Elena đi trên con đường hành lang dài, bước chân của cô rất nặng nề, tựa như đeo chì, nét mặt cũng trông rất khổ sở.
Đến trước một căn phòng, cô mở cửa bước vào. Trên giường bệnh là Đường Tử Ngạo đang nhắm mắt ngủ say, Elena ngồi xuống ghế bên cạnh, ánh mắt chớp nhẹ. Nhớ lại khoảnh khắc lúc Âu Dương Thiên Thiên đỡ đạn thay cho Âu Dương Vô Thần, trong lồng ngực cô lại nhói lên một cơn đau không rõ lí do. Như vậy... cô ta đã cứu anh ấy.... đến tận 2 lần. Âu Dương Thiên Thiên, cô luôn miệng nói mình không có tình cảm với anh ấy.... vậy thì... tại sao lại không sợ chết như vậy? Lần trước truyền máu đến mức suýt nguy hiểm đến tính mạng, lần này thì còn nghiêm trọng hơn, không lẽ cô vì Âu Dương Vô Thần, có thể không tiếc bản thân mình? Rốt cuộc cô đã yêu anh ấy đến bao nhiêu.... mới làm được việc như vậy? Elena hoàn toàn ngơ người trước những điều mà Âu Dương Thiên Thiên đã thể hiện, không chỉ khâm phục, mà còn có cả sự không thể tin được. Quãng thời gian qua, cô ấy đã không biết, rằng mỗi một chuyện mà Âu Dương Thiên Thiên trải qua cùng với Âu Dương Vô Thần, đã tích góp tình cảm trong họ quá nhiều. Và nó nhiều đến mức.... họ sẵn sàng hi sinh vì nhau, ngay cả khi họ vẫn dối lòng, rằng bản thân không yêu đối phương nhiều như vậy. Lần này, phải xem thử.... liệu tình cảm của hai người... có cứu Âu Dương Thiên Thiên vượt qua kiếp nạn khó khăn nhất hay không. Elena muốn biết.... đứng trên cây cầu của sinh mệnh, Âu Dương Thiên Thiên sẽ dùng bao nhiêu sức lực để bước qua nó.... cô ta liệu đủ mạnh, đủ tình cảm để cắt đứt sợi dây của tử thần hay không? ======================== Âu Dương Vô Thần nhìn đôi mắt Mã Nhược Anh đỏ hoe, tim anh đập lệch đi một nhịp, ấn đường hơi giật nảy, anh vô thức lên tiếng: - Nói đi..... xin cậu.... Môi Mã Nhược Anh đột nhiên run rẩy, cô mím chặt, nước mắt đột nhiên trào ra. Thấy cô như vậy, đám người cũng không dám thở, trong đầu bọn họ, bắt đầu hiện lên một suy nghĩ tiêu cực. Âu Dương Vô Thần dùng lực siết chặt tay Mã Nhược Anh, đột nhiên quát: - Nói gì đó đi, Mã Nhược Anh!! Người phụ nữ cắn răng, nấc từng tiếng đáp: - Tôi xin lỗi... Vô Thần..... Tôi đã cố kiềm nén bản thân không khóc.... nhưng mà..... tôi xin lỗi.... Trái tim người đàn ông như ngừng đập, anh cảm thấy hơi thở của mình bị chặn đứng, nét mặt cứng nhắc một cách trắng bệch: - Cậu.... Mã Nhược Anh đưa tay lên bám lấy cánh tay Âu Dương Vô Thần, trên khuôn mặt mếu máo đột nhiên nở một cười, nói: - Thiên Thiên sống được rồi... cô ấy.... đã sống lại rồi. "....." Câu nói của Mã Nhược Anh làm đám người nín thử trong chốc lát, nhưng rồi chỉ vài giây sau, bọn họ lại có thể thở được, trong tâm... như nhẹ nhõm khoog thể tưởng tượng. Sherry và Eira thậm chí còn òa lên khóc, bọn họ đã tưởng.... Vivian cũng bị một phen hú hồn, cô há miệng thở phào, rồi nhìn về phía Âu Dương Vô Thần, thấy anh buông tay Mã Nhược Anh ra, sau đó đưa lên mắt mình, che đi sự hạnh phúc đang dần chảy ra. Người đàn ông này.... thế mà đã khóc rồi. Sau 23 năm, cậu ta đã khóc.... vì một người có thể làm cậu ấy sợ hãi đến tuyệt vọng. *Cầu phiếu nè, ahihi*
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!
Chương 707: Sống lại rồi!
Chương 707: Sống lại rồi!