Vivian nghe Kỳ Ân kể đại khái về "sự việc" đang diễn ra bên trong, cô mím môi, có chút câm nín.
"...." Phelan à, từ khi nào cậu trở nên thảm như vậy chứ? Bị em gái nuôi đánh? Còn cái gì sỉ nhục hơn nữa không? Kỳ Ân cúi đầu nhìn người phụ nữ, chậm rãi dò hỏi: - Nữ hoàng, vậy... người có việc gì thì có thể nói với tôi, một lát nữa tôi sẽ báo lại với cậu chủ. Vivian lắc đầu, cô xua tay, nói: - Không cần, tôi có thứ phải trực tiếp đưa cậu ta mới có ý nghĩa. Dứt lời, Vivian lướt qua người của Kỳ Ân, đi đến trước cửa phòng của Âu Dương Vô Thần. Hơi hắng giọng, cô gõ tay vào cánh cửa, lên tiếng: - Làm phiền một chút được không? Lúc này, Âu Dương Thiên Thiên đang nửa nằm nửa đứng trên thân thể người đàn ông, tay cô giơ cao, tựa như muốn đánh kẻ phía dưới, khí thế vô cùng hùng hổ. Nghe thấy tiếng của Vivian, Âu Dương Thiên Thiên theo phản xạ quay đầu nhìn sang, ánh mắt chợt đứng hình vài giây. "...." Ngay lập tức thu tay về, cô nhảy vọt ra khỏi người Âu Dương Vô Thần, gượng cười nhìn Vivian, hỏi: - Nữ hoàng, sao... sao cô lại ở đây? Vivian chớp ánh mắt giảo hoạt, trả lời: - Tôi tới tìm anh trai em, nhưng mà... hình như hai người đang "bận" thì phải? Âu Dương Thiên Thiên nghe thấy, liền lắc đầu lia lịa, đáp: - Không có, đâu có bận gì đâu ạ. Anh hai em đây, anh ấy ở ngay đây, lành lặn, không có việc gì cả. Vừa nói, Âu Dương Thiên Thiên vừa kéo người đàn ông đang nằm trên giường lên, cô phủi phủi tay áo anh ta, quát khẽ: - Nữ hoàng tìm anh kìa, còn không mau ra đi, đừng để cô ấy chờ. Âu Dương Vô Thần nhướn mày nhìn cô, anh nghiêng đầu, dùng giọng chỉ hai người nghe được, nói: - Âu Dương Thiên Thiên, em có thể đừng lật mặt nhanh như vậy được không? Em với người lúc nãy muốn đánh tôi thực sự như hai người khác nhau vậy. Cô gái miệng vẫn giữ nụ cười thân thiện, tay thì âm thầm bấu phía sau lưng người đàn ông, liếc mắt đáp: - Bớt phí lời, nếu không có nữ hoàng ở đây thì anh chết chắc rồi. Dứt lời, cô đẩy người đàn ông về phía trước, Âu Dương Vô Thần hắng giọng, nhìn người phụ nữ, hỏi: - Cô tìm tôi có việc gì vậy? Vivian nhếch môi, tiến lên một bước, cô giơ tay lên, thản nhiên trả lời: - Tôi đến đưa cho cậu thứ này, phải trao tận tay thì mới được. Âu Dương Vô Thần liếc qua cánh tay cô, nhìn thấy tấm thiệp mạ vàng lộng lẫy, anh đã hiểu ra là thứ gì, chớp mắt nói: - Cô vào trong ngồi đi.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!
Chương 422: Làm phiền một chút được không?
Chương 422: Làm phiền một chút được không?