TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bất Tử Bất Diệt
Chương 28: Ca Vũ Song Tuyệt

Độc Cô Bại Thiên tỉnh giấc thì đã giữa Ngọ, hắn vừa ngủ được một giấc say nồng. Điếm tiểu nhị đã mấy lần lên phòng, nhưng thấy hắn ngủ say sưa như thế cũng không nỡ quấy rầy, đành phải đem đồ dùng rửa mặt yên lặng đặt vào chỗ hắn rồi lui đi.

Việc đầu tiên Độc Cô Bại Thiên làm sau khi thức giấc là súc miệng, sau đó rửa mặt. Bất chợt, hắn cảm giác có gì đó không đúng lắm, mới sực nhớ còn đeo diện cụ, bèn tháo diện cụ xuống, rửa ráy gương mặt kỹ càng, sau đó lại cẩn thận mang nó vào. Tấm diện cụ này hiện giờ chính là lá bùa hộ mệnh của hắn, nếu như không có nó, làm sao có thể nghênh ngang đi ra ngoài được, nói không chừng có thể chọc giận võ lâm cao thủ đem hắn ra “thế thiên hành đạo mất”.

Mọi việc đêm qua phảng phất như giấc mộng, chẳng lẽ thật là “giấc mộng nam kha” sao? Câu trả lời dĩ nhiên là phủ định, mọi việc đêm qua đều là chân thực. Độc Cô Bại Thiên bước ra khỏi phòng, hít đầy phổi một làn không khí “tinh mơ”, kỳ thực trời đã không còn sớm nữa, lúc này đã đến giờ Ngọ rồi.

Hắn đi về hướng đại sảnh, lúc đi qua phòng Huyên Huyên, bèn vận hết công lực lắng nghe kỹ càng một lúc, bên trong truyền ra tiếng hô hấp đều đều. Tiểu nha đầu thật lười biếng mà, đến giờ này còn chưa chịu dậy nữa. Hắn vốn nghĩ gọi nàng ta dậy đi ăn cơm nhưng giờ đành dẹp cái ý nghĩ đó.

Độc Cô Bại Thiên đi thẳng đến đại sảnh, kiếm một cái bàn trống ngồi xuống. Lúc này đang là giờ ăn cơm, nhưng quái lạ là trong đại sảnh rộng lớn lại không có được vài người. Hắn gọi một chén cháo, vài cái màn thầu, lại thêm món dưa muối mặn, vốn định kêu thêm một bình rượu, nhưng cảm thấy uống một mình thật buồn chán nên lại thôi.

Đúng vào lúc này từ bên ngoài con phố truyền lại một trận huyên náo.

“Liễu cô nương sắp đến rồi.”

“Thật không?”

“Chúng ta phải gặp Như Yên cô nương.”

“Không được, bọn ta phụ trách an toàn cho Như Yên cô nương, tuyệt không cho phép người nào gặp cô ấy.”

“Chúng ta chỉ nhìn qua thôi mà.”

………. ……….. …………

Tiếp nữa là một trận ồn ào tranh cãi.

Độc Cô Bại Thiên thầm lấy làm lạ, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, cái cô Như Uyên đó rốt cuộc là thần thánh phương nào đây? Nghi nghi hoặc hoặc, hắn vẫy tiểu nhị đến, vừa định hỏi tiểu nhị, nhưng lại nghĩ làm vậy không mấy lịch sự, liền nói: “Vị đại ca này, bên ngoài rốt cuộc phát sinh chuyện gì, vì sao lại náo loạn như thế?”

Tiểu nhị nghe Độc Cô Bại Thiên gọi mình là đại ca, liền nhìn hắn với ánh mắt kỳ quái, nhưng vẫn kiên nhẫn giải thích cho hắn.

“Khách quan, ngài đúng là có vận tốt, hôm nay Liễu Như Yên cô nương đi qua con đường này, nói không chừng ngài có thể được rửa mắt no nê. Mấy người ở bên ngoài đều đang đợi Liễu cô nương đến để được ngắm mặt hoa.”

Độc Cô Bại Thiên hỏi: “Liễu Như Yên là ai?”

Tiểu nhị giương mắt lên, có vẻ không tin nói: “Khách quan, ngài không phải có ý đùa cợt đấy chứ? “Ca Vũ Song Tuyệt” Liễu Như Yên đại danh đỉnh đỉnh ở Thanh Phong đế quốc chúng tôi mà ngài cũng chưa từng nghe qua sao?”

