Âu Dương Thiên Thiên nhìn xung quanh, ánh mắt tìm kiếm người đàn ông vừa chỉ đứng đây mấy phút trước, dường như không thể tin là anh ta đã biến mất.
- Âu Dương Vô Thần, anh đâu rồi? Vừa đi, Âu Dương Thiên Thiên vừa ngó nghiêng khắp mọi nơi, cố gắng lớn tiếng: - Âu Dương Vô Thần, anh đi đâu vậy? Tôi thay xong đồ rồi này. Âu Dương Vô Thần! Thế nhưng, dù cô có kêu như thế nào vẫn không thấy có bất cứ ai đáp lại, nỗi lo lắng bắt đầu tràn lên, khiến Âu Dương Thiên Thiên cảm thấy sợ hãi. Đúng lúc này, từ phía sau vang lên tiếng "soạt" "soạt". Âu Dương Thiên Thiên ngay lập tức xoay người, cô nhìn về phía một bụi cỏ cao ngất, không thấy được tầm nhìn phía sau, những lại nghe thấy tiếng, dường như... có thứ gì đó đang tiến đến chỗ cô. Tiếng "soạt" "soạt" vẫn vang lên, buộc Âu Dương Thiên Thiên phải lên giọng hỏi trước: - Âu Dương Vô Thần, là anh sao? Đáp lại cô vẫn không có tiếng nói nào, thay vào đó tiếng "soạt" "soạt" ngày càng nhiều hơn. Âu Dương Thiên Thiên nhăn mày, cô nhớ đến những điều mình đã từng đọc được trên mạng, rằng ở vịnh San Fransico này có rất nhiều thú hoang, có loài còn chuyên ăn thịt người. Ngay lập tức lùi dần lại, Âu Dương Thiên Thiên mím môi, hỏi tiếp một lần nữa: - Âu Dương Vô Thần, là anh phải không? Anh đừng làm tôi sợ. Thế nhưng, không có lời nói nào đáp lại cô nữa, lần này, tiếng động càng trở nên nhiều hơn, thậm chí nó còn đến từ nhiều phía, điều này khiến Âu Dương Thiên Thiên vô cùng hoảng sợ, ngay lúc những bóng đen phóng vụt ra, cô ngồi xuống đất, ôm lấy đầu mình, gọi lớn: - Anh hai!!!! Sau tiếng hét của cô, những bóng đen dường như khựng lại, trong đám đó, một tiếng nói khác vang lên: - Âu Dương Thiên Thiên? Nghe được giọng nói trầm thấp, Âu Dương Thiên Thiên liền biết đó không phải thú hoang, mà chính là người. Cô buông tay ra, ngẩng đầu lên, ngạc nhiên khi thấy hai người đàn ông đang đứng trước mặt: - Stefan, Andrew? Thế nhưng, đó chưa phải là hết, đúng lúc này, từ đằng sau bụi cỏ của Âu Dương Thiên Thiên, xông ra một thân ảnh, Âu Dương Vô Thần chạy nhanh đến chắn ngay trước mặt, nhìn hai người đàn ông với ánh mắt đầy sát khí. Dường như chỉ là hành động theo bản năng, khi đã nhận ra được khuôn mặt của bọn họ, anh mới lên tiếng: - Là hai cậu sao?
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!
Chương 255: Sợ hãi!
Chương 255: Sợ hãi!