TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trùng Sinh Meo Meo Meo
Chương 48: Chơi Với Muội

Lau….. gì?

Ninh Oản cầm chiếc khăn ướt sũng trong tay, nhất thởi há hốc cả mồm, nàng âm thầm đánh giá khuôn mặt của Bùi Khuyết…. sao không có chút thẹn thùng nào vậy? Đâu phải A Khuyết một câu hai câu đã đỏ mặt tai hồng trước kia đâu? Nam tử trước mắt, quân tử trầm ổn, khiến nàng cũng ngại xuống tay đó.

”À….. muội lau đây”. Ninh Oản nâng chiếc khăn trên tay, nói.

”Ừ”. Bùi Khuyết nhắm mắt lại, thản nhiên lên tiếng.

Nàng cắn chặt răng, sau đó đưa tay chà ngực y, nàng thẹn cái gì chứ, đây…. đây không phải là điều nàng hi vọng sao? Không nghĩ lại chạm phải hạt đậu đỏ trên ngực Bùi Khuyết, Ninh Oản tưởng như bỏng cả tay, động tác của nàng hơi dừng lại, sau đó lại từ từ chà lau.

Khuôn ngực trước mặt trơn bóng cực kì đẹp mắt, khiến cho người ta cứ muốn cọ cọ mãi thôi, Ninh Oản cứ ngơ ngẩn chà lâu như thế, giống như tiểu nha hoàn hầu hạ thiếu gia, nhưng mà…. nào có nha hoàn nào hầu hạ xuống tận bồn tắm đâu?

Bùi Khuyết muốn bình tĩnh trở lại, nhưng trong lòng vừa nóng vừa khô, yên lặng tụng một đoạn binh thư cũng không cứu vớt nổi.

Vừa rồi kéo nàng xuống nước chỉ là xúc động nhất thời, vốn chỉ định dọa nàng thôi, không ngờ Oản Oản không hề sợ. Y thấy nàng im lặng hầu hạ mình tắm rửa, quần áo trên người dần ướt đẫm, mái tóc đen như mực dán lên cơ thể, y có thể nhìn rõ ràng dáng người thướt tha đó, cái gáy trắng nõn mềm mịn, trên đó là dây chuyền có viên ngọc đỏ y tặng cho nàng, xuống chút nữa …. là bộ ngực đẫy đà mềm mại, y….. y đã sờ qua.

Tiểu nha đầu trước kia hay đi theo sau y, bây giờ đã trở thành một cô nương yêu kiều duyên dáng, sau đó….. sẽ trở thành thê tử của Bùi Khuyết y.

”Oản Oản”. Giọng Bùi Khuyết khàn đi.

”Dạ?” Cánh tay cầm khăn của Ninh Oản bị Bùi Khuyết nắm lại, nàng ngẩng đầu lên, thấy Bùi Khuyết lẳng lặng nhìn mình, khẽ nhíu mày nghi hoặc.

Y là một nam tử bình thường, giờ phút này trong lòng là cô nương y trao tim gửi lòng mình cùng nhau trong bể tắm, trên người y không một tấc vải mà đối phương cũng toàn thân ướt đẫm, da thịt vô tình đụng chạm vào nhau… y không kìm được muốn gần nàng.

Trước kia y rất ít khi chủ động, mà lúc này…. y muốn chủ động một lần.

Bùi Khuyết kéo nàng vào trong ngực, nắm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn vuốt ve, đôi mắt nàng lại mở to ngơ ngác nhìn y: “Thiếu gia muốn hôn nàng….”.

Tiểu cô nương trong lòng y há hốc mồm kinh ngạc, vừa định mở miệng trả lời đã bị y cúi người áp xuống.

- nếu nàng muốn chơi, y sẽ chơi với nàng.

Tiểu cô nương tùy tiện trong dĩ vãng giờ như con mèo nhỏ bị kinh hoàng, khẽ ưm ưm vài tiếng khiến người ta đau lòng thương tiếc. Y vỗ về khuôn mặt nàng, bàn tay luồn vào mái tóc ẩm ướt, đầu lưỡi xâm nhập vào miệng nàng, thưởng thức hương vị ngọt ngào kia, quyến luyến.

Mấy ngày nay mỗi lần nàng viết chữ xong đều muốn y hôn nàng, lúc đầu còn xấu hổ, nhưng sau lại càng chờ mong hưởng thụ, dạy cho y học được cách hôn nàng. Y tự nhận mình là chính nhân quân tử, mấy lần hôn môi liên tiếp, chỉ là hôn môi, không làm gì khác, nhưng bây giờ, nàng là tiểu nha hoàn của y, y muốn gần nàng hơn nữa.

