TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bất Tử Bất Diệt
Chương 200: Dao ngôn.

Độc Cô Bại Thiên định thẩm vấn vương cấp sát thủ bị bắt thì phát hiện y đã cắn lưỡi tự tận.

Hắn không khỏi thất vọng, thầm than sát thủ quả nhiên đều độc ác vô tình, cả bản thân cũng không từ, nói gì đến nương tay cho người khác.

Một mồi lửa là đủ tiêu diệt sơn trang của tổ chức sát thủ thiên hạ đệ nhị, nhân mã ba phái lặng lẽ rút lui, tan biến vào màn đêm.

Về đến khách sạn, hắn định lên giường nghỉ nhưng bị Thủy Thiên Ngân, Thủy Tinh và Hoa Vân Tiên ngăn lại, ánh mắt cả ba chăm chú nhìn Ma Phong sau lưng hắn không chớp.

“Chà, ba vị định làm gì, lẽ nào định phi lễ mỗ, nếu vậy thì Thủy lão đầu cứ đi, còn hai vị mỹ nữ ở lại, mỗ sẽ phụng hiến, thỏa nguyện cho các nàng.”

Cả ba nghe vậy cùng nhảy bổ tới, Thủy Thiên Ngân giữ hắn còn hai mỹ nữ cấu xé vai và đùi hắn, hắn kêu thảm liên hồi.

Sau cùng họ cũng dừng lại, hắn vẫn kêu đau thấu trời xanh.

Hoa Vân Tiên đưa một ngón tay chạm vào Ma Phong, rồi vội rụt lại, tỏ ra cực kỳ thận trọng.

Độc Cô Bại Thiên cảm thấy buồn cươi trước dáng vẻ sợ hãi của thị, hỏi: “Cô định làm gì? Muốn phi lễ ta hay là Ma Phong? ”

Hoa Vân Tiên đấm hắn thật mạnh: “Muốn chết, món binh khí cổ quái của ngươi là sao, thó được ở đâu? ”

Thủy Thiên Ngân và Thủy Tinh cũng muốn biết, tỏ ra chờ đợi câu trả lời.

Độc Cô Bại Thiên vừa giận vừa buồn cười: “Ba người đúng là…chẳng phải chỉ là một món binh khí thôi ư, có gì phải kinh ngạc, còn nữa chú ý một chút khi nói, sao lại nói thành ăn trộm?” Hắn muốn chuyện lớn hóa nhỏ, không muốn ba người nhìn chằm chằm Ma Phong mà hỏi.

Hoa Vân Tiên nói: “Ngươi nói xem vì sao lấy được binh khí nào, còn nữa hà cớ thánh cấp cao thủ đó lại sợ nó như vậy? Vì sao ngươi có thể dùng binh khí này đả thương ông ta?”

Câu này cũng là điều ông cháu Thủy Tinh muốn biết, họ ôm lòng nghi hoặc trước những gì xảy ra tối qua nhưng chưa có cơ họi hỏi hắn.

“Ôi, không phải mỗ không muốn cho các vị biết, nhưng liên quan đến nhiều bí mật, thật sự không biết phải nói từ đâu.”

Hoa Vân Tiên không ngã lòng: “Bọn ta giúp ngươi thế này, dẫn thủ hạ tới diệt tổ chức sát thủ thiên hạ đệ nhị, ngươi lại che che đậy đậy, không có tí nghĩa khí nào.”

Độc Cô Bại Thiên không muốn để lộ quá nhiều bí mật, bèn giở tính vô lại, cười hì hì: “Hì hì, binh khí này của mỗ là tổ truyền, không thể cho người ngoài biết, nếu cô là người của Độc Cô gia thì không sao, hắc hắc...”

Hoa Vân Tiên giận dữ đặt tay lên chuôi kiếm.

Bọn Thủy Thiên Ngân tuy muốn biết bí mật về Ma Phong nhưng Độc Cô Bại Thiên bưng kín miệng bình, quyết không nói gì.

Ba ngày sau, giang hồ sôi trào, hang cùng ngõ hẻm đều truyền bá tin tổ chức sát thủ thiên hạ đệ nhị không còn. Riêng chuyện Sát Thần lại không nhắc tới, tựa hồ tối đó không xuất hiện nhân vật đáng sợ này.

Phi cáp truyền thư, khoái mã truyền tin, tin tức lan khắp Thiên Vũ đại lục.

Thủy Thiên Ngân giận giữ nhảy choi choi.

Giang hồ đồn rằng Vân Yên các, Thủy Tinh trai, ma giáo và Bất tử ma đế liên thủ diệt gọn tổ chức sát thủ thiên hạ đệ nhị. Ma giáo và thánh địa hóa ra liên hợp khiến giang hồ sôi lên, đặc biệt Bất tử ma đế Độc Cô Bại Thiên cũng dự phần, càng khiến họ không tin nổi.

