TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bất Tử Bất Diệt
Chương 121: Ma vực

Thời tiết sa mạc biến hóa khó lường, ban sớm còn trời trong xanh biếc, nhưng đến trưa chợt nổi cuồng phong, cát bụi mịt trời. Nhìn cát vàng mờ mịt, Độc Cô Bại Thiên cảm thán: đời người chìm nổi, thoáng chốc thay đổi vạn lần.

Gió lốc cuồng mãnh thổi đến chiều mới dừng, hắn bò dậy khỏi mặt cát, tiếp tục cất bước.

Càng đến gần trung tâm sa mạc, hắn càng bất an, không hiểu trong ma vực ẩn tàng thứ gì mà cách xa ngàn dặm đã ảnh hưởng đến tâm lý. Đi suốt ba ngày, hắn dần quen với khí hậu thất thường ở sa mạc.

Khi hắn vào sa mạc được hai ngày, các cao thủ truy sát cũng đuổi sát đến rìa sa mạc. Họ nhận định rằng hắn đã biết bí mật về ma vực, rằng có một đế cảnh cao thủ---- Loạn thế tiểu ma tiên giúp đỡ hắn. Chúng nhân không vội vào mà chờ đợi các cao thủ từ Thanh Phong đế quốc đến rồi mới cùng tiến vào vùng sa mạc thần bí.

Ngày thứ ba, các lộ nhân mã tề tựu, mấy vương cấp cao thủ bắt tay vào bố trí, chọn ra hơn trăm cao thủ tập hợp thành đội ngũ tinh nhuệ, chuẩn bị vào sa mạch giết ma. Số còn lại đợi ở ngoài, nếu Bất tử chi ma may mắn thoát ra, thì lập tức vây công.

Đội ngũ diệt ma hùng hổ tiến vào sa mạc, mang theo mười mấy con lạc đà chở đồ dùng. Trong số tiến vào có mười vương cấp cao thủ tiền bối, hai mươi cao thủ thứ vương cấp đủ lứa tuổi, còn lại đều là cao thủ đạt đến cảnh giới cao siêu. Thanh thế này khiến chúng nhân tràn đầy lòng tin rằng Độc Cô Bại Thiên khó lòng thoát được kiếp nạn.

Độc Cô Bại Thiên ở trong sa mạc vô tình đi lạc hướng, lúc nhận ra đã qua mất một ngày đêm.

“Mẹ nó chứ, dao động lúc mạnh lúc yếu đáng chết, hại lão tử nhận sai hướng.” Hắng lầm bầm, cởi túi nước xuống uống một ngụm.

“Không hiểu lần này quyết định đúng hay sai, có lẽ ta không nên đến đây.” Hắn bất an trong lòng nên thấy sự việc có vẻ không ổn, “ta sao thế nhỉ, sao lại do dự, con mẹ nó, đã đến rồi tất sẽ bình an.”

Năm ngày sau, hắn cũng đến được rìa ma vực, suốt thời gian này, hắn đi bước nào cũng thấy lòng rung động, cảm giác này mỗi lúc một rõ ràng. Sau cùng rung động trở thành chấn động, áp lực vô hình đè nặng lòng hắn, cơ hồ nghẹt thở.

Lúc đó hắn cách ma vực trong truyền thuyết không đầy trăm dặm, tử vong khí tức nồng đượm nổi lên trong lòng. Từ xa nhìn lại chỉ thấy một màu ảm đạm, tựa hồ có âm phong nhè nhẹ thổi tới.

“Cách xa thế mà âm u đáng sợ thế này, đến gần chẳng phải quỷ khí lạnh lùng ư, ma vực chết tiệt có phải là cửa vào địa ngục không?”

Đến gần, Độc Cô Bại Thiên cuối cùng cũng thấy ma vực trong truyền thuyết, vùng đất này chìm trong tối tăm, phảng phất là một không gian cách li, không liên quan gì đến thế giới. Cả phiến địa vực tử khí âm u, ma khí dày đặc đen ngòm như khói, không ngừng tỏa ra phía ngoài, trông mà lạnh mình.

Hắn rùng mình, dù bình thường vẫn lớn mật, giờ đối diện với chốn như nhân gian địa ngục không khỏi rợn tóc gáy.

Hắc ám phảng phất như lỗ đen khổng lồ khảm vào sa mạc, phát ra ma lực vô tận, ma khí phiêu đãng trên không trung đầy quỷ khí, khác nào ác hồn đang nhe nanh múa vuốt.