…. Không phải chỉ có mình mới bị nàng trêu chọc.

”Ôi…. A Khuyết”. Ninh Oản không chịu nổi, nhân lúc Bùi Khuyết dời khỏi môi mình mà thở phì phò. Mặt của nàng đỏ bừng, như sắc hoa đào tháng ba. Bàn tay nhỏ bé đặt lên trên khuôn ngực trơn bóng kia, móng tay màu hồng nhạt bóng bẩy như bôi thêm lớp mỡ, đáng yêu cực kì.

Bùi Khuyết cúi người nhẹ nhàng cắn lên cánh hoa mịn màng kia, giọng điệu như lừa gạt: “Gọi huynh là thiếu gia”.

Ninh Oản lúc này mới hiểu thế nào là lấy đá đập chân mình, đúng là tự đào hố chôn mình mà, rõ ràng nha hoàn thiếu gia gì đó là nàng dùng để đùa giỡn A Khuyết, giờ lại bị phản công, y dùng nó trêu mình.

Nàng không tin A Khuyết không ngại đấy.

Ninh Oản ngửa đầu hôn lên cằm Bùi Khuyết, đôi mắt lấp lánh nước, học theo diễm bản vừa xem hôm qua, ngón tay sờ quanh hạt đậu đỏ trước ngực y, khẽ nói: “Thiếu gia bắt nạt người ta”.

Đúng là không để người ta bớt lo mà.

Da mặt Bùi Khuyết vốn mỏng, giờ lại càng không chịu nổi.

Rõ là cố tình, bộ dạng mặc người muốn cứ lấy của tiểu cô nương xinh đẹp trong lòng y…. khiến Bùi Khuyết lại một lần nữa giữ lấy môi nàng, mút mát, bàn tay to đặt trên đầu vai, chỉ cần chạm một cái, chiếc áo mỏng ướt đẫm sẽ trượt khỏi đầu vai. Dưới bàn tay là làn da trắng nõn nhẵn nhụi, mịn màng như bạch ngọc, khiến tay người ta lưu luyết, tiểu cô nương trong lòng rốt cục bắt đầu hốt hoảng….

”A Khuyết….” Y… Sao y lại cởi áo của nàng?

”Đừng nói”. Bùi Khuyết cắn vành tai khéo léo của nàng, khẽ nói.

Ninh Oản thực sự luống cuống, A Khuyết vẫn hôn nàng, hôn lên mặt, lên cổ, đầu vai…. chuyện này, trước kia luôn là nàng làm với y, nhưng giờ đổi lại là mình, nàng không thích ửng nổi.

Trong phòng, tiếng nam tử thở dốc, tiếng nữ tử yêu kiều khó chịu, còn cả tiếng ước ào ào vang lên…. thanh âm đó khiến người nghe đỏ mặt, miệng khô lưỡi đắng.

………

Ninh Oản thấy mình bị A Khuyết bắt nạt đến chết rồi.

Nụ hôn dừng lại nơi đầu vai, nàng tưởng như bị bỏng, Ninh Oản cắn chặt môi, không dám phát ra những tiếng kêu kì lạ đó, rồi ôm chặt lấy cổ Bùi Khuyết, nhẹ nói: “A Khuyết, muội…. muội không dám, huynh đừng như vậy…”. Cảm giác này kì lạ quá, trong diễm bản không có nói qua mà.

Bùi Khuyết phủ lên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mềm của nàng, nhìn đôi mắt trong suốt, gáy trắng duyên dáng, yếm bao lấy phần mềm mại, ngoại sam đã bị y cởi ra, bây giờ trên người nàng chỉ còn chiếc yếm màu hạnh, phía trên thêu mấy đóa hoa ngọc lan tinh xảo. Không biết là vì lo lắng hay kinh hoàng, nàng thở hổn hển, trước ngực phập phồng càng khiến y bốc hỏa.

Y đưa tay chạm lên nơi mềm mại đó, nhẹ nhàng vuốt ve, cảm xúc đó khiến y không muốn buông tay.

Ninh Oản chỉ biết hôm nay A Khuyết lạ quá, nhưng giờ y sờ nàng, nàng lại không hề muốn ngăn cản, khẽ mấp máy môi, thanh âm kì lạ vang lên, Ninh Oản càng thấy xấu hổ, nhưng A Khuyết như không có ý định buông nàng ra vậy….

