TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bất Tử Bất Diệt
Chương 145: Ma giáo chi bí (thượng)

Đến khi trời sang, Huyên Huyên mới từ từ mở cặp mắt vô thần ra.

“Tiểu Bạch, toàn thân ta đau quá.” Mắt nàng ầng ậng nước.

Lòng hắn nhũn ra, không ngờ tiểu ma nữ bình thường vẫn khiến người ta đau đầu cũng có lúc nhu nhược thế này. E rằng lần đầu tiên tiểu nha đầu nếm đòn nên thần thái nữ nhi hiển hiện đủ cả.

“Ngoan, đừng khóc, Bại Thiên ca ca nhất định giúp muội trả thù, nhất định sẽ đánh cho đế cảnh cao thủ chó chết đó són đái.”

“Ha ha...” Huyên Huyên bật cười rồi nghiêm mặt: “Ngươi là ca ca của ai, ngươi là tiểu đệ của ta.” Đoạn vung vẩy quyền đầu.

Độc Cô Bại Thiên cười khổ, vừa tỏ ra thần thái tiểu nhi nữ chưa được mấy phút, Huyên Huyên lại khôi phục bản sắc tiểu ma nữ.

“Ca ca cũng được, tiểu đệ cũng được, hiện giờ cô phải nghe ta, mau nhắm mắt ngủ đi, ta sai người chuẩn bị một ít thuốc bổ, cô quá hư nhược rồi.” Đoạn hắn đỡ Huyên Huyên nằm xuống giường.

Huyên Huyên trừng mắt nhìn hắn rồi hậm hực nằm xuống, nhanh chóng thiếp đi.

Độc Cô Bại Thiên gọi hai nữ tử hầu hạ ở phòng khách vào, dặn họ không được lộ việc của Huyên Huyên ra, cảnh cáo họ không được rời viện lạc nửa bước.

Hai nữ tử ban đầu còn hoảng sợ, sau đó dần trấn định lại, liên tục gật gù vâng lời.

Sau cùng Độc Cô Bại Thiên mới dặn dò họ chuẩn bị một số thứ bổ dưỡng, một chốc sau hai nữ tử bưng bát canh sâm lên.

Hắn thầm gật đầu, có thứ đại bổ thế này, thương thế của Huyên Huyên sẽ nhanh chóng hồi phục.

“Huyên Huyên, tỉnh lại đi.”

“Đừng làm ồn.” Tiểu ma nữ lười nhác quay người đi.

“Huyên Huyên, ăn một chút đã.”

“Không ăn, không ăn, đừng ồn nữa.”Huyên Huyên kéo chăn che kín đầu.

Ha ha...” Thấy tiểu ma nữ cư xử như hài tử, không nén được bật cười, “còn không dậy, ta sẽ lật chăn ra đấy.”

“Ngươi dám!” Huyên Huyên thò đầu ra.

“Mau uống canh sâm đi, thương thế của cô sẽ mau khỏi.”

Huyên Huyên tỉnh lại liền mỉm cười: “Chà, cũng coi là có lương tâm, ngươi mà cũng suy nghĩ chu đáo như thế.”

Lúc Huyên Huyên ngủ lại, Độc Cô Bại Thiên rời khỏi tiểu viện, đi khắp Thiên Ma cốc tìm dược thảo liệu thương cho tiểu ma nữ. Hắn để nàng ở lại một mình mà không lo lắng đến an nguy bởi tin rằng dù người ma giáo phát hiện hành tung Huyên Huyên cũng không dám làm gì, hiện tại nàng là khách nhân của hắn. Đương nhiên tốt nhất là họ không phát hiện ra nàng.

Hắn đột nhiên phát hiện một bóng người quen loáng lên trong một tòa tiểu viện.

“Con thỏ chết Hoa Vân Phi! Mặc…mặc y phục nữ nhân.” Hắn tỏ vẻ không tin nổi.

“Lẽ nào ta hoa mắt?” Lúc hắn nhìn lại, bóng người đã vào tiểu viện.

“Không thể có chuyện hoa mắt, thần thánh ơi, ma quỷ ơi. Không phải là con thỏ chết đó chứ, sao lại đến ma giáo thánh địa Thiên Ma cốc? Hơn nữa còn mặc y phục nữ nhân, đồ biến thái.”

“Lẽ nào chính đạo bắt đầu đối phó ma giáo, con thỏ chết trà trộn vào?” Hắn thầm đoán, nhưng thấy không có khả năng lắm.

