Một trận gió thu thoảng qua, mái tóc đen lay động, hắn nhắm triền núi chạy vội đi, kinh thiên thần hư bộ vô thượng tuyệt học một khi thi triển, hắn như một quang ảnh trong nháy mắt biến mất thật là vô ảnh vô tung.
Phụ trách phạm vi quanh Vân sơn chính là ba vị vương cấp cao thủ cùng sáu thứ vương cấp cao thủ, đương nhiên bình thường cao thủ nhiều vô số. Ba vương cấp cao thủ đái lĩnh một nhóm nhân mã, hai thứ vương cấp cao thủ phụ trách một nhóm nhân mã, sáu đội nhân mã chia thành sáu hướng tiến sâu vào trong Vân sơn lùng sục. Bọn họ lùng, tìm tòì ngót hai mươi ngày nhưng ngay cả cái bóng của Độc Cô Bại Thiên cũng không phát hiện được.
Ngày đã gần tàn, sáu đội nhân mã tập hợp tại mật cốc mà Độc Cô Bại Thiên từng ở, nhìn thấy khắp nơi trên đất đều là ô huyết cùng với vô số thiết mộc cắm thật sâu xuống đất, không ai nói gì. Một người trong ba vương cấp cao thủ nói: “Hắn rốt cuộc ở chổ này làm cái gì? Đây là…”
Một vương cấp cao thủ khác nhíu mày nói: “Hắn ở đây có lẻ tu luyện một môn công pháp vô cùng tàn nhẫn, chúng ta phải cẩn thận làm việc, ta khẳng định hắn còn chưa đi xa, hơn nữa có khi ở một nơi kín đáo nào đó đang theo dõi chúng ta”. Nghe như thế mọi người không khỏi rùng mình một cái, không kiềm được hướng ra sau nhìn.
Vị vương cấp cao thủ chỉ biết thôi rồi, lúc này tại nơi đây mà nói như thế rất dễ làm người võ lâm dao động, tâm tính khó mà bình tỉnh được. Dù sao mỗi người đối với bất tử chi ma đều có một cảm giác sợ hãi; hơn nữa trước đó vài ngày tại Vân sơn đỉnh đại chiến, bất tử chi ma danh khí càng lớn, mỗi người võ lâm trong lòng không khỏi có ý sợ hãi. Hắn liền trấn tỉnh: “Mọi ngưòi không cần lo lắng, lần này bất tử chi ma khó thoát, bây giờ đại lục tất cả người võ lâm đều hướng Thanh phong đế quốc mà tới, nếu chúng ta ở đây bắt gặp được hắn, hắn bây giờ chưa đủ công lực, chắc chắn chết không có chổ chôn”.
“Ta khẳng định bất tử chi ma còn chưa đi xa, mọi người cẩn thận tra tìm, không nên bỏ sót một chổ nào. Chỉ cần có thể tìm được hắn, nhất định giăng thiên la địa võng bắt hắn phải phục pháp”.
Đúng lúc này, xa xa truyền đến tiếng hét thảm thiết, âm thanh thê thảm vô cùng, như làm đầu óc tê dại.
Tam đại vương cấp cao thủ cùng sáu thứ vương cấp cao thủ đều hướng ngoài cốc chạy tới, ngoài cốc cây cối rậm rạp, có một người tuổi còn trẻ là võ lâm đệ tử bị đâm vỡ *g ngực, nhiệt huyết cùng xương cốt ló hẳn ra ngoài chảy. Tam đại vương cấp cao thủ kiểm tra kĩ, bọn họ khẳng định tuyệt đối là do bất tử chi ma làm. Bất tử chi ma quả thật thái quá kiêu ngạo, bây giờ khắp thiên hạ đêu truy nã hắn thế nhưng hắn dám hoành hành không chút gì úy kị như thế. Đầu như bốc khói, phân làm ba hướng xa xa đuổi theo, sáu thứ vương cấp cao thủ nhìn lẫn nhau sau đó cũng phi thân đuổi theo.
Còn lại là người võ lâm bắt đầu tìm tòi xung quanh, lúc này Độc Cô Bại Thiên từ một cốc khẩu, khuất sau một cự thạch đi ra, trên mặt nhàn nhạt tiếu ý. Lập tức nhiều người phát hiện ra hắn, những người này vẫn tỏ vẽ cường ngạnh: “Ma đầu đáng chết, lá gan ngươi cũng to thật, bây giờ toàn võ lâm đều truy sát ngươi, thế nhưng ngươi dám kiêu ngạo xuất hiện như thế”.
