TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bất Tử Bất Diệt
Chương 205: Đế chiến.

Trong trường tĩnh lặng, lồng ngực Độc Cô Bại Thiên phập phồng, việc Nam Cung Vô Địch biết Thâu thiên đoạt nhật nằm ngoài ý liệu của hắn, tuy hắn thụ thương không nặng nhưng là vết thương trong lúc đơn đả độc đấu, từ khi hắn tu luyện ma công đại thành, hiếm ai làm được như thế.

Nam Cung Vô Địch rên lên, bò dậy: “Tiểu bối quả nhiên đáng sợ, lão phu không hiểu vì sao ngươi lại biết môn kì công ngàn năm chưa hiện thế Thâu thiên đoạt nhật này?”

“Ngươi biết thì vì sao ta lại không biết?” Kỳ thật hắn cũng lấy làm lạ vì sao Nam Cung Vô Địch biết môn công pháp đó.

“Lão phu thừa nhận không phải đối thủ của ngươi.” Nam Cung Vô Địch lướt đi.

“Ha ha, cười chết mất, ngươi nói một câu không phải đối thủ là đi được sao? Đừng quên vì sao ta tới đây, Nam Cung thế gia nợ Độc Cô Bại Thiên mỗ quá nhiều, hôm nay ta sẽ thanh toán đầy đủ.” Thân hình hắn như thiểm điện xuất hiện trước mặt Nam Cung Vô Địch

Lão đột nhiên bật cười: “Độc Cô Bại Thiên, ngươi rất mạnh nhưng tha được người ta thì nên tha, đừng bức vào tuyệt lộ, bằng không sẽ xuất hiện việc bất ngờ.”

Độc Cô Bại Thiên lạnh giọng: “Lúc trước mà các ngươi hiểu được hàm nghĩa câu nói nàu thì hôm nay ta sao lại bức Nam Cung thế gia vào tuyệt lộ, để ta xem các ngươi làm được gì, tìm được một thánh cấp cao thủ ra mặt ư” ?

Đúng lúc đó không trung dao động kịch liệt, hai làn khí tức từ xa truyền lại.

Độc Cô Bại Thiên biến sắc, lạnh giọng: “Không ngờ hôm nay vẫn có kẻ dám xen vào việc của ta, không ngờ danh tiếng của Nam Cung thế gia được thế, mời được tới hai đế cảnh cao thủ, khá lắm, nhưng đừng quên bát đế còn không làm gì được ta, tam đến thì cản được ta ư?”

Tiếng xé không khí vang lên, hai nhân ảnh như thiểm điện vụt tới, nháy mắt đã xuất hiện trong trường.

Hai người này một cao một thấp, tuổi chừng bốn mươi, người cao trông gầy khô nhưng tinh thần đầy đủ, hai mắt sâu thẳm, vừa nhìn là biết thuộc nhóm tuyệt đỉnh cao thủ; người lùn có phần mập mạp, mặt mũi hiền lành, không thể nhận ra tu vi nông sâu.

Độc Cô Bại Thiên không để ý đến người cao nhưng rất lưu ý đến người lùn, kẻ nào càng không nhận ra nông sau càng đáng sợ, khẳng định tu vi của người này không dưới Nam Cung Vô Địch.

Nam Cung Vô Địch cười: “Ha ha, hóa ra là hai vị sư huynh ở thánh địa…”

Trong lòng Độc Cô Bại Thiên thắt lại, thầm đoán: “Thánh địa? Lẽ nào thánh địa định nhân cơ hội này động thủ với ta? Trước đây thánh địa chỉ cử ra Thủy Thiên Ngân, ngoài ra không còn thêm đế cảnh cao thủ nào, lần này muốn động thủ thật sự?”

Hai người kia cười, người cao nói: “Cách biệt ba mươi năm, không ngời phong thái của Nam Cung huynh còn hơn xưa, đột phá vương cấp hạn chế, tiến vào đế cảnh lĩnh vực, đáng mừng, đáng mừng.”

Nam Cung Vô Địch cười: “Hổ thẹn, đến mấy năm gần đây tiểu đệ mới tiến vào đế cảnh, hai vị sư huynh đạt sớm hơn hai mươi năm, thật là ngưỡng mộ.”

Người thấp nói: “Người thành đế sau vị tất không bằng người thành trước, huynh thành đế mới nửa năm nhưng tu vi hiện giờ không kém gì, thậm chí còn hơn cả hai huynh đệ tại hạ. Ở lại vương cấp cảnh giới lâu cũng có lợi là được luyện tâm, vị tất không phải việc tốt.”

