Đường Gia Huỳnh bật dậy, cậu bé nhanh chóng lấy vỏ chuối trên miệng mình xuống, sau đó vứt ra đằng xa, lưỡi không ngừng nhẽo hết nước bọt ra ngoài, khó chịu vì độ chát của thứ trong miệng mình.
Vừa phun nước bọt ra ngoài, cậu vừa mắng: - A cái thứ..... chát quá, cô làm cái quái gì vậy hả? Âu Dương Thiên Thiên chớp mắt, cô tự nhiên vòng tay lại, nhướn mày nhìn Đường Gia Huỳnh, lên tiếng: - Tôi làm cái gì chẳng lẽ còn chưa rõ ràng sao? Em bao nhiêu tuổi rồi, lại dám nói chuyện kiểu đó với người lớn? Hửm? Đường Gia Huỳnh nhíu mày, vểnh môi hỏi ngược lại: - Cô là ai hả? Tự nhiên vào đây làm gì tôi vậy? Cô có biết đây là đâu không mà dám làm xằng làm bậy như thế? Nghe câu hỏi của cậu bé, Âu Dương Thiên Thiên cười nhếch môi, chậm rãi đáp: - Không biết tôi là ai? Vậy mà còn dám mạnh miệng nói mẹ em là chủ nhân Đường gia sao? Chẳng lẽ bà ta không cho em biết sự tồn tại của tôi à? Đường Gia Huỳnh đưa tay lên chùi mép mình, cậu nhăn mày, nói tiếp: - Cô là ai thì mặc kệ cô, mắc gì tôi phải biết chứ? Dám đối xử với tôi như vậy, mẹ tôi mà biết nhất định sẽ chỉnh chết cô! Âu Dương Thiên Thiên nghe lại thêm buồn cười, cô nhướn môi, lên tiếng: - Mẹ em có chỉnh chết được tôi hay không, không phải do em nói. Nhưng mà bây giờ, là tôi chỉnh em đây. Dứt lời, Âu Dương Thiên Thiên đưa tay lên, 1 đường bắt lấy tai của Đường Gia Huỳnh, hơi dùng lực kéo cậu ngồi lại ghế cho đúng tư thế. - Á á á, cô làm cái gì vậy hả? Buông tôi ra, aaaa... Âu Dương Thiên Thiên không nắm quá lâu, sau khi để cậu ngồi yên trên ghế, cô liền thả tay ra, rồi đi đến phía đối diện, ngồi xuống trước mặt Đường Gia Huỳnh. Đường Gia Huỳnh ôm tai mình, nghiến răng nhìn Âu Dương Thiên Thiên, hét lên: - Cô dám nắm tai tôi??? Âu Dương Thiên Thiên yên vị trên ghế, lạnh nhạt đáp: - Tôi không những nắm tai em, mà còn có thể đánh em đấy. Em tốt nhất nên ngoan ngoãn một chút, đừng để tôi phải dùng đến biện pháp mạnh. Đường Gia Huỳnh nhăn nhó mặt mày, cậu tức giận đứng bật lên, hét: - Cô cút ra khỏi nhà tôi mau lên, cút ra khỏi Đường gia, mau lên!!!!! Âu Dương Thiên Thiên híp mắt, giọng nói có chút đanh thép: - Em đang lớn tiếng với tôi đấy à? Ngồi xuống đi! Cơn tức giận như phủ đầy đầu, Đường Gia Huỳnh mặc kệ lời nói của cô, vẫn cứ hét: - Cút đi! Cút khỏi nhà tôi. - Ngồi xuống!!! - Ngay lập tức, giọng nói như Băng cực rét lạnh truyền đến. Âu Dương Thiên Thiên hạ thấp giọng mình xuống tới mức cực lạnh lẽo, ánh mắt cô quyết liệt và tràn đầy sự đàn áp, quát ngược lại thân thể nhỏ bé trước mặt, khiến cậu ta đứng hình. Trong chốc lát, gương mặt Đường Gia Huỳnh thay đổi khi thấy ánh mắt lạnh lẽo của Âu Dương Thiên Thiên. Cậu nhìn cô, càng nhìn càng sợ hãi, có một thứ áp lực vô hình chôn chặt chân của cậu trên nền đất, khiến cậu đứng đơ người. Ánh mắt Âu Dương Thiên Thiên vẫn quyết liệt và mạnh mẽ như vậy, cô nhìn cậu bé không nói gì nữa, nhưng ánh mắt của cô cũng đủ khiến cậu không dám làm thêm bất cứ hành động thiếu lễ phép nào. Đúng lúc này, một nữ hầu từ ngoài chạy vào, nhìn thấy Đường Gia Hùynh đứng mặt xanh ngắt, liền lên tiếng hỏi: - Có chuyện gì xảy ra vậy? Vừa nói xong, nữ hầu nhìn lại sang Âu Dương Thiên Thiên, giật mình khi phát hiện thấy cô ở đây, nhanh chóng cúi đầu: - Đại tiểu thư!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!
Chương 26: Chỉnh đốn đường gia huỳnh! (1)
Chương 26: Chỉnh đốn đường gia huỳnh! (1)