Giang hồ đại loạn, lời đồn dấy lên khắp nơi.

Có người nói quan hệ giữa thánh địa và ma giáo không phải địch, cũng chẳng phải bạn.

Có người nói thánh địa đã thỏa hiệp với Bất tử ma đế, hiện tại song phương đã hòa hảo, không còn ở thế nước lửa nữa.

Có người nói chính đạo và ma đạo chưa từng thật sự trở mặt, song phương có quân hệ riêng rất chặt chẽ.

Có người nói Bất tử ma đế...

Các loại tin đồn vang khắp nơi, thánh địa cùng ma giáo và Bất tử ma đế được đập nhập, ai nấy đều cảm thấy bất an xen lẫn nghi hoặc.

Thủy Thiên Ngân tức giận đi đi lại lại trong khách sạn: “Tên tiểu tử khốn kiếp này đúng là giảo hoạt, đã đi rồi, để lão phu phát hiện, nếu lão phu không lột da ngươi mới là. Lại nói đệ tử ma giáo thành thế lực Độc Cô gia, còn phái ngươi đồn đại khắp nơi, thật tức chết lão phu, hừ…” Ông ta há miệng phun phì phì.

Thủy Tinh ở cạnh đó cũng tức giận: “Độc Cô Bại Thiên quả thật xấu xa, vốn diệt được tổ chức sát thủ đứng thứ hai là việc đáng vui nhưng hắn lại lan truyền tin đồn đó, thật khiến người ta suy đoán lung tung, tức chết mà. Trước dây con cũng nghĩ tới khả năng này nhưng thấy hơi quá đáng, không ngờ hắn làm thật.”

Thủy Thiên Ngân tức giận: “Tiểu tử khốn kiếp này không gì không dám làm, hắn đi đâu nhỉ, kỳ quái thật, sao lại không tìm ra? ”

Hoa Vân Tiên cũng giận dữ vạn phần, tuy đã tính đến mọi khả năng nhưng không ngờ lại thật sự xảy ra.

“Độc Cô Bại Thiên đáng chết, ta thật muốn giết người…hừ…” thị giận dữ đi lại trong phòng.

Lúc này hắn đang ở một khách sạn khác tại Tân Minh đế đô. Hắn biết lão võ đế Thủy Thiên Ngân đang tìm mình nhưng không muốn gặp lão nên một mình lẩn vào khách sạn nghỉ ngơi.

“Hắc hắc, hiện giờ thánh địa không chỉ cùng ma giáo liên thủ đối địch, mà còn dính đến cả ma nhân như ta, để xem các ngươi phân chia chính – ma thế nào.”

“Thủy lão đầu đừng trách, mỗ đã đặc biệt chiếu cố các vị rồi, nếu mỗ nói việc lão nắm trong tay danh sách khách hàng của tổ chức sát thủ thiên hạ đệ nhị loan ra thì lão phiền rồi, sẽ gặp không ít kẻ tìm tới đâu.”

“Lão đầu này sao còn chưa đi, ta không muốn quấn chấn với lão. Nơi này không an toàn, không hiểu lúc nào lão tới, chà, cứ đến chỗ Hoa Vân Tiên ẩn thân tạm.”

Hoa Vân Tiên đang mắng mỏ trong phòng thì vừa hay hắn đến nơi, nghe rõ mồn một.

Hắn bình khí ngưng thần, khẽ đẩy cửa, đột nhiên xuất hiện trước mặt thị: “Cô sao lại mắng ở sau lưng ta, không sợ ta chấp hành gia pháp sao?”

Hoa Vân Tiên giật minh quay lại, lập tức lửa giận dâng lên, tuốt kiếm lao tới.

“Tên khốn chịu chết đi.”

Kiếm khí lạnh tanh cùng hàn quang buốt xương xộc tới, hắn giật mình, không ngờ thị kích động như vậy, vội xuất ra một đạo cương khí hóa giải, đoạn đoạt lấy trường kiếm: “Chà, lão bà, cô định mưu sát thân phu hả, giết ta rồi cô sẽ thành quả phụ.”

“Chịu chết đi, tên vô lại.” Đoạn thị lại vung chưởng bổ tới.

Hắn không tránh né, Hoa Vân Tiên cười lạnh, hai tay vẫn vỗ mạnh tới, còn cách một thước mà hắn vẫn trơ ra không tránh. Thị vội thu lại một phần công lực nhưng sức mạnh vẫn không kém chút nào, kình khí ào ào tràn tới.

Đợi khi song chưởng sắp ấn vào ngực, hắn mới lách đi như chớp, chộp cứng hai tay Hoa Vân Tiên.

