Âu Dương Thiên Thiên mang theo túi đồ ra khỏi cửa hàng, nhìn chiếc xe đậu bên đường quen thuộc, cô ngay lập tức đi tới. Bên trong xe, Kiếm Tử và đứa trẻ thấy cô, cũng nhanh chóng mở cửa bước xuống.
Người đàn ông đưa tay ra chủ động cầm giúp túi áo khoác nặng trịch, nhìn Âu Dương Thiên Thiên vẫn một thân áo len mỏng manh, lên tiếng:- Nhị tiểu thư, sao cô không mang áo khoác vào trước? Trời rất lạnh.Âu Dương Thiên Thiên lắc đầu, đáp:- Không cần, tôi chỉ mua có 20 chiếc áo thôi, cứ cho những người không có nó trước đã, còn dư thì tôi sẽ mang.Dứt lời, cô cúi xuống nhìn đứa trẻ, hỏi:- Em có thể dẫn chị đi đến thăm những người đó được không? Vẫn còn nhớ đường chứ?Cậu bé gật đầu, thành thật trả lời:- Vâng, em nhớ mà, bọn họ ở ngay cuối con phố này.Vừa nói đứa trẻ vừa chỉ tay về phía xa của con đường nhỏ trong cùng, ngay lập tức nhìn qua, Kiếm Tử liền nói:- Nhị tiểu thư, đó là con phố của những người vô gia cư, tôi nghe nói trong đó khá nguy hiểm, để tôi đi cùng cô.Âu Dương Thiên Thiên mỉm cười, gật đầu đáp:- Được, có anh đi cùng cũng tốt.Nói rồi, cả ba người cùng nhau đi về phía con phố bên kia đường.Đi dọc theo vỉa hè, Âu Dương Thiên Thiên liền bắt gặp những người nằm quanh cây trụ điện, còn có những phụ nữ trèo vào một bụi lau nào đó nằm cho ấm.Cô liền rút áo trong túi lớn ra, mang đến cho mỗi người một cái. Cứ như vậy.... cô cùng Kiếm Tử truyền được những chiếc áo khoác mang hơi ấm của lòng người đến cho từng kẻ vô gia cư không nơi nương tựa ở đó.Mỗi một người, Âu Dương Thiên Thiên đều hỏi thăm rất tận tình, thậm chí còn mượn tiền mặt từ Kiếm Tử để đưa cho họ, giúp đỡ một phần nào đó về mặt kinh tế thiếu thốn.Nụ cười nở trên môi cô ngày hôm nay, xinh đẹp và chói chang hơn bao giờ hết, bởi trong đó, chứa sự ấm áp, bao dung và chia sẻ đến từ tận đáy lòng.Một chiếc xe ô tô đi ngang qua, ánh mắt người phụ nữ nhìn thẳng đến thân ảnh cô gái mang chiếc áo len mỏng manh nhưng không hề lạnh đằng xa, cười đẹp như ánh mặt trời đang tặng từng chiếc áo ấm, mỉm cười lên tiếng:- Đúng là mẹ nào con nấy, dù cho không làm Hoa hậu quốc tế, không có máy quay truyền hình, vẫn mang tấm lòng đẹp như vậy.Lần thứ 2 Hứa Sơ Sơ nhìn thấy cảnh này, cô như quay lại năm mình 12 tuổi, khi đó, cũng đã từng thấy một thiên sứ hạ cánh, ban phát sự ấm áp đến cho mọi người. Chỉ là.... không ngờ một cảnh đẹp, lại có thể được nhìn đến tận 2 lần.Vĩ Sâm ngồi phía trước, nhìn kính chiếu hậu, hỏi:- Phu nhân, chúng ta sắp trễ cuộc họp chi bộ rồi.Hứa Sơ Sơ cười mỉm, không quan tâm trả lời:- Trễ rồi thì cho nó trễ luôn đi, dù sao cũng có Á Nhan ở đó, cô ấy sẽ thay em làm.Vĩ Sâm: "...."Ôi số vợ tôi, sao cứ phải gánh chuyện mà vợ boss gây ra mãi vậy chứ?Hứa Sơ Sơ chống tay lên cằm, thưởng thức hình ảnh xinh đẹp trước mắt, sau vài giây, cô bỗng lên tiếng:- À mà, số tiền kiếm được từ hợp đồng lần trước hình như là 2 tỷ USD* nhỉ? Không nhiều lắm nhưng mà... anh giúp em rút hết chúng ra đi, mua thật nhiều áo ấm vào, và mua cả lương thực nữa, nhà cũng được, chung cư càng tốt, cho những người đang được phát áo ở đó.*2 tỷ USD: hơn 46 tỷ 500 triệu VNDvà khoảng hơn 1 triệu NDT*Sơ Sơ bằng lòng chi trả sương sương giúp idol thôi nha. 2 tỷ USD chứ mấy, không nhiều mà =)))*
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!
Chương 340: Nhìn thấy lần thứ 2!
Chương 340: Nhìn thấy lần thứ 2!