“Ta không phải là người của Thanh Phong đế quốc.”

“À, thì ra là thế. Vậy cũng không trách ngài được, Như Yên cô nương tuy ở Thanh Phong đế quốc ai ai cũng biết, nhưng không hiểu vì sao, cô ấy ít chịu nhận lời mời đến các quốc gia khác biểu diễn. Bất quá lần này ngài đến Thanh Phong đế quốc chúng tôi thật là không uổng một chuyến đi. Để tôi kể cho ngài nghe về Như Yên cô nương…”

Độc Cô Bại Thiên vừa ăn vừa nghe điếm tiểu nhị “lải nhải”.

“Như Yên cô nương đúng là mỹ nữ, giống như tiên tử hạ phàm…”

“À thì ra đẹp đến vậy.” Độc Cô Bại Thiên góp vào mấy tiếng vô vị.

Điếm tiểu nhị giống như lâu ngày không được nói, đứng đó thao thao bất tuyệt.

“Khách quan, ngài biết tại sao cô ấy được gọi là Ca Vũ song tuyệt không? Đó là khen cô ấy mỹ lệ, hát hay, múa đẹp không ai ở Thanh Phong đế quốc có thể so sánh, tuyệt đối vô song.”

Độc Cô Bại Thiên nói: “Ta còn tưởng rằng ca vũ của cô ấy là thiên hạ vô song chứ.”

Điếm tiểu nhị nói: “Tôi biết ngài có thể không tin, nhưng ca thanh và vũ kỹ của Như Yên cô nương xác thật không người so sánh được, ngài nếu như tận mắt chứng kiến, nhất định sẽ tin.”

“Ngươi đã tận mắt thấy, tận tai nghe qua?”

“Không có, nhưng con trai cô em chồng của bà thím chồng cháu gái của thúc thúc biểu ca tôi từng đích thân thưởng thức. Nghe nói ca thanh của Như Yên cô nương thì luôn… không biết phải nói sao, cái gì mà chỉ có trên trời, nhân gian gì gì đấy…”

“Khúc này chỉ có ở trời cao, nhân gian có thể có hay sao?”

“Đúng rồi, chính là câu này. Tuy giống như là hình dung từ khúc, nhưng dùng nó để hình dung ca thanh của cô ấy cũng không quá. Ca thanh của cô ấy rất mỹ diệu, tiếng hót của chim sơn ca còn thua xa…, vũ kỹ của cô ấy lại càng ‘ xuất thần nhập hoá’…”

Độc Cô Bại Thiên nhìn khuôn mặt tràn ngập vẻ khích động mà không kiềm được sự tức cười, một nữ tử chưa từng thấy qua lại khiến hắn say mê đến thế. Đồng thời đối với Như Yên cũng cảm thấy có chút hiếu kỳ.

Nhìn thấy khoé miệng Độc Cô Bại Thiên có nét cười cợt, điếm tiểu nhị nói:

“Khách quan, ngài không nên không tin, lời tôi đều là sự thực. Ngài ghe mấy người bên ngoài ồn ào tranh cãi đó, đa số trong bọn họ đã từng thưởng thức Như Yên cô nương biểu diễn, lần này biết cô ấy đi qua đường này, cố tình đến đây chờ từ sáng.”

“À, bọn họ đã từng thấy cô Như Yên đó biểu diễn?”

Đúng thế, Liễu cô nương ấy thật là một người tốt vô cùng. Năm ngoái nhiều địa phương trên Đế quốc cùng phát sinh hạn hán, cô ấy vì cứu trợ tai ương đã bôn ba tứ xứ, gặp các thương đoàn lớn xin quyên góp, còn đến các thành thị lớn biểu diễn lấy tiền cứu trợ, gom góp cả tiền bạc của mình. Khi đó cô ấy từng đến Phong Hoả thành cách nơi chúng tôi không xa để biểu diễn quyên góp, rất nhiều người ở tiểu thành của chúng tôi đi đến đó xem, đáng tiếc lúc đó tôi có việc không thể đi được…” nói xong trên mặt lộ ra thần sắc nuối tiếc.