Nam Cung Vô Địch cười: “Ha ha, hai vị từ Ngọc Hư cung và Ảo Thiên hiên đến đây, chắc vì thanh niên này.”

Độc Cô Bại Thiên không nói gì, chỉ lạnh lùng quan sát.

Người cao nói: “Bọn ta vốn không lí gì đến tục thế nhưng thanh danh Bất tử ma đế quá vang dội, hai lão bất tử này bị hậu nhân buộc phải ra mặt, định lén ra giang hồ chiêm ngưỡng phong thái của ma đế. Hôm nay được thấy quả nhiên danh bất hư truyền, còn trẻ thế này mà đã đạt tới vô thượng công lực, tất có ngày nhìn thấu tử cảnh, tiến vào thánh cấp cảnh giới ngàn năm nay chưa ai đạt tới.”

Độc Cô Bại Thiên hừ lạnh, hắn không tin rằng ngàn năm nay chưa ai đạt tới nhập thánh cấp lĩnh vực, ba trăm năm trước vị tiến bối sáng tạo ra Minh Vương Bất Động đã đạt tới, chỉ là hiện giờ không hiểu ông ở đâu.

Người lùn nói: “Độc Cô tiểu hữu tựa hồ đầy địch ý với bọn lão phu.”

Hắn lạnh giọng: “Trước đây đồ tử đồ tôn của các ngươi hành động thế nào chắc các ngươi cũng rõ, ta bình tâm đối đãi với các ngươi mới là lạ. Các người tìm ta có việc gì, lẽ nào cũng như mấy tên đệ tử đó, muốn diệt ma, thay trời hành đạo?”

Bầu không khí khẩn trương hẳn, đầy mùi thuốc súng.

Nam Cung Vô Địch nhếch môi cười, đứng cạnh đó im lặng.

Đế cảnh cao thủ cao ráo nói: “Ừ, thị phi ân oán, trước khi bọn lão phu hiểu rõ sẽ không truy cứu, nhưng việc hôm nay không thể không dính vào.”

Độc Cô Bại Thiên cười lạnh: “Các ngươi định nhúng tay thế nào? Biết việc giữa ta và Nam Cung thế gia?”

Người cao đáp: “Có biết đôi chút, Nam Cung thế gia là Thanh Phong đệ nhất võ lâm thế gia, dù có sai lầm cũng có thể tha thứ, bao năm nay họ cống hiến rất nhiều cho võ lâm, bọn ta muốn đứa ra hóa giải ân oán.”

Độc Cô Bại Thiên nói: “Mối thù giữa ta và Nam Cung thế gia không thể giải được, e sẽ khiến các ngươi thất vọng.”

Đế cảnh cao thủ cao ráo nói: “Lẽ nào ngươi muốn cả đời này là công địch của thiên hạ? Cơ hội thế này rất khó kiếm, có thể giải hiềm khích với Nam Cung thế gia, hòa hoãn mâu thuẫn với người võ lâm, khiến ấn tượng về ngươi trong mắt họ tốt lên.”

Độc Cô Bại Thiên cười lạnh: “Hắc hắc, không ngờ tuyệt đỉnh cao thủ thánh địa lại chu đáo như vậy, tính toán mọi bề cho một con ma, thật khí tin quá. Ta không hiểu với thân phận của các ngươi, làm thế để làm gì?”

Đế cảnh cao thủ thấp lùn nói: “Đến nước này không còn gì để giấu, dọc đường bọn ta gặp một vì tiền bối, ngươi còn nhờ tuyệt thế cao thủ thánh cấp tại Trường Sinh cốc không? Tiền bối muốn bọn ta làm vậy, một thánh cấp cao thủ ra mặt vì ngươi, ngươi phải nên quý trọng, cơ hội quý thế này, ngươi đừng bỏ lỡ.”

Độc Cô Bại Thiên cười lạnh: “Thanh bạch của ta hóa ra chỉ cần thánh cấp cao thủ nói một câu là xong, đơn giản như vậy ư, hắc hắc, võ lâm thật là nơi khiến người ta lạnh mình. Lúc trước chỉ một câu gặp kẻ xá thân thành ma phải giết, ta liền biến thành chuột chạy qua đường, bị ai nấy đánh đập, thiên hạ tuy lớn nhưng ta không còn nơi để đi. Ngươi về bảo lão bất tử đó, việc của ta không cần ai nhúng vào, Độc Cô Bại Thiên này sẽ dùng cách của mình chứng minh với người đời rằng ta không bao giờ thỏa hiệp với câu nói ‘gặp kẻ xá thân thành ma phải giết’ đó. Cũng không vì thánh cấp cao thủ ra mặt mà thay đổi mình, ta có tiêu chuẩn hành sự của mình.”