“Chà, sao ta xui xẻo thế, cưới được bà vợ nóng tính cỡ này.”

“Bỏ ra, bỏ tay ta ra.” Hoa Vân Tiên giãy giụa.

Độc Cô Bại Thiên không buông mà ôm thị vào lòng.

“Lão bà, nói ra thì lần này cô không tổn thất gì, ma giáo và thánh địa được đánh đồng, không phải giáo chủ của cô vui vẻ lắm sao?”

Hoa Vân Tiên vừa giận vừa thẹn, cảm giác Độc Cô Bại Thiên đúng là khắc tinh, gặp hắn là thị chịu bó tay.

Thị trầm giọng: “Độc Cô Bại Thiên, bỏ ta ra được không?”

“Tuân mệnh, lão bà.” Hắn không muốn thấy thị thẹn quá hóa giận.

Hoa Vân Tiên thở dài: “Ta thật sự bó tay với ngươi, đánh không lại, đối phó không xong, ngươi muốn khuấy loạn giang hồ thế nào thì tùy, đừng kéo ta vào là xong.”

Độc Cô Bại Thiên biết thị rất bất mãn với việc này: “Cô đừng giận, ta sẽ nhanh chóng rời khỏi Tân Minh, trước khi đi, hi vọng cô được vui.”

Hoa Vân Tiên cả kinh: “Ngươi chuẩn bị đi đâu? Có phải đối phó ai đó?”

Độc Cô Bại Thiên đáp: “Cô đoán không sai, người ta muốn đối phó rất đáng ghét, chính chúng đẩy ta vào con đường thành ma.”

Hoa Vân Tiên hỏi: “Ngươi muối nói đến Thanh Phong đế quốc Nam Cung gia tộc?”

Hắn gật đầu: “Không sai, chính là chúng, oan có đầu, nợ có chủ, cũng đến lúc tính sổ với chúng rồi.”

Hoa Vân Tiên nói: “Một mình ngươi khiêu chiến cả Nam Cung gia tộc? Ngươi quá coi thường Nam Cung thế gia rồi, đường đường Thanh Phong đệ nhất võ lâm thế gia thì thực lực quyết không kém hơn ngũ đại thánh địa, chỉ có hơn tổ chức sát thủ thiên hạ đệ nhị trở lên. Thực lực của tổ chức này thì ngươi đã thấy, nếu chỉ mình ngươi có diệt được chúng chăng?”

Hắn bật cười: “Không ngờ cô còn quan tâm đến ta, yên tâm đi, ta tuyệt đối không đánh khi không nắm chắc, dù không diệt được Nam Cung thế gia cũng phải khiến chúng chao đảo.”

Hoa Vân Tiên cả kinh: “Ngươi điên rồi, định diệt gia tộc đó? Dù gì chúng cũng là Thanh Phong đế quốc đệ nhất thế gia, có giao tình với nhiều tuyệt đỉnh cao thủ, nếu ngươi diệt chúng, sau này ứng phó với những kẻ tới báo cừu cũng mệt đấy, thật không cần ra giang hồ nữa.”

Độc Cô Bại Thiên bật cười: “Nếu cô biết ta khó khăn thì dẫn lực lượng ma giáo cùng Vân Yên các đến trợ lực.”

Hoa Vân Tiên nói: “Đi chết đi, ta không bao giờ giúp tên vong ân phụ nghĩa ngươi.”

“Phong tiêu tiêu hề Dịch Thủy hàn, tráng sĩ nhất khứ hề bất phục hoàn (Gió hiu hiu nước sông Dịch lạnh buốt, tráng sĩ một đi không trở lại), cô phải giữ mình, nếu ta thật sự một đi không trở lại, cô sẽ còn lại một mình cô lẻ.”

Hoa Vân Tiên thở dài: “Ngươi đúng là, đến giờ này còn lòng dạ nói đùa. Nên nghĩ cách đối phó Nam Cung thế gia đi, bằng không trên đường thì đã bị người trợ giúp Nam Cung thế gia xử lý rồi.”

“Hắc hắc, cô không cần cả nghĩ, giờ ai dám chủ động chạm đến ta đây? Ta không chạm đến họ thì thôi, ai dám động đến ta?”

Hoa Vân Tiên hừ lạnh: “Ngươi đập nhập thánh địa, ma giáo cùng mình là vì muốn khiến người khác lầm tưởng rằng ngươi được nhiều phe o bế, đúng không?”

“Ừ, mấy hôm trước ta đã lập uy, cộng thêm việc của tổ chức sát thủ thiên hạ đệ nhị, ta tin rằng lúc ta đánh đến Nam Cung thế gia, không ai dám tới chi viện.”