Độc Cô Bại Thiên cười cười nói: “Hôm nay ngươi không phải có cơ hội thấy cô ấy sao?”

Điếm tiểu nhị nói: “Không phải dễ đâu, bên ngoài có nhiều đội bảo vệ an toàn cho cô ấy, không cho người nào đến gần hết.”

Độc Cô Bại Thiên mang tâm tình vui vẻ lẫn hiếu kỳ cuối cùng cũng ăn xong bữa cơm trưa, lấy khăn lau miệng. Bỗng chạm vào đám râu đầy mặt mới nhớ mình đang đóng giả một tên tráng hán tuổi chừng ba bảy, ba tám. Lúc này mới hiểu ra vừa rồi vì sao khi gọi điếm tiểu nhị là đại ca, tiểu nhị đó lại có thần sắc cổ quái như thế. Một tên đại hán ba bảy, ba tám mà lại gọi một tên tiểu hoả tử mới hơn hai mươi là đại ca, đúng là khiến người ta thấy kỳ quái, may mà hắn không phải người giang hồ.

Độc Cô Bại Thiên ra ngoài khách sạn nhìn ngó, chỉ thấy trên đường người đông nghìn nghịt, hoàn toàn cản trở việc đi lại, thậm chí cả các căn nhà ở hai bên cũng đường cũng đầy người. Một đám binh lính vừa xuất hiện chẳng bao lâu đã bị bức tường người lấn át. Liễu Như Yên này đúng là mị lực không nhỏ, Độc Cô Bại Thiên trong lòng không kìm được cảm giác mong muốn nàng ta mau xuất hiện, xem xem nữ tử truyền kỳ này rốt cuộc trông như thế nào?

Đúng lúc này không biết ai la lớn: “Liễu cô nương đến rồi”.

Đám người lập tức càng thêm rối loạn, tiếng huyên náo ầm ĩ. Bọn binh lính vội xông vào đám người, đẩy họ ra tạo thành khoảng trống. Chỉ thấy xa xa một chiếc xe ngựa đang chạy về hướng này, vệ đội ở hai bên so với nơi này còn đông hơn nhiều.

Đám người bắt đầu chen lấn lên bước, binh sĩ nơi này vội bạt đao xuất kiếm, đồng thời cung tiễn thủ cũng giương cung lắp tên. Thế nhưng đám người không có dấu hiệu thối lui. Cục thế lập tức khẩn trương, lực lượng hai bên cực kỳ căng thẳng có khả năng xuất thủ đánh nhau.

Đúng lúc đó có một thớt khoái mã chạy như bay đến, trên ngựa là một vị tướng quân trẻ tuổi, khoái mã như bay mà tới.

Tướng quân trẻ tuổi đến gần la lớn: “Mọi người không nên xung động, Liễu cô nương sẽ lập tức đến liền. Cô ấy sẽ tiếp kiến mọi người, nhưng mời mọi người lui ra hai bên nhường đường, bởi vì Liễu cô nương sau khi tiếp kiến mọi người còn có cấp sự phải đến Khai Nguyên thành.”

Không khí khẩn trương lập tức hoà hoãn, đám người từ từ tránh sang hai bên đường. Bọn binh sĩ kiếm bạt cung giương tức khắc thở ra thoải mái.

Xe ngựa rốt cuộc cũng đến gần, cuối cùng dừng lại trước mặt chúng nhân.

Màn xe từ từ được vén lên, một nữ hài mười lăm, mười sáu tuổi từ trên xe nhảy xuống. Cặp mắt tròn xoe long lanh chớp chớp, cái mũi khả ái, đôi môi hồng hồn, bộ dạng tinh nghịch. Độc Cô Bại Thiên có chút thất vọng, đây chính là “Ca Vũ song tuyệt” đỉnh đỉnh đại danh sao, rõ ràng là một tiểu nha đầu tinh nghịch mà.

Nhưng ánh mắt chúng nhân vẫn chằm chằm nhìn vào xe ngựa. Chính lúc này lại có một vị nữ tử y phục màu tím từ trên xe bước xuống, tuổi chừng hai mốt, hai hai, rất xinh đẹp, mỹ lệ phi thường. Dáng người thon thả cao cao, gương mặt như vẽ, hai má trắng hồng, cánh mũi thẳng khả ái, bờ môi hồng hồng, xác thật là một vị tuyệt sắc giai nhân, có thể so sánh được với Tư Đồ Minh Nguyệt và Huyên Huyên.

