Độc Cô Bại Thiên nảy ra xung động, chỉ muốn chui lên khỏi lòng đất, bị ‘quái vật’ phát hiện rồi, trốn tránh cũng vô dụng.
Nhưng đúng lúc đó Hoa Vân Phi lại nói: “Chuột chứ việc ẩn trong hang, không ai phát hiện được đâu, ta sẽ thu dọn cửa hang cho ngươi, để ngươi an toàn hơn. Ôi, con người ta luôn thiện lương, quét nhà cũng không muốn thương tổn đến con kiến, gặp con chuột đáng ghét này cũng không nhẫn tâm làm hại, đúng là thiện lương hơn cả người xuất gia.”
Độc Cô Bại Thiên giận bể phổi, “tên ‘quái vật’, ta XXX#%*…hãy đợi đấy…” Bất quá hắn không dám động đậy, tuy “quái vật” yểm hộ hắn như vậy, rất giống kiểu ‘người cùng phe’ nhưng ai biết được trên mặt đất còn người khác hay không. Hắn lấy làm lạ, không sai nghĩ thông vì cớ gì truyền nhân một trong ngũ đại thánh địa lại trợ giúp? Có phải ‘quái vật’ này chấm trúng hắn? Toàn thân hắn nổi da gà, hết sức khó chịu.
Hoa Vân Phi lại nói: “Tuy ta không thích sát sinh nhưng không có nghĩa ta không ghét bọn chuột xấu xa, ta giẫm giâm giẫm này…” Gã giẫm mạnh chân vào phía trên đầu Độc Cô Bại Thiên.
Độc Cô Bại Thiên quả thật muốn khóc không ra nước mắt, “trời ạ, sao ta lại gặp phải loại biến thái thế này, con mẹ tên ‘’quái vật”, tên nhân yêu! Ta XXXX…” Vô tình, hắn nắm chặt Khấp Huyết thần kiếm, phát ra một làn sát khí.
Hoa Vân Phi trên mặt đất giật mình, nhanh nhẹn nhảy tránh sang một bên.
“Con chuột đáng chết, còn định cắn người ta? Có tin ta gọi mấy con mèo mướp đến ăn sạch ngươi, không chừa lóng xương nào lại không?”
Độc Cô Bại Thiên buông lỏng Khấp Huyết thần kiếm, than thầm: “Thần ơi! Ma ơi! Mau đuổi tên khốn biến thái này đi, ta không chịu được nữa rồi…”
Hoa Vân Phi nói: “Ta nghe nói nửa ngày nữa sẽ có mười mấy vương cấp cao thủ đến thảo nguyên này, hình như sẽ ở lại mấy ngày, để phòng một tên khốn chạy sang phía tây.”
Độc Cô Bại Thiên rúng động, không ngờ ‘yêu quái’ lại cho hắn biết sự tình cơ mật thế này.
Tiếng bước chân xa dần, hắn vẫn ẩn thân dưới đất.
Nửa ngày sau, mấy chục cao thủ đến rồi đi, không ngừng tìm kiếm trên thảo nguyên.
Độc Cô Bại Thiên ở dưới lòng đất ngầm vận chuyển Bất Tử ma công, Chiến Thiên quyết, Kinh Thiên quyết, chân khí trong cơ thể liên miên, thân thể thụ thương qua nửa ngày điều tức liền triệt để khôi phục như trước.
Lại qua một lúc lâu, hắn ước lượng rằng đã đến đêm, lén tung thần thức ra, cẩn thận dò xét tình huống. Quanh đó yên tĩnh, không hề có khí tức cao thủ, thỉnh thoảng vang lên tiếng thú gào.
Hắn vận chuyển chân khí trong thể nội, thoát khỏi trói buộc của lớp đất. Hắn hít sâu một hơi không khí trong lành, đồng thời vận chân khí, thổi sạch cát bụi trên người.
“Bọn khốn đó sao lại ngăn ta đi về phía tây nhỉ? Lẽ nào đi về phái đó ta sẽ tự do? Lão tử cứ thử đi xem sao, có gì cổ quái chăng?”