Độc Cô Bại Thiên không hoảng hốt, không vội vàng, tiến lên từng bước một: “Cho tới bây giờ ta không kiêu ngạo, ta chỉ đi trên con đường của chính ta”.
“Lớn mật ác ma, vừa rồi… kia sát chết đệ tử đó, ngươi dám nói không phải ngươi giết chắc? Ngươi quả thật thái quá hung tàn rồi, không còn nhân tính”.
“Ngươi sai rồi, ta rất có nhân tính, là hắn trước hết nghĩ giết ta, ta chỉ là phòng vệ chính đáng thôi, chẳng lẽ các ngươi cũng muốn giết ta?”
“Các huynh đệ cùng tiến lên giết hắn, giết chết ác ma này”. Một đám người hò hét quyết tử xông tới.
Độc cô Bại Thiên trên mặt lại nổi tiếu ý, nói: “Các ngươi phải nghĩ cho kỹ, thật sự có thể giết được ta sao? Nếu đã như vậy ta chỉ còn cách phòng vệ thôi”. Trên mặt hắn hiện đầy vẽ thành khẩn.
“Các huynh đệ lên, sát…” lập tức hơn hai mươi mấy đạo đao kiếm đánh về phía hắn.
Trong làn đao quang, kiếm ảnh Độc Cô Bại Thiên thong dong không gì bức bách, thân hình như quỷ mị bay tới bay lui. “A!... A!...A!”… Tất cả các đao kiếm công tới hắn đều phản lại ghim ngược trên ngực chủ nhân, máu tươi tung toé, hai mươi mấy thây người ngã xuống. Mọi người chứng kiếm mặt đều biến sắc, Độc Cô Bại Thiên nhìn bọn họ thở dài, nói: “Ai! Vì cái gì lại như thế này? Ta có xuất chiêu với ai đâu? Còn các ngươi cũng muốn giết ta nữa à?”
Lúc này có mấy người lặng lẽ lui về phía sau, sau đó theo phương hướng mấy vị vương cấp cao thủ bỏ chạy, nhưng chưa chạy quá mười thước thì đã bị một đạo kiếm xuyên thấu *g ngực, hồn du địa phủ.
Độc Cô Bại Thiên nói: “Ta ghét nhất bị hồ ngôn loạn ngữ, bàn lộng thị phi”.
Tại hiện trường mọi người đưa mắt nhìn nhau, không dám xuất một tia khí khái, cũng khó trách những người này đều là võ lâm tam lưu, trước mặt sát tinh khó mà bảo vệ được hình tượng.
“Các ngươi còn muốn giết ta không”.
“Sao không trả lời”.
“Xem ra các ngươi đều muốn giết ta, muốn sống thật khó a! Tại thời khắc như vậy ai cũng lo bảo vệ chính mình, ai! Ta cũng đang lúc phòng vệ thôi”. Nói rồi hắn ngưng tụ đầy huyền ô.
Không một ai tại đây không run sợ, bị doạ bởi một thanh niên thân hình cao lớn trong tay cầm vũ khí, lãnh khốc hét: “Khác gì giết ta! Xin đừng giết, là người khác gạt ta tới, không phải chính ta nguyện ý tới, van các ngươi không nên tru sát ta, a!”
Độc Cô Bại Thiên giận dữ nói: “Ai nói ta muốn giết người, ta chỉ là tự vệ mà thôi, nếu các ngươi không có ý nghĩ giết ta, thì hãy đứng ra một bên”.
Đám thanh niên như được đại xá, cấp cấp hướng một bên chạy tới. Có một số vội vàng hô: “Chúng ta không phải tự nguyên, là bị phân phó tới, chúng ta không dám tru sát bất tử ma vương ni”. Nói xong toàn bộ ném tất cả vũ khí.
Độc Cô Bại Thiên cười nói: “Còn lại đều là những người ương ngạnh cứng đầu, so với bọn vừa rồi chỉ là tham sanh úy tử”.
Những người này trên mặt đều hiện sắc thẹn.
Hắn tiếp: “Nhưng những người còn lại đều là lũ ngu xuẩn, các ngươi tương đối thông minh, chỉ có thông minh mới là nhân tài có thể sống lâu cùng ta”. “Trong các ngươi, ai cao lớn nhất bước ra đây”. Chỉ sau một chút, tất cả đều lui ra sau vài bước, đẫy một người đang hò hét nhưng hắn đúng là một thanh niên cao lớn.
Thanh niên mặt tái xanh, liền lui về phía sau.
“A! được lắm, chính là ngươi, ngươi tới gần một chút”. Độc Cô Bại Thiên hòa hoãn cười cười.