Hai đế cảnh cao thủ biến sắc: “Độc Cô Bại Thiên, ngươi đừng tự cao quá về thực lực của mình, thiên địa có vô số cường giả, sức mạnh của ngươi không đáng gì so với họ, nếu để họ ra mặt, ngươi nên biết hậu quả.”

“Ta nói rồi, ta có cách của mình, không ai thay đổi được, việc hôm nay giữa ta và Nam Cung thế gia, nếu các ngươi muốn nhúng tay cũng chỉ có một kết quả là động thủ, ta không địch nổi sẽ bỏ chạy ngay. Các ngươi không địch nổi, thì xin lỗi, mời các ngươi đi cho, ngày khác ta sẽ đến ‘bái phỏng’ ngũ đại thánh địa, trong đó Ảo Thiên hiên và Ngọc Hư phủ sẽ được ưu tiên.”

Hai người biến sắc, đế cảnh cao thủ mũi cao nói: “Ngươi uy hiếp bọn ta?”

Độc Cô Bại Thiên lạnh giọng: “Các ngươi cho là như vậy cũng được, ta là người ân oán phân minh, có ơn tất báo, có oán phải trả, đồ tử đồ tôn các ngươi có thù oán với ta, không phải các ngươi muốn điều tra cho rõ ư? Đợi điều tra xong, chắc chúng ta khó tránh một trận ác chiến, chi bằng hôm nay ‘thân thiết’ trước một chút cũng tốt.”

Nam Cung Vô Địch vạn lần không ngờ hai đế cảnh cao thủ lại xuất hiện, nụ cười càng hiện rõ, nhưng trong lòng run lên, dù gì hai người đó cũng nhắc đến một vị tuyệt thế cao thủ thánh cấp.

Độc Cô Bại Thiên lại nói: “Nếu các ngươi lưu lại, sẽ là sinh tử chi chiến, nếu các ngươi đi, ta coi như không có chuyện gì xảy ra.” Hiện giờ tâm ma của hắn mạnh lên, Ma Phong sau lưng ảnh hưởng đến tâm trí, xung động khát máu dấy lên, dần không khống chế được tâm tính, chỉ muốn phát cuồng chém giết một phen.

Hai đế cảnh cao thủ thấy mắt hắn dần đỏ lên, đều run người.

“Độc Cô Bại Thiên, là ngươi bức bọn ta xuất thủ, để xem ngươi dựa vào đâu mà ngông cuồng?”

Hắn bạt Ma Phong, khẽ vuốt ve nhưng tỏ ra do dự rồi lại đeo nó lên vai, tuốt một cây trường kiếm bình thường đeo bên sườn.

“Ta mà dùng Ma Phong thắng các ngươi thì các ngươi chết cũng không hiểu vì sao thua trận, để ta dùng trường kiếm thay thế.”

Ma Phong khẽ rung lên, tựa hồ bất mãn vì mất cơ hội uống máu.

Hai đế cảnh cao thủ giận run người, chỉ vào hắn: “Được, ngươi ngông cuồng lắm, để xem có bản lĩnh gì?”

Độc Cô Bại Thiên nhìn thinh không đầy tuyết: “Mây xám dày đặc, thời tiết không tệ, hôm nay nhất định Khiếu Thiên quyết uy chấn võ lâm. Nam Cung lão thất phu, ngươi cùng lên đi, ta sẽ cho ngươi thấy thần công tuyệt kỹ chân chính, bằng không lão hồ đồ ếch ngồi đáy giếng như ngươi lại tưởng rằng chút Thâu thiên đoạt nhật không đầy đủ đó là tuyệt học thiên hạ chí cường.”

Hắn khẽ vung trường kiếm, lãnh điện từ thân kiếm xạ ra đoạn hắn chém mạnh một kiếm, tiếng sấm ầm ầm nổi lên trong trường, quỹ tích thanh kiếm tựa hồ lóe chớp.

Tam đại đế cảnh cao thủ kinh nghi, Nam Cung Vô Địch kêu lên: “Khiếu Thiên kiếm pháp, tuyệt học của Vương gia ở Tân Minh đế quốc.”

Nam Cung Anh Hùng và Nam Cung Tiên Nhi lúc đó đứng trên nơi cao nhất của Nam Cung thế gia, khẩn trương quan sát bốn đế cảnh cao thủ.

Đột nhiên tiếng thở dài u oán vang lên sau lưng họ: “Thời đại thánh tích đến rồi…”