Hắn sử dụng Thần Hư bộ, như dải khỏi nhẹ lướt đi trên thảo nguyên, một đống lửa ngoài xa đập vào mắt, hỏa quang nhấp nháy ẩn hiện bóng người.
“Thủy Tinh, Lí Thi, Thương Tâm Nhân, Vương Đạo, Bặc Vũ Ti, còn cả ‘quái vật’ XXXX, toán này mạnh thật. “ Hắn đi vòng ra xa, tiếp tục tiến về hướng tây. Thoáng sau, lại một đóng lửa hiện lên trong mắt, trong mắt hắn co lại, bên đống lửa là ba người che mặt áo đen, cũng là ba sát thủ cùng hắn đại chiến lúc trước. Hắn vẫn ôm mối nghi hoặc với ba người này, ánh mắt họ lúc rời đi hiện lên trong óc: thoáng hiện nụ cười.
“Vì sao nhỉ, lẽ nào họ không giết ta? Ba tên khốn không muốn giết ta thì còn liều mạng với lão tử làm gì nhỉ?” Hắn nhìn ba sát thủ rồi trầm tư, một lúc sau nhìn họ lần cuối đoạn quay người bước đi.
Hắn đi về phía tây một ngày một đêm, đến vùng sâu của thảo nguyên, nơi này hiếm thấy bóng người, đất đai tuy rộng lớn nhưng hiếm có ai khai khẩn, ngoại trừ vài ba hộ nông gia. Nếu tiếp tục đi về phía tây đại thảo nguyên đại thảo nguyên, khung cảnh sẽ càng hoang vắng, đi cả ngăn dặm có khi không gặp ai.
Gió thu lạnh lùng thổi đống lửa cạnh Độc Cô Bại Thiên lập lòe, hắn nằm ngửa nhìn trời, ngây ngô xuất thần.
Tinh không vô biên lấp lánh ngàn sao, vũ trụ vĩnh hằng vô tận, so với thiên địa mênh mang thì xã hội con người thật nhỏ bé làm sao.
Vinh nhục của một người có là gì, đời người trăm năm qua nhanh, chỉ là một chấm phá trong dòng lịch sử vô tận, thậm chí không bằng một htaj bụi.
“Hú….ú….uuuu” Tiếng sói tru đánh thắc hắn.
Đống lửa cạnh hắn đã tắt ngóm, đôi mắt xanh lét nhìn hắn từ trong bóng tối, mười mấy con ác lang hung mãnh vây chặt bốn bề.
Công lực hiện tại của hắn đủ để so sánh với vương cấp cao thủ, đương nhiên hắn không để tâm đến mấy con ác lang. Hắn cầm Khấp Huyết thần kiếm nhanh chóng đứng dậy, kiếm quang đỏ tía vút ra.
“Gừ…” Mấy tiếng hú thê thảm vang lên, máu bắn tứ tán, ba con sói gục xuống vũng máu. Số sói còn lại hú lên thê thiết.
“Ta khinh, gào con mẹ các ngươi ấy, phiền chết đi được.” Độc Cô Bại Thiên lại vung Khấp Huyết thần kiếm, mấy con sói lao tới lại gục xuống.
“Mẹ ngươi chứ, mấy con súc sinh cũng định học theo bọn khốn, định bắt nạt lão tử hả?”
Nháy mắt sau, mười mấy con ác lang biến thành xác chết hết lượt.
“Không ổn, mấy tên vương cấp cao thủ * chó đó nhất định nghe thấy rồi, bọn sói đáng chết.” Hắn vừa rủa vừa chạy về phía tây.
Vừa chạy một lát, hắn cảm giác có điều khác lạ, mùi máu tanh xộc vào mũi. Hắn dừng lại, đứng tại chỗ cẩn thận giới bị. Đột nhiên đế cấp thần thức của hắn nắm bắt được khí tức nguy hiểm, mùi máu tanh đến từ phía trước mặt.
