền bối võ thuật tông sư Tiết Liên Tín ở Đài Loan.

Tiết Liên Tín sau khi gặp qua Trần Ngả Dương, từng nói: "Không quá hai mươi năm. Thái Cực quyền của ngươi sẽ đạt tới mức đăng phong tạo cực, đạt tới ý cảnh của Dương Lộ Thiền năm đó".

Ý của lão tiền bối tông sư này chính là: Trần Ngả Dương không quá hai mươi năm nữa. Đối với Thái Cực quyền sẽ đạt tới mức ngang với Dương Lộ Thiền.

Đây là sự đánh giá cao tới mức nào!

Một mặt cũng phản ánh Trần Ngả Dương đích thực là một nhân vật võ học đại sư cùng thiên tài khó được.

Tiết Liên Tín là truyền nhân của Quán trưởng Tiết Điên Thiên tân quốc thuật quán thời dân quốc, một thân hình ý công phu vào mấy chục năm trước đã xuất thần nhập hóa, võ công tới hóa kình, hơn nữa đệ tử rất nhiều, hiện còn sống có rất nhiều cao thủ đều đã được lão chỉ điểm qua.

Như Mã Hồng Tuấn của tập đoàn Dụ Hưng Hongkong, Lưu Gia Tuấn tập đoàn Tam Liên Đài Loan, vân vân. Đều đã được hắn chỉ điểm.

Tiết Liên Tín chẳng những võ công giỏi, nhân phẩm, tư cách đạo đức, võ đức rất được người ta tôn kính. Cho nên khi hắn già, cho dù người khác biết rõ võ công của hắn bởi vì thân thể nên không còn được như trước, cũng không dám có tâm tư tranh thanh danh trên người hắn.

Cho nên lời của Tiết Liên Tín nói rất đáng tin, hơn nữa Trần Ngả Dương cùng người ta luận võ, cho tới bây giờ cũng chưa từng bại, hơn nữa dưới ám kình của hắn, cũng không ai có thể toàn thân trở về.

Ngay cả Bát cực quyền đại sư Trương Quang Minh tung hoành trong giới võ thuật Việt Nam hơn mười năm cũng chết dưới quyền của Trần Ngả Dương.

Trương Quang Minh khi đó cũng hơn bốn mươi tuổi, võ công đang ở đỉnh cao, tinh tu Bát cực quyền, đã tới cảnh giới "Hanh Cáp" nhị âm luyện tủy, công phu tới đỉnh của ám kình.

Lần luận võ nọ, cũng chân chính khiến cho Trần Ngả Dương bước lên địa vị cao thủ đệ nhất.

Đáng nhắc tới chính là, Trần Ngả Dương đánh chết Trương Quang Minh, dùng không phải là công phu Thái Cực quyền, mà là ám kình Hổ hình trong Hình ý môn.

Chuyện sau đó, mọi người trong giới võ thuật đều bình luận, Trần Ngả Dương rất có thể sẽ là Tôn Lộc Đường thứ hai, đại cao thủ ba trăm năm mới có.

"Hay cho một Hổ hình Phách kình, kình lực một quyền này, đã tới bước quyền cùng thần hợp, công phu đã tới tinh túy. Muội muội ta nói người nọ là một người tuổi trẻ khoảng hai mươi tuổi mới xuất đầu? Thật sự là không thể tưởng tượng. Tiểu Tần (chỉ Tần Mậu Giao) thân pháp ta đã biết, cao thủ ám kình bình thường cũng khó chiếm được tiện nghi của hắn, giằng co lâu, càng dẻ bị bại, có thể thấy được thân pháp bộ pháp của người này cũng là nhất lưu. Cao thủ nội địa ta không rõ ràng lắm, bất quá nhân vật xuất sắc như vậy, cuối cùng cũng sẽ có danh tiếng, sẽ không yên lặng mãi được".

Trần Ngả Dương danh tiếng mặc dù lớn, nhưng là một người tuổi trẻ mặc áo trắng, hết sức nho nhã. Cao một thước bảy, vừa nhìn qua, trông giống một bác sĩ thạc sĩ có học vấn hơn, tuyệt đối người ta sẽ không nghĩ đến lại là một đại cao thủ danh chấn hắn đạo và giới võ thuật.

Hắn năm nay hai mươi chín tuổi, theo lời của Tiết Liên Tín nói, hắn vào khoảng bốn mươi đến năm mươi tuổi, Thái Cực quyền kình sẽ đạt tới cảnh giới của Dương Lộ Thiền.

Thoáng tiến lên, vươn ngón trỏ cùng ngón giữa, thọc vào ngực Tần Mậu Giao xem xét một chút, Trần Ngả Dương đã đưa ra phán đoán.

Một số đệ tử của Từ Chấn cũng dùng ánh mắt sùng kính nhìn Trần Ngả Dương, mặc dù có đệ tử đã hơn ba mươi tuổi, nhưng đối diện với Thái Cực đại sư trẻ tuổi này, cứ như là đối mặt với lão tiền bối vậy.

Đặc biệt có một số ăn mặc rất có khí chất, hiển nhiên là con gái của các phú hào hoặc quan thương, mắt đều như tỏa hào quang, có vẻ si mê.

"Người này ba ngày trước gia nhập vào công ty Đại Hưng kia để đánh quyền, cùng đồ đệ của ta đấu một trận. Ài, tên đồ đệ này của ta cũng quá ngạo nghễ, tiền cũng đâu cần phải kiếm, ta đối với nó đâu có cần gì mấy thứ đó" Từ Chấn thở dài.