Ý nghĩ đáng sợ thứ hai dấy lên: “Lẽ nào con thỏ chết vố là người ma giáo, ẩn thân tại thánh địa?” Hắn giật mình, nếu là thế thì sự tình nghiêm trọng rồi, ngũ đại thánh địa tuyển đệ tử luôn hết sức cẩn thận, nuôi dưỡng từ lúc bé, hóa ra ma giáo đã tính toán từ mười mấy năm trước rồi, các chính đạo nhân sĩ đều bị qua mặt.

“Tâm cơ của ma giáo quá thâm trầm. Nhất định con thỏ chết là con cháu nhân vật quan trọng nào đó của ma giáo. Con cháu…đúng rồi.” Nghĩ đến đó, hắn cả kinh.

“Hoang đường, nam nhân đáng ghét đó lại là nữ tử, trời đất ơi, ta phải nghĩ ra từ lâu mới phải, nam nhân sao lại biến thái như thế. Ai bảo cứ có cục hầu là nam nhân? Nhất định thị giở trò diễn kịch, biết mình mỹ diễm vô song, giả trang nam nhân không dễ nên cố ý giả bộ là người biến thái. Hay cho con thỏ chết, giảo hoạt lắm.”

Hắn cả kinh vì suy tưởng của mình, ngẫm nghĩ lại mọi hành vi của Hoa Vân Phi, khẳng định thị là người ma giáo, bằng không đâu thể mấy lần giúp đỡ mình.

“Ma giáo chết tiệt này dã tâm lớn thật, lại trực tiếp cài người vào thánh địa, không chỉ Vân Yên các bị cài người mà mọi thánh địa đều thế.”

Đồng thời nhớ đến vị đại công tử vô danh của Nam Cung thế gia nhất định là con cờ được Nam Cung thế gia gài vào Vụ Ẩn phong, có lẽ chính y lúc trước đã truyền tin cho gia tộc việc hắn từng xá thân thành ma.

“Xem ra ngũ đại thánh địa thật sự sa sút rồi, bị thế lực bên ngoài xâm nhập nhiều như thế mà không biết, thịnh cực tất suy mà.”

“Mặc mẹ chúng, dù gì các ngươi đều không tốt lành gì, cứ đấu đi, lão tử tọa sơn quan hổ đấu.” Hắn suy nghĩ đầy ác độc, hái mấy loại thảo dược trị thương trong cốc rồi về nơi ở.

Thấy Huyên Huyên vẫn ngủ say, lòng hắn ấm lại, trong khi cả thiên hạ đối địch với hắn thì nàng vẫn ngầm trợ giúp.

Hắn gọi hai nữ tử hầu hạ lại: “Hai người trông nom cô nương này cho tốt, sắc thuốc này lên, đợi khi cô nương tỉnh lại thì cho uống.”

“Vâng,công tử. ”

“Ta phải ra ngoài, nếu có ai phát hiện tung tích nàng mà tìm đến đây thì các vị nói rằng cô nương này là bằng hữu tốt nhất của Độc Cô Bại Thiên ta, ai dám động đến một sợi tóc thì ta thề sống chết với kẻ đó, việc giải phong ấn coi như dẹp bỏ.”

Hắn rời khỏi căn phòng, đi thẳng tới căn tiểu viện u tĩnh của Hoa Vân Phi mà hắn vừa phát hiện.

Tòa viện đó nằm đơn độc, không hề có nhiều công trình chung quanh, bên ngoài là hoa viên rộng lớn, mùi thơm nức xộc vào mũi, hắn thi triển Thần Hư bộ, vô thanh vô tức đến nơi, lẩn vào bụi cẩn quan sát động tĩnh, sau cùng xác định thân phận của chủ nhân không hề tầm thường, tựa hồ trạch viên của nhân vật cao cấp trong ma giáo, hiếm có người đi lại hay gây huyên náo.

Thân hình hắn như làn khói nhẹ lướt vào viện tử, ẩn thân sau bụi hoa, quan sát cẩn thận.

Trong viện có một khoảnh ao nhỏ, lá sen bập bềnh xanh như ngọc bích, vô số đóa hoa hồng nhạt điểm xuyết. Một nữ tử chân trần thần sắc điềm tĩnh, ngồi cạnh ao, đôi chân ngọc khẽ khua trong làn nước, đẹp đẽ khôn tả, lại đượm ý thơ.

Độc Cô Bại Thiên than: “Đẹp thật.”