Hắn cầm Khấp Huyết thần kiếm nhìn về phía trước mặt tối tăm, cảm giác mặt đất chuyển động, một đám mây đen ập tới nhanh chóng, hung quang xanh lét nhìn hắn chằm chằm.
“Hỏng rồi,” hắn quay người bỏ chạy, “con bà nó chứ, lão tử đúng là mệnh khổ, người thiên hạ truy sát đã đành, mấy con sói ngu xuẩn các ngươi thích nhiệt náo cái gì hả. Đàn sói thảo nguyên cũng định truy sát lão tử, đúng là nhà đột gặp mưa rào.”
“Hú..uuu” Tiếng sói tru vang vang, khiến người ta sởn gai ốc. Đàn sói ngập đất, vố số con hung lang từ bốn phương tám hướng ập tới, có thể dùng từ ‘ngút trời’ để hình dung.
Hắn sử dụng Thần Hư bộ, vận chuyển môn tuyệt thế khinh công này đến cực hạn, bỏ đàn sói lại xa lắc phía sau, nhưng phía trước và bên sườn liên tục có mấy con ác lang nghe tiếng lao tới.
“Hú…uu” Độc Cô Bại Thiên giật mình, cũng hú lê như tiếng sói, một con sói xám từ bên sườn bổ tới, chụp sát mình hắn.
“Ta khinh, làm gia gia ngươi suýt chết khiếp.” Hắn thở phào, “chạy cũng không phải cách, sau cùng vãn không thoát được.” Hắn thấy đàn soi sau lưng mỗi lúc một đông, bất giác nhíu mày.
“Hắc hắc, có cách rồi, xua sói đuổi hổ, khốn kiếp sẽ tự đấu nhau, hắc hắc…” Hắn chạy ngược lại.
Từ xa nhìn lại, đàn sói đông đặc đuổi theo một bóng người lao nhanh trên thảo nguyên. Độc Cô Bại Thiên tuy bị đàn sói truy đuổi nhưng vẫn không át được niềm vui.
“Hắc hắc, lũ khốn, ác báo đến này.”
Hắn thấy ngoài xa có mấy đống lửa lập lòe. “Xem ra không ít kẻ truy sát ta.” Hắn nhanh chóng lao về phía ánh lửa.
Lần này có không ít cao thủ đến truy sát hắn, mãi lúc trời tối mới dựng trại nghỉ chân. Hiển nhiên họ cũng phát hiện động tĩnh trên thảo nguyên, thi nhau đứng dậy quan sát. Độc Cô Bại Thiên bỏ đàn sói lại phía sau, đến đó trước một bước.
“Mấy tên khốn chính đạo, nghe cho rõ đây, mau ra chịu chết, lão tử đến báo thù.”
Mấy chục người nhanh chóng lao ra, đều là người quen cũ, không là cao thủ thứ vương cấp cũng là vương cấp cao thủ, thực lực hùng hậu ghê người. Ai nấy nhìn hắn chằm chằm, sát khí lan tràn.
Hoa Vân Phi bước ra, lớn tiếng nói: “Độc Cô Bại Thiên, ngươi không cần mạng nữa, muốn đến tìm chết hả?”
“Ta khinh, tên ‘yêu quái’, lão tử hiện giờ công lực đại thành, đến thu thập các ngươi.” Sau cùng hắn cũng tìm được cơ hội mắng tên nhân yêu khiến hắn khó chịu cả nửa ngày nay, đồng thời cũng muốn kéo dài thời gian, để đàn sói bao vây họ.
“Lẽ nào ngươi tìm được ma vực?” Giọng Hoa Vân Phi run lên.
“Không sai.” Độc Cô Bại Thiên tuy không hiểu ma vực là gì nhưng ra vẻ ngạo nghễ.
Tất thảy đều cả kinh thất sắc.
Cùng lúc có người hô lên: “Không ổn, đàn sói. Cả hơn vạn con ác lang.”