Vì hack vào bộ đàm chính của Kỳ Ân, nên Anna đã phá vỡ những bảo mật liên kết, khiến lời nói của Mã Nhược Anh được truyền đến tất cả những người có liên lạc với cô, bao gồm cả Eira và Lữ Uyển Thành.
Anna đứng hình khi nghe câu nói "Elsa đã đi rồi...", cô ngồi bệt xuống đất, ánh mắt lưng tròng. Đến cuối cùng.... vẫn là không thể ngăn cản cô ấy.... hi sinh chính mình. Eira cũng nghe rất rõ, cô mím môi, nhắm mắt cúi thấp đầu không lên tiếng. Còn Lữ Uyển Thành, dù là người đàn ông cứng cỏi, nhưng mắt anh cũng không tránh khỏi đỏ lên, đôi tay siết chặt lại. Âu Dương Thiên Thiên buông tay Mã Nhược Anh ra, cô lắc đầu, lẩm bẩm: - Không phải.... Elsa không bỏ đi đâu... không bỏ tôi đi đâu. Mã Nhược Anh mím môi, cô không nói gì nữa, đứng dậy đi ra chỗ khác. Âu Dương Vô Thần nhìn Âu Dương Thiên Thiên anh nắm lấy tay cô, lên tiếng: - Thiên Thiên, chúng ta phải đi thôi. Cô gái ngước mặt nhìn anh, hỏi với ánh mắt thất vọng: - Tại sao anh không cứu cô ấy? Elsa là người của anh mà? - Cô ấy chết rồi! - Âu Dương Vô Thần bình thản đáp. Nghe vậy, Âu Dương Thiên Thiên liền tức giận, cô hất mạnh tay người đàn ông ra, nói: - Anh đừng nói bậy, Elsa không chết! - Cô ấy chết rồi! - Có thể cứu được. - Không cứu được nữa. - Âu Dương Thiên Thiên nói ra lời nào, người đàn ông liền đáp trả lạnh lùng lại lời đó. Anh rất quyết đoán, rất thẳng thừng, không có chút do dự hay tỏ ra biểu hiện nào khác. Âu Dương Thiên Thiên linh động đôi con ngươi đỏ ngầu, hỏi với giọng khàn đặc: - Âu Dương Vô Thần, sao anh có thể vô tình như vậy? Elsa là người của anh, anh đối với cô ấy chẳng lẽ ngay đến cả cảm giác thương xót cũng không có sao? Người đàn ông mím môi, lạnh nhạt trả lời: - Có. Nhưng Elsa chỉ làm tốt nhiệm vụ của mình mà thôi, đó là bảo vệ em! - Thứ bảo vệ đánh đổi bằng sinh mạng này tôi không cần. - Âu Dương Thiên Thiên hét vào người đàn ông, thế nhưng Âu Dương Vô Thần vẫn một mặt lạnh lùng, nói: - Thiên Thiên, chính em cũng biết mà, Elsa bị thương quá nặng, cô ấy đã tắt thở trước khi tôi đến rồi, đây không phải lỗi của tôi, càng không phải lỗi của em. Thứ chúng ta cần làm bây giờ chính là thoát khỏi nơi này, em phải... "Chát" - Lời của Âu Dương Vô Thần chưa nói hết thì cô gái phía trước đã vung tay tát thẳng vào mặt anh, khiến mặt người đàn ông trực tiếp lệch qua một bên. Người đàn ông mím môi, im lặng không nói nữa. Âu Dương Thiên Thiên nghiến răng, lên tiếng: - Đồ tệ hại. Sao anh có thể nói như vậy? Elsa chết..... đúng là không phải lỗi của anh.... nhưng là lỗi của tôi, là tại vì tôi cô ấy mới chết. Sao anh có thể phủ nhận điều đó chứ? Âu Dương Vô Thần quay đầu nhìn cô, anh nuốt một ngụm nước bọt, nói: - Không phải lỗi của em, cô ấy chỉ làm tốt bổn phận của mình thôi. Bây giờ thì đứng lên đi, chúng ta phải rời khỏi đây. Vừa nói, người đàn ông vừa kéo cô gái đứng dậy, thế nhưng Âu Dương Thiên Thiên vùng ra khỏi tay của anh, la hét: - Anh không có trái tim sao? Anh máu lạnh vô tình với cô ấy như vậy, uổng công Elsa đã tin tưởng anh sẽ đến cứu cô ấy. Tôi không đi, anh bỏ tay tôi ra. Âu Dương Vô Thần dùng sức kéo cô, đanh thép lên tiếng: - Em phải đi. - Tôi không đi. Nếu mắc kẹt ở đây cùng lắm là chết mà thôi, tôi không sợ phải chết thêm lần nữa từ lâu rồi! Âu Dương Vô Thần trừng mắt, quát: - Em có thể tỉnh táo lại được không Âu Dương Thiên Thiên? Em không đi thì chính là phụ tấm lòng của Elsa, cô ấy vì cứu em mà không tiếc tính mạng của mình, nhưng bây giờ em lại muốn vứt bỏ nó, em không cảm thấy có lỗi với cô ấy sao? *Giải thích cho một số bạn hiểu lầm. ADTT không sợ chết, cô ấy chỉ là không can tâm phải chết mà thôi. Từ trước đến giờ, đều là không can tâm chết trẻ, cũng không can tâm chết khi chưa làm được điều mình đã hứa, chứ không phải sợ chết nhé*
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!
Chương 636: Đồ Tệ hại!
Chương 636: Đồ Tệ hại!