Càng gần hơn, Độc Cô Bại Thiên tựa hồ nghe thấy vạn con quỷ gào khóc, câu nào cũng nát lòng rỏ máu, khiến lòng người chấn động.

Cảnh tượng rùng mình đập vào mắt hắn, ngoài rìa ma vực toàn là xương người và gia súc trắng nhởn, phảng phất như tu la trường, không hiểu tích lũy qua bao nhiêu năm mà bột xương đã phủ đầy mặt cát, phóng mắt nhìn, những bộ xương trắng rợn người này tựa như một vùng trắng nổi bật giữa đêm đen.

Hắn đến trước ma vực, chân đạp lên tàn cốt phát ra tiếng xào xạo tử vong. Từ tiếng xương vỡ, hoàn toàn không còn âm thanh gì, hình như hắn đang vào một vùng lặng ngắt. Tử vong khí tức dày đặc quấy nhiễu tâm thần, khiến hắn bất an, xưa nay hắn chưa từng cảm giác tử vong gần mình đến thế.

“Con mẹ nó chứ, dọa người ta chết khiếp.” Hắn lau mồ hôi lạnh trên trán, bình tĩnh lại, “đây là ma vực kinh hồn trong truyền thuyết. Sau cùng ta cũng thấy được.”

Hắn nhìn vạn bộ hài cốt dưới chân, chợt mềm lòng. “Bao nhiêu là sinh mệnh, nơi này thiếu gì cô hồn du đãng.” Chợt hắn có cảm giác vô lực khi đối diện với ma vực khiến cả đế cảnh cao thủ cũng kiêng dè, có vào không trở ra.

Cùng lúc, ma vực lặng ngắt chợt ào ào cuồng phong, sấm sét ầm ầm, cát bụi ngút trời, hắc ám ma khí lan tràn như đang trong cơn giận, tản đi tứ phía, trùm kín nửa bầu trời.

Độc Cô Bại Thiên cả kinh thất sắc, thi triển Thần Hư bộ lùi lại nhanh chóng, ma khí cuồn cuộn lướt qua mình khiến hắn toát mồ hôi lạnh.

Tuy thoát khỏi phạm vi ma khí hoành hành nhưng trong sa mạc vẫn cuồng phong trận trận, cát vàng mịt mờ khiến người ta không mở nổi mắt. Tiếng gió u u như quỷ khóc sói gào, chọc vào tai người ta khiến ai nấy sởn gai ốc kinh hoàng.

Một gióng xương bị cuồng phong cuốn lên đập vào eo hắn. “Bộp.” Bị hộ thể chân khí của hắn chấn tan, bột xương li ti tản theo gió hết, chỉ trong nháy mắt đó, vô số khô cốt bay theo gió, tung hoành trong không gian.

Độc Cô Bại Thiên lại lùi bước, tránh xa ma vực, điều khiến hắn kì quái là rời khỏi ma vực không xa lắm, tất cả liền bình lặng, không hề có mảy may dao động. Từ xa nhìn lại, ma vực cuồn cuộn gió, ma khí ào ào lan tràn, điên cuồng lan tỏa trên tầng không. Ngoài rìa, vùng xương trắng cũng phiêu đãng, cát bụi mù mịt, nhưng vẫn bình tĩnh hơn nhiều.

Hắn hít một hơi khí lạnh, “mẹ nó chứ, cổ quái quá.”

Hắn không dám liều mạng tiến vào, đợi khí gió lặng mới bước đến. Vốn hắn cho rằng lần này sẽ khiến cuồng phong, bão cát trong ma vực dấy lên, nhưng không giống như hắn tưởng tượng, ma vực lại yên lặng tuyệt đối. Cơ hồ tình cảnh lúc trước chưa xảy ra, chỉ là ảo giác mà thôi.

Quan sát liền ba ngày, Độc Cô Bại Thiên nắm được một phần quy luật của thế giới hắc ám này, chỉ vào mỗi buổi trưa, ma vực mới ào ào ma khí, ngoài rìa cũng nổi cuồng phong, thổi tung cát bụi.

Chúng cao thủ truy đuổi hắn trảo qua vô số cơn bão cát, mất mạng oan uổng không ít, sau cùng cũng đến địa điểm cách ma vực không đầy hai trăm dặm. Chúng nhân đều bất an, dừng lại chuẩn bị chấn chỉnh đội ngũ trước khi tiến quân ma vực.