Người thanh niên cảm thấy xương cốt mềm hoặc, liều mạng lắc đầu: “Ma… ma… ma vương đại nhân tha mạng! Ta thực sự không tự nguyện tới, mong người tin tưởng ta”. “À, ta tin ngươi, ta nghĩ mượn ngươi hai kiện y phục, ngươi cũng thấy đó ta trên người y phục tàn tạ, thật sự không dùng được nữa, ngươi có y phục thừa chứ?”
“Còn… còn… còn”. Thanh niên nói một hơi dài mỗi chữ “còn”, vội vàng tìm trong tay nãi của mình, đưa ra một bộ y phục tốt nhất.
Độc Cô Bại Thiên rũ bỏ toàn bộ y phục, nhộm đầy huyết ô đã ngã màu, bắt đầu mặc bộ y phục mới tinh của thanh niên đưa qua.
Chính tại lúc này có một người trong đám đông đưa tay nhanh vào *g ngực, có điều hắn vừa thực hiện thì lập tức không thể cử động được. Hắn hoảng sợ nhìn khối vãi bố cắm ở trên tay chính mình, trong mắt tràn ngập thần sắc không thể tin nổi.
Độc Cô Bại Thiên chậm rãi sửa sang lại quần áo, xong rồi mới đi tới trước người nói: “Có cái gì tốt trong này à, để ta khám xem”. Nói rồi tay hắn cho vào trong lòng ngực.
“Nga, nguyên lai là pháo trùng thiên, ngươi nghĩ cách đưa tin cho vương cấp cao thủ hả? Ngươi vì cái gì muốn giết ta sao?”. “Phụp” hắn một chưởng chấn nát *g ngực, hắn vô tội nhìn khắp quần hùng: “Các người thấy đấy, ta mệnh rất khổ, luôn có người muốn giết ta”.
Những người này sớm bị dọa không nói thành lời, bọn họ đối với vẻ mặt cười hì hì nhưng động cái là giết người, thật sâu trong tâm nổi lên trận trận hàn khí. “Ma… ma vương đại nhân mong người tin tưởng chúng ta, chúng ta… chúng ta tuyệt đối không dám đối với người có chút bất kính”.
“A! tất cả đều là người, như thế nào mới là người, ma nhân khó phân, thật sự làm cho người ta thương tâm, a! Hôm nay chúng ta ở chung coi như là du khoái, lần sau tái kiến”. Nói xong, như một vệt lưu quang hướng vào rừng rậm phóng đi.
Những người này nhìn bóng dáng Độc Cô Bại Thiên biến mất đều, “bịch”, “bịch” tất cả đều ngồi bệt trên mặt đất, mồ hôi sớm ướt sũng y phục.
Cùng lúc đó ba vị vương cấp cao thủ cùng sáu thứ vương cấp cao thủ vừa về tới ngoài cốc. Nhìn thấy tử thi đầy cốc liền hét lên như sấm: “Rốt cuộc sao lại thế này?”
Một người nằm trên mặt đất đứng lên chạy nhanh tới bẩm báo sự việc trãi qua vừa rồi. Một vị vương cấp cao thủ tức giận không thôi, rống lớn: “Độc Cô Bại Thiên, tên vương bát đản, ngươi hãy ra đây”.
Trong rừng truyền lại một trận tiếu ý: “Lão đầu không nên ở đó hò hét, quát tháo thì làm được gì”.
Vị vương cấp cao thủ giận dữ, đúng là ngang nhiên khiêu khích, hắn như một làn khói nhẹ hướng vào sâu trong rừng rậm phóng đi; mặc khác hai người vương cấp cao thủ theo sát sau đó. Trong khi bọn họ tiến vào rừng rậm, trong không khí lại truyền đến tiếng Độc Cô Bại Thiên khinh khỉnh cười: “Người không phạm ta, ta không phạm người, truy giết ta tất chết”. Mặc dù hắn khinh người nói ra nhưng mỗi người đều cảm giác được hàn ý.
Mấy người lại hướng nơi phát âm đuổi theo, nhưng tại phương hướng khác lại truyền đến tiếng cười của Độc Cô Bại Thiên: “Các ngươi già rồi, về nhà bế cháu đi”.
Ba người kinh hải, như vậy kinh công quả thực quá kinh khủng rồi. “Chẳng lẻ đây là thần hư bộ? Trên người hắn che giấu bao nhiêu bí mật a”.
“Thật sự bất hảo khi không bắt được hắn”.
Lúc này giọng Độc Cô Bại Thiên truyền đến: “Lão già hoa ngôn, đúng là điên rồ. Tưởng tróc ta dễ lắm, các ngươi hãy lo bảo trụ tính mệnh mình đi.”