Nàng nóng vội, hôn lên môi y lấy lòng, giọng vừa nhẹ vừa dịu dàng, đáng thương nói: “A Khuyết….” Vừa gọi y xong cánh môi đã bị người ta cắn một cái, Ninh Oản uất ức: “Thiếu gia, thiếu gia tốt, nô tỳ biết sai rồi….”.

Bùi Khuyết nhìn nàng như thế, đúng là sợ không chịu nổi rồi, y hôn lên mặt nàng một cái, mới buông tay ra: “Xuống đi”.

Y chỉ muốn dạy cho nàng một bài học thôi, nếu không sau này không biết quậy đến mức nào nữa.

Được lệnh đặc xá, Ninh Oản muốn nhanh chóng chạy ra khỏi bồn tắm, nhưng một màn nóng bỏng vừa rồi, cơ thể như mềm nhũn đi, hai chân không có sức đứng dậy, nàng… nàng không ra được. Ninh Oản uất ức quay đầu nhìn “thiếu gia” nhàn nhã phía sau, đôi mắt sũng nước lên án hành động cầm thú của y vừa rồi.

Bùi Khuyết ngước mắt nhìn.

Tiểu nha hoàn của y, cơ thể trắng nõn cùng chiếc yếm lỏng lẻo, bờ vai mượt mà lộ ra, cả người ướt sũng, mái tóc đen dính vào cơ thể, dài đến mông, còn cả…..đôi mắt mở to mù mịt…

Bùi Khuyết cực kì đau đầu, nàng tin tưởng y như vậy – tin tưởng vào định lực của y.

Bùi Khuyết đứng dậy, mặc quần áo rồi bế nàng từ trong bể nước lên.

Ninh Oản nhìn qua Bùi Khuyết một lát, vẻ mặt vẫn lạnh nhạt, không nói gì, vừa rồi y còn nhiệt tình thế mà, hai má nàng nhất thời nóng lên, đành cúi đầu không nói.

Đây là phòng của Bùi Khuyết, cho nên không có quần áo của nàng, nhưng nàng thế này làm sao về phòng mình được. Ninh Oản nhìn bộ trung y của Bùi Khuyết trên người, dài đến đầu gối, nàng nhẹ đưa lên mũi ngửi, phía trên còn có mùi hương thuộc về y.

Khẽ mím môi cười, trong lòng đầy thỏa mãn.

Bùi Khuyết nhìn nàng cười ngây ngô như thế thì đi qua, thay nàng sửa sang lại xiêm y, dịu dàng nói: “Trời không còn sớm, về nghỉ ngơi đi, mai còn đi sớm nữa”. Bây giờ sắc mặt y rất nhu hòa, nào có bộ dạng bá đạo của thiếu gia bắt nạt nha hoàn lúc vừa rồi.

Ninh Oản kéo ống tay áo y, ngước mắt nhỏ giọng đề nghị: “A Khuyết, muội muốn ngủ với huynh….”

Ngủ cùng nhau…. Bùi Khuyết mím môi, sau đó lấy áo choàng khoác thêm cho nàng, nghiêm túc: “Không được, huynh đưa muội về”. Nếu cùng nhau ngủ, y không dám xác định sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.

”A Khuyết, muội sợ”. Ninh Oản nhíu mày, cố ý nói: “Nếu ngủ một mình, nhỡ nửa đêm có người xấu vào… huynh không sợ bị người ta bắt nạt sao?”

Động tác của Bùi Khuyết dừng lại.

Đúng là y cũng sợ.

Ninh Oản biết người này dao động rồi, nói tiếp: “Hơn nữa vừa rồi huynh… huynh bắt nạt muội như thế”. Nàng đã định sớm muộn cũng sẽ gả cho y, sớm muộn cũng phải cùng nhau ngủ.

Nghe lời nàng nói, lòng Bùi Khuyết cũng dịu đi, tuy bây giờ trong đầu hỗn độn nhưng điều nàng nói là thật, giờ ra ngoài không thể so với trong cung, đương nhiên phải đề phòng hơn. Y đưa tay xoa mặt nàng, từ tốn: “Vậy…. huynh ngủ trên mặt đất, được không?

”Không được”. Ninh Oản cúi đầu, vội hỏi: “Nếu huynh bệnh, muội không đau lòng chắc. Nếu phải ngủ trên đất,…. phải là muội mới phải”.

Bùi Khuyết làm sao nỡ để nàng ngủ trên đất chứ, một lúc sau đành thỏa hiệp: “Mỗi người một chăn, buổi tối không được lộn xộn, biết không?” Chỉ cần nàng im lặng ngủ, thì không sao rồi.

