Âu Dương Thiên Thiên ngước đầu nhìn lên trời, cô nhíu mày khi thấy những đám mây xanh đều không còn nữa, thay vào đó, mây đen bắt đầu kéo tới rất nhanh.
- Hình như... trời sắp mưa rồi các anh! - Âu Dương Thiên Thiên chậm rãi lên tiếng. Ba người đàn ông nghe vậy, liếc mắt nhìn nhau, sao trời đột nhiên lại muốn mưa rồi? Không phải lúc nãy vẫn còn nắng sao, như thế nào mà mây đen kéo tới như thật vậy? Âu Dương Thiên Thiên bặm môi, nói: - Tạm thời bỏ qua chuyện của Andrew đi, bây giờ việc cần làm là tìm chỗ trú mưa trước đã. Trên núi mưa rất sớm, hơn nữa còn rất dày đặc, chúng ta cần phải đảm bảo mình an toàn trước nó. Lời cô nói, 3 người đàn ông biết là đúng, nhưng mà, vấn đề là... bây giờ đi đâu tìm chỗ trú mưa chứ? Chẳng lẽ phải đi thêm một vòng nữa xuống núi tìm chỗ à? Chỉ sợ chưa tìm được thì đã bị mưa xối cho te tua rồi! Mà nếu như không xuống núi tìm chỗ trú mưa, vậy thì phải làm sao đây? Ở nơi này chỉ còn 1 chỗ thôi... chính là hang động trước mặt - nơi Andrew đã tìm ra. Nhưng mà... ai biết bên trong đó có gì chứ? Nếu như vì mưa mà đi vào trú, lỡ có chuyện gì thì làm sao? Cả đám người nhìn về phía hang động, nửa muốn vào nửa muốn không, vài giây sau, tất cả cùng chuyển tầm mắt sang phía Andrew, ý như muốn nói "cậu dẫn chúng tôi tới, vậy thì cậu vào xem thử đi". Andrew: "...." Bình tĩnh các cậu ạ! Cũng không thể vì tôi là tội đồ mà bắt tôi vào đó xem xét được. Tôi cũng sợ lắm chứ! Andrew toát mồ hôi hột, anh gượng cười, lên tiếng: - Tôi nhát gan lắm... nên không vào đâu. Lỡ bên trong đó có gì thì tôi chết trước đấy. Âu Dương Thiên Thiên: "..." Anh còn dám nói không vào? Có tin tôi "cưỡi" Âu Dương Vô Thần tới đập anh mấy phát không? Thì đương nhiên anh phải chết trước rồi. Cái tội hám kì lạ mà dẫn cả đám tới đây, bây giờ không tìm được chỗ trú mưa, phải bắt buộc vào trong đó, thế thì người đi đầu là anh mới đúng. Stefan lắc đầu, anh thở hắt một hơi, nói: - Được rồi, các người đợi ở ngoài đi, tôi sẽ vào xem thử. Dứt lời, anh rút điện thoại trong túi ra, bật đèn pin lên, và soi vào bên trong. Andrew được thoát nạn, anh ta nhích ra xa khỏi cửa hang, tiến gần đến chỗ của Âu Dương Thiên Thiên, tựa như rất sợ. Âu Dương Thiên Thiên liếc mắt, liền đung đưa cái chân, đá cho anh ta một phát, nhưng vì chân đau, nên cô đá 1 cái rồi nhanh chóng rút về, lên tiếng chế giễu: - Anh đúng là nhát gan! Andrew bị chê bai, anh ta nhướn môi, quay qua nhìn cô, hỏi ngược lại: - Cô bảo ai nhát gan vậy? Tôi không có nhát gan! Âu Dương Thiên Thiên không sợ, còn trực tiếp chỉ vào anh, nói: - Không có nhát gan mà kêu vào không dám vào hả? Cái gan của anh cũng lớn quá cơ, lớn như cái móng tay của tôi vậy đó! Andrew tức giận, bặm môi lên tiếng: - Âu Dương Thiên Thiên... cô dám nói lại một lần nữa? - Tôi sợ quá không dám nói, đồ nhát gan, nhát gan, nhát gan, lêu lêu... đồ nhát gan. ... Cứ như vậy, hai bên cãi qua cãi lại, tuyệt nhiên không nghĩ đến còn có 1 người thứ 3 ở đây nữa là Âu Dương Vô Thần. Tai anh bị ảnh hưởng nghiêm trọng, khiến tâm trạng của Âu Dương Vô Thần vốn không tốt nay càng không tốt hơn, chợt quát: - Im lặng hết đi! Hai người nào đó sau khi bị quát liền im bặt: "..." *Hãy bỏ phiếu cho Tiêu nha*
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!
Chương 270: Nhát gan!
Chương 270: Nhát gan!