Xung quanh yên lặng vô cùng, chúng nhân đều mở mắt trừng trừn.

Độc Cô Bại Thiên trong lòng cũng hết sức chấn động, nhưng chỉ thoáng chốc đã bình tĩnh lại. Mỹ nữ này tuy rất đẹp, nhưng so với Lý Thi xinh tươi diễm lệ thì vẫn còn kém một chút, hắn sớm đã thấy qua dung nhan tuyệt thế của Lý Thi, đương nhiên không thất hồn lạc phách như những người kia.

Không còn nghi ngờ gì nữa, mỹ nữ này chính là Liễu Như Yên, còn tiểu nha đầu xuống trước nhất định là tì nữ của nàng.

Liễu Như Yên chầm chậm lên tiếng: “Trước hết ta phải cảm tạ mọi người đối xử với Như Yên đây thịnh tình. Thật là xấu hổ, để mọi người ở nơi này đợi lâu như vậy”.

Trong đám người lập tức có tiếng la lớn: “Có thể thấy được phương dung của Như Yên cô nương là vinh hạnh của chúng tôi”.

Liễu Như Yên nói: “Lần này ta chỉ đi qua Thông Châu thành, không vì mọi người diễn xuất là có nguyên nhân”. Lời vừa dứt lại tiếp: “Mọi người còn nhớ đoạn lịch sử bốn mươi năm về trước không? Bái Nguyệt đế quốc đưa năm mươi vạn đại quân xâm phạm đất nước ta, gót sắt dẫm đến đâu, ai phản kháng thì gà chó cũng giết không tha. Chưa đầy một năm, một nửa Thanh Phong đế quốc đã oằn mình dứơi gót sắt của bọn chúng, đế quốc ở trong tình thế tinh phong huyết vũ. Là ai khi dân tộc nguy vong uy mãnh quật khởi, trùng chỉnh thế cuộc, tập hợp lực lượng? Là ai chỉ với mười lăm vạn đại quân phá tan ba mươi vạn quân địch? Là ai vào trong vạn quân địch lấy thủ cấp soái tướng, uy thế vô địch đánh cho địch quân đại bại, khôi phục Thanh Phong đế quốc rộng lớn xinh đẹp?... Là thành chủ đệ nhất thành của Thanh Phong đế quốc ta, Lý lão tướng quân”.

“Lý lão tướng quân vạn tuế”.

“Lý lão tướng quân vạn vạn tuế”.

Tiếng hô chấn thiên vang vọng khắp toà thành nhỏ.

Lịch sử huy hoàng có thể cổ vũ nhiệt tình của quốc dân ái quốc, khiến người dâng trào lòng tự hào dân tộc. Ảnh hưởng của hình tượng anh hùng tuyệt không dưới huy hoàng lịch sử quốc gia, truyền thuyết về anh hùng có thể khiến những người trẻ tuổi trào dâng nhiệt huyết, kiên định lý tưởng của bản thân. Cũng như khiến lão nhân “Tuổi già liệt nhược, tráng tâm mãi còn”. Sự huy hoàng của quốc gia có quan hệ với anh hùng, cả hai đều là niềm kiêu hãnh của dân tộc.

Đợi mọi người qua cơn kích động bình tĩnh trở lại, Liễu Như Yên lại tiếp” “Trường chiến tranh bốn mươi năm trước đó chúng ta chiến thắng tuyệt không dễ dàng, bao nhiêu người con của Đế quốc đã chết. Còn thống soái vô địch Lý lão tướng quân của chúng ta cũng thân thụ trọng thương, bốn mươi năm qua không ngừng bị vết thương hành hạ. Có ai biết trong lúc giết thống soái địch quân, ái thê của Lý lão tướng quân, vì yểm hộ cho chồng mà bất hạnh thân vong. Bốn mươi năm nay, nhục thể lão tướng quân không ngớt chịu những cơn dày vò của thương thế, còn tinh thần lại chịu sự dằn vặt nhớ nhung đối với vong thê. Vì thế lão tướng quân chiều qua đã ngã bệnh nguy cấp, mọi người có biết tình cảnh lúc lão tướng quân bệnh nguy không? Lão tướng quân nằm trên dường bệnh lẩm nhẩm khúc ca yêu thích nhất mà ái thê lúc còn sống hay hát”. Nói đến đây thanh âm của nàng không khỏi có chút nghẹn ngào, nàng trấn định cơn bi ai rồi tiếp: “Đương kim thánh thượng biết được, phái người cưỡi khoái mã truyền chỉ, muốn ta ngày đêm cấp tấp đến Khai Nguyên thành biểu diễn vì lão tướng quân”.

