Âu Dương Thiên Thiên nghe rõ từng chữ một đang phát ra, thân thể tự động đứng lên, cô cứng nhắc xoay đầu, nhìn những hình ảnh trên màn hình ti vi, trong tâm, gần như chết lặng.
Miếng vải trắng quấn quanh một thân hình cao gầy quen thuộc, nằm lạnh lẽo trên cán băng trắng toát. Ngôi nhà sang trọng với màu xanh tự do của bầu trời, sớm đã khắc sâu từng ngõ ngách vào trong trí nhớ. Rồi gương mặt quen thuộc của người đàn ông đó hiện lên.... Khuôn mặt của một kẻ tự xưng là "chồng" đang đau buồn và suy sụp kia, người hằng đêm vẫn nằm chung chăn gối với cô 5 năm, thủ thỉ vào tai cô những lời hứa hẹn ngọt ngào đến răng long đầu bạc, bây giờ... giả tạo đến mức đáng kinh tởm... Thân thể Âu Dương Thiên Thiên run lên cầm cập, ánh mắt cô thấp thoáng ngập nước, mũi cũng đỏ ửng, mím chặt môi nhìn số phận của chính mình đang bị tạo dựng qua 1 cái màn hình, uất ức đến phát nghẹn. Trong tim truyền tới cơn đau đớn như bị một thứ gì đó sắc nhọn đâm vào nhiều lần, rỉ máu đỏ tươi. Hóa ra đầu bạc răng long là như vậy, hóa ra tình nghĩa vợ chồng là như vậy, hóa ra.... tất cả những lời nói kia đều là gió thoảng mây bay. đến cuối cùng, cũng chỉ mình cô nằm trên cán băng lạnh lẽo, âm thầm nuốt uất hận một mình. Màn hình ti vi một lần nữa chuyển đổi, những hình ảnh của người đàn ông trôi qua một cách nhanh chóng, thay vào đó là khuôn mặt của một người phụ nữ đã ngoài 50 đang khóc ngất trước di ảnh của người con gái. Ngay lập tức, môi Âu Dương Thiên Thiên mở ra, bật thốt: - Mẹ! Gần như là ngay sau đó, một giọt nước mắt liền rơi xuống gò má của cô, và rồi, dần dần như đê vỡ, từng giọt từng giọt trong suốt như pha lê rơi một cách tự do, không ngừng lao thẳng xuống phía dưới. Nỗi đau đớn, một lần nữa tràn lan khắp cơ thể.... - Mẹ.... mẹ ơi..... Âu Dương Thiên Thiên bật khóc một cách nức nở, cô đưa tay lên che miệng mình lại, dường như muốn ngăn đi những tiếng nấc, nhưng không cách nào che đi tiếng nói từ tận đáy lòng của mình. Mẹ ơi... con xin lỗi.... con xin lỗi.... Con sai rồi, con đã để lại mẹ một mình... con sai rồi.... mẹ ơi..... Nước mắt rơi xuống như mưa, chảy dài trên hai gò má run rẩy, Âu Dương Thiên Thiên cắn chặt răng, cô cúi thấp đầu, bịt chặt mọi tiếng thét muốn thoát ra ngoài. Âu Dương Thiên Thiên giờ đây thật sự rất muốn khóc thật to thật lớn, nhưng lí trí của cô đã không cho phép, ngoài việc cắn chặt răng, kiềm hãm những tiếng nấc của mình, đôi vai cô vì chịu sức ép mà run lên bần bật. A.... A..... A...... mẹ ơi.... mẹ ơiiiiiiiii
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!
Chương 98: Mẹ!
Chương 98: Mẹ!