Ninh Oản sao quản nhiền vậy chứ, chỉ cần y đồng ý thì đã vui vẻ lắm rồi. Đương nhiên nàng cũng không muốn làm gì, vừa rồi bị dọa như thế, nàng chỉ muốn dựa vào người A Khuyết mà ngủ thôi.

Ninh Oản lên giường, nhìn Bùi Khuyết chậm chạp tắt đèn, trong phòng vụt tối, ánh trăng bên ngoài chiếu rọi vào mờ ảo, nàng mới nhìn thấy bóng hình Bùi Khuyết. Trên giường lún xuống, là Bùi Khuyết bước lên, Ninh Oản nhân cơ hội vội xích qua, hai tay ôm chặt lấy tay y.

Cảm giác mềm mại chạm vào tay mình, mùi thơm tươi mát của cô gái nhỏ, trong lòng Bùi Khuyết lại bắt đầu nóng lên, khẽ nói: “Mau ngủ đi”.

”A Khuyết, muội hơi lạnh, huynh dựa vào đây một chút được không?” Ninh Oản không hề động chạm gì, chỉ khẽ cầu xin.

Lạnh? Bùi Khuyết nghĩ thầm: sao vừa rồi trong bể tắm không thấy lạnh?

Bây giờ y cũng không kiêng dè gì, xốc chăn lên ôm lấy tiểu cô nương vào lòng. y ôm nàng rồi mới thấy đúng là người nàng hơi lạnh.

Bùi Khuyết đau lòng cực kì, vội ôm thật chặt, thấp giọng: “Có đỡ hơn không?”

Không biết làm sao cho tốt.

Nàng không cần nghĩ cách chạy vào chăn y nữa, y đã tự kéo nàng sang rồi.

Ninh Oản thỏa mãn nằm ì trong lòng y, đầu cọ cọ, nhưng mà bây giờ lại không thấy buồn ngủ chút nào, chỉ muốn trò chuyện với y một chút, nàng khoác tay qua thắt lưng kia: “A Khuyết, vừa rồi huynh…. huynh không thẹn sao, sao lại….”. hôn nàng, sờ nàng như thế.

Sao lại thông suốt đến mức bắt nạt nàng vậy chứ?

Ôm cơ thể mềm hương trong lồng ngực, hô hấp Bùi Khuyết nặng nề hơn, y vội bình tĩnh, nghe nàng hỏi, trong đầu lại tái hiện cảnh hương diễm vừa rồi: “Sau này còn dám quậy nữa không?”

- đương nhiên y không thể nói rằng, bởi vì y xem rất nhiều diễm bản….

Ninh Oản bĩu môi, không chút sợ hãi: “Thiếu gia muốn thì nô tỳ dám”.

Dám thật? Bùi Khuyết vuốt ve mặt nàng chiều chuộng, dù ôm nàng nhưng trong đầu cũng không có tâm tư gì khác, bàn tay xoa lên khuôn mặt nhỏ nhắn, trầm giọng: “Ngày khác sẽ dạy dỗ muội, ngoan ngủ nào”.

Đúng là thiếu gia bá đạo.

Ninh Oản mím môi cười, cũng hơi mệt, bàn tay vòng lấy thắt lưng y, chuẩn bị ngủ, đột nhiên nàng lại nhớ tới điều gì, ngẩng đầu cắn lấy vành tai của y, khẽ cười: “Thiếu gia, vừa rồi nô tì nhìn thấy huynh có một cái bớt màu đỏ, cho nô tỳ nhìn lại một chút được không?”

Chỗ kia…. Bùi Khuyết bất đắc dĩ.

Lại nữa rồi….

Lúc Ninh Oản còn đang đắc ý, người bên cạnh liền đè lên, nuốt hết lời kế tiếp của nàng vào bụng, mãi đến khi bị hôn đến mờ mịt, mới khiến cho người trong lòng y chịu ngủ yên.

Người Bùi Khuyết cực nóng, nhưng tiểu cô nương trong lòng rốt cục cũng không ầm ĩ nữa, y mới nhẹ nhõm thở dài một hơi. Dưới ánh trăng mờ ảo, đôi mi nàng khẽ rung, môi đỏ mọng nhếch lên, y dịu dàng hôn lên mi tâm của nàng.

Chỉ có khi ngủ mới ngoan thôi.

Chờ thành thân rồi, nàng muốn quậy thế nào cũng được cả.

Lúc đó, y cũng không cần nhịn vất vả vậy nữa rồi.