"Ồ. Tình huống của người nọ ngài đã tra ra chưa?" Trần Ngả Dương hỏi.

"Chưa, đêm hôm đó, căn xưởng của công ty Đại Hưng kia đã bị một đám lính đánh thuê công phá, toàn bộ đám người Lỗ Thành Văn đều bị bắn chết. Người nọ cũng thần bí mất tích, buồn cười là, Ngô Thái tử còn nghĩ là ta trả thù, bỏ tiền thuê người làm. Hơn nữa người trong giới cũng nói là do ta làm, Từ Chấn ta dám làm sao lại không dám nhận chứ?"

"Lính đánh thuê… là lính đánh thuê ở đâu?"

"Xem một số đồ vật lưu lại ở hiện trường, có lẽ là từ Thái Lan qua, bất quá ta không muốn cùng Ngô Thái tử tạo nên quan hệ căng thẳng, dù sao hắn cũng là người trên quan đạo. Cho nên ta mời ngài tới đây, điều tiết một chút, cũng thuận tiện điều tra xem đám lính đánh thuê kia rốt cuộc là ai? Người nọ đánh chết đồ đệ của ta rốt cuộc là còn sống hay đẫ chết, nếu như đã chết thì tốt rồi. Nếu như chưa chết, cừu giết đồ đệ, không thể không báo".

"Ừm, ta và ngài đều là bằng hữu, việc này ta nhất định sẽ giúp" Trần Ngả Dương gật đầu, "Mấy ngày nữa ta sẽ đi Triều Châu. Hiện tại mấy người Ngô Dĩnh Đạt, Vương Tiểu Lỗi, Triệu Quân đều ở tại Triều Châu an bài một trận luận võ cùng với một cao thủ nội địa tỉnh S, có nhờ ta đến làm chứng".

Đây là chuyện xảy ra ba ngày sau khi Vương Siêu đánh chết Tần Mậu Giao.

Không thể không nói, bọn người Đại Thạch Đầu tay nghề quả thật rất cao, ngay cả Đảng Thái tử cũng bị qua mặt, tưởng rằng lính đánh thuê Thái Lan, cũng làm cho Ngô Dĩnh Đạt nghĩ rằng Từ Chấn làm.

Bất quá tập đoàn Đại Hưng rốt cuộc cũng chỉ là một công ty nhỏ, Ngô Dĩnh Đạt cũng không vì chút việc nhỏ này mà nảy sinh mẫu thuẫn với Từ Chấn, chỉ cảnh cáo nhẹ một câu. Bởi vì ngay cả hỏa tiển cũng dùng tới, chuyện có chút quá khích, đây là chuyện Ngô Dĩnh Đạt không muốn chứng kiến.

Nửa tháng sau, Vương Siêu đem Hổ Xà lưỡng hình luyện tới bước thần hình gồm thâu. Vào cuối tháng này, cùng đám người Đại Thạch Đầu đã bí mật đến Triều Châu.

Tổng bộ của tập đoàn Ức Khoa tại Triều Châu.

Còn không tới mười ngày nữa là tới ngày Vương Siêu cùng Trương Uy luận võ. Trong tổng bộ của tập đoàn Ức Khoa, ba người,cái mà chỉ dậm chân một cái, mấy tỉnh duyên hải sẽ phát sinh địa chất các Thái tử đang tụ tập với nhau.

"Ta nói A Quân, ngươi làm gì phải phí khí lực lớn như vậy? Thiên Tinh network kia bất quá cũng chỉ là một công ty nho nhỏ, tài sản chỉ mấy ngàn vạn, như là con kiến. Cần gì phải luận võ đối phó trịnh trọng như vậy?"

Người nói chuyện chính là Ngô Dĩnh Đạt.

"Không, Thiên Tinh network không là gì, nhưng tên Vương Siêu kia rất không đơn giản, hơn nữa quan hệ của hắn với Chu Giai không bình thường, hơn nữa còn có Trương Đồng của tập đoàn mỹ phẩm Pháp kia, cũng không phải là người bình thường, còn có Tào Nghị nữa, cha ta là tỉnh trưởng, một đám người này trong tỉnh rất không an phận. Tên Vương Siêu kia, tuổi còn nhỏ, thân thủ đã tốt như vậy, sư phụ là ai? Còn căn biệt thự tại khu Thiên Tinh hồ là do ai tặng? Đây đều là điều bí ẩn".

"Nói không chừng tiểu tử này nhặt được võ lâm bí tịch gì đó, tự mình luyện ra công phu thì sao?"

"Cái đó không có khả năng, không có sư phụ tự tay chỉ dạy, bí tịch gì cũng không thể sử dụng" Trương Uy ở bên cạnh lẳng lặng nghe, sau đó nói một câu.

Ngay lúc này, một nam tử bước chân trầm ổn cầm một cặp tài liệu tiến vào.

"Triệu Tổng, Ngô Tổng, Vương Tổng, đã tra ra căn biệt thự số 18 tại khu Thiên Tinh hồ là gia sản của ai".

"Cái gì, mau đem tới cho ta xem!" Triệu Quân vừa nghe, nhất thời đứng dậy, cầm lấy tài liệu lên xem.

"Cái gì mà thần bí như vậy?" Ngô Dĩnh Đạt cũng chạy tới, hai vị Thái tử vừa nhìn, nhất thời đều kinh hãi!