Nghe đến đây chúng nhân cũng không kìm được nước mắt, tiếng khóc vang lên khắp nơi.

“Chúng ta làm mất thời gian của Liễu cô nương, chúng ta đúng là không phải với Lý lão tướng quân!”

“Cầu chúc lão tướng quân sớm ngày bình phục”.

“Chúng ta đúng là tội nhân mà!”

……… ………. ………..

Bọn binh lính cũng ào ào khóc, bọn chúng cũng mới biết tin tức này.

Độc Cô Bại Thiên cũng cảm khái vô cùng

Lý lão tướng quân ở trong lòng mọi người tuyệt đối là niềm kiêu hãnh của quốc gia, là niềm tự hào của dân tộc, là một anh hùng chân chính. Đằng sau ánh hào quang anh hùng là vô số đau xót, cay đắng, người ngoài lúc nào nhìn vào cũng chỉ thấy hình tượng cao vời của họ mà thôi. Có ai nghĩ đến đằng sau những vinh quang đó ẩn tàng những chuyện đau khổ gì.

Mất một lúc lâu chúng nhân mới bình tĩnh trở lại, nhưng gương mặt ai cũng hiện vẻ bi ai. Liễu Như Yên lên tiếng: “Hôm nay ta chỉ có thể tặng mọi người một bài hát, ngày sau sẽ thỉnh tội với mọi người”.

Chúng nhân la lớn: “Không, chúng tôi là tội nhân, làm mất thời gian của Liễu cô nương, chúng tôi thật là có lỗi với Lý lão tướng quân”.

Liễu Như Yên khẽ phất tay, thanh âm của chúng nhân lập tức tiêu thất.

Ca thanh uyển chuyển ưu thương phiêu phiêu cất lên:

“Mỗi nhật điêu tạ đích mân côi

Hạo nguyệt ly khứ, bích lục, thanh tân, minh lượng,

Uyển tự bạch hoa lâm trúng phong cuồng đích nữ vương…

Ngã vi vi nhất tiếu, tha phủ thân vẫn ngã nhất hạ

Tịnh tương ngã đích tâm đái tẩu, cổn động tại uý lam đích thiên thượng!

Cấp tha đái phượng phồn tinh đích vương quan, tịnh tại hoài trung tướng tha diêu đãng,

Tại vân đoá thượng thủ hộ khán tha, tại thuỷ diện thượng ánh xuất tha đích hình tượng?

Tương tha phóng tại mân côi tùng trung, sử tha tẩm thấu mân côi hoa thương.

Hào bất động tình địa tương tha trí vu vô ngân đích không thoáng!

Phú dư tha ôn hoà, thấu minh, kim hoàng.

Đương lê minh thời tương tha tống hồi ngã lưu huyết đích hung thang,

Ngã đích tâm tượng thê lương đích bảo bối nhất dạng,

Như đồng thuỵ ý mông lông đích tinh tinh, thấp nhuận, phương hương…”

Xe ngựa sớm đã đi xa, chúng nhân còn chìm đóng trong ca thanh, mặt ngập tràn nứơc mắt.

Đôi mắt của Độc Cô Bại Thiên cũng hơi ướt, cố sự đau thương của lý lão tướng quân khiến lòng hắn dậy lên một cảm giác đau xót. Còn ca thanh ưu thương ai oán của Liễu Như Yên lại gây xúc động tình cảm trong long của hắn, gương mặt tươi tắn xinh đẹp của Tư Đồ Minh Nguyệt lại từ trong sâu thẳm hiện lên. Hắn biết rõ, đoạn tình cảm này sớm đã trôi xa theo gió, nhưng hắn vẫn không thể quên được, dung nhan kiều diễm của người đó lúc nào cũng có trong lòng hắn, là sự thống khổ vĩnh viễn của hắn.

Quệt mắt một cái, hắn chuyển thân bước vào trong khách sạn.