TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cả Đời Này Em Phải Trả Nợ Cho Tôi
Chương 3: Ấn tượng xấu

Chuông vừa reo, tất cả các sinh viên đã ổn định vị trí sẵn sàng cho tiết học tiếp theo. Hôm nay trời đã bắt đầu vào thu, từng cơn gió se lạnh thổi từng cơn, các sinh viên cũng dần chuyển sang mặc áo ẩm cả rồi. Hoa Di Giai và Mạch Y Đình ngồi xuống ghế, lấy sách vở ra để sẵn lên bàn, bên tai văng vẳng những lời bàn tán xôn xao về Trình Hiên. Sự xuất hiện của anh làm mọi người chú ý, lại còn rất tò mò về thân thế của anh. Đại học K là một trường đại học lớn, nhìn anh còn trẻ như thế đã được chọn làm giáo viên của trường, hơn nữa còn tạm thời thay thế Giáo sư Uông đứng lớp trong khi những thầy cô bằng tuổi anh bây giờ vẫn còn ngồi dưới trợ giảng cho Giáo sư.

"Thầy Trình thật sự là người đã cứu cậu lúc ở Pháp sao?"

Mạch Y Đình ghé sát Hoa Di Giai hỏi nhỏ. Bây giờ Trình Hiên là đề tài nổi bật nhất, hot nhất, nếu không khéo lộ ra ngoài thì coi như xong.

"Ừ.", Hoa Di Giai chỉ ừ nhẹ một tiếng, mặt ủ dột đáp lời.

"Vậy không lẽ...?", Mạch Y Đình mở to mắt nhìn cô bạn kế bên mình, bất ngờ đưa tay lên che đi đôi môi nhỏ đã mở thành chữ O nãy giờ. Cô vẫn còn nhớ như in lời nói của Hoa Di Giai rằng cô bạn thân đã trót "phải lòng" người đàn ông đã cứu cô lần đó. Nếu như vậy không phải là Hoa Di Giai đang yêu thầy Trình chứ?

"Cậu tuyệt đối không được để lộ chuyện này ra ngoài đấy.", Hoa Di Giai gấp gáp đưa ngón trỏ lên môi của mình ra hiệu giữ im lặng. Chuyện lớn như vậy mà đồn ra ngoài, cả cô và anh đều khó mà giải thích.

"Mình nghe bọn sinh viên nữ nói thầy Trình chính là con trai của Hiệu trưởng Trình. Trình gia nổi tiếng là gia đình tri thức nhiều đời, đời ông sơ đã làm quan văn cho triều đình, xét lẫn học thức lẫn địa vị, quả thật là không tầm thường...", Mạch Y Đình cũng bất ngờ vô cùng khi nghe được tin tức đó, trong lòng không khỏi thán phục. Nhưng bên cạnh đó cũng không khỏi lo lắng cho Hoa Di Giai, thầy Trình thân phận có chút đặc biệt, liệu cô bạn thân có thể...?

"Cái đó mình cũng đã có nghe sơ qua...", sao cô lại không biết chứ? Ba của cô nhiều lần kể với cô về người bạn thân Trình Lâm của ông. Thật ra so với gia đình của anh, gia đình cô cũng không thua kém. Nhưng vì không muốn gây ra điều bàn tán, lại nghĩ cô sẽ được ưu ái nếu có gia đình chống lưng nên cô đã giấu nhẹm thân thế của bản thân mình, ngay cả Mạch Y Đình cũng chẳng biết rõ cô là con gái của Nhà sử học lừng danh Hoa Sinh.

"Diện mạo thầy Trình tuấn tú, phong thái lại đĩnh đạc, khí phách như thế, nền tảng gia đình cũng tốt, học thức thì khỏi bàn cãi, chắc chắn có rất nhiều cô gái theo đuổi thầy ấy. Di Giai, cậu có tự tin hay không?", Mạch Y Đình đang nghĩ đến chuyện Hoa Di Giai sẽ theo đuổi Trình Hiên, nhất thời trong lòng có chút lo lắng không yên. Đúng, bạn thân của cô là hoa khôi của khoa, lại thông minh sáng dạ, học hành rất giỏi, liệu chừng ấy có đủ để Hoa Di Giai đấu lại mấy cô gái kia hay không?

"Cậu đừng nói bậy, tớ không nghĩ là sẽ theo đuổi thầy ấy...", Hoa Di Giai hiểu ý của Mạch Y Đình là gì, còn đưa mắt sang chỗ khác tránh ánh mắt của cô bạn kế bên.

"Cậu thật sự không có suy nghĩ đó?", tình cảm mà Hoa Di Giai dành cho người đàn ông chỉ gặp một lần ấy Mạch Y Đình hiểu rõ, còn nhiều lần nghĩ cô bạn thật ngốc khi lại yêu một người từ cái nhìn đầu tiên, lại còn chẳng biết gì về người đó. Nhưng từ khi Hoa Di Giai nhận ra Trình Hiên là người đàn ông đó, trong ánh mắt của cô, tình cảm ấy càng mãnh liệt hơn cả. Chờ đợi suốt nửa năm, không ngừng tìm Trình Hiên, bây giờ hai người lại gần nhau như thế, chẳng lẽ một chút suy nghĩ theo đuổi người mình yêu mà Hoa Di Giai cũng không có?

"Y Đình..."

Đúng, Hoa Di Giai từng nghĩ mình sẽ theo đuổi Trình Hiên, cô hiểu tình cảm của bản thân, trái tim cô thật sự rung động khi nhìn thấy anh. Nhưng càng nghĩ lại càng không ổn. Trình Hiên xuất sắc như thế, từ bề ngoài cho đến học thứ, thật sự rất xuất sắc. Còn cô chỉ là một sinh viên năm hai đơn thuần, ngoại hình và học thức chẳng bằng ai, cô thật sự có thể theo đuổi anh sao? Không, Hoa Di Giai thừa biết kết quả của việc này rồi...

Chỉ vừa dứt câu, ở phía cửa ra vào đã xuất hiện hình bóng của Trình Hiên. Hôm nay anh không mặc vest, chỉ mặc một chiếc áo sơmi trắng cùng quần âu đen, vẫn phong thái đĩnh đạc ấy bước lên bục giảng, cúi đầu chào rồi ra hiệu cho sinh viên ngồi xuống. Chỉnh lại micro, anh bắt đầu bài giảng của mình. Hôm nay Trình Hiên sẽ giới thiệu cho các sinh viên về nhà Tần nổi tiếng với vị hoàng đế đầu tiên thống nhất Trung Hoa. Tất cả các sinh viên đều hướng mắt nhìn theo bài giảng đang trình chiếu ở phía trước, từ từ cuốn theo bài học đầy hứng thú được truyền tải qua giọng nói tuy trầm thấp nhưng lại rất thu hút của Trình Hiên. Nhưng nhìn đi nhìn lại thì số sinh viên tập trung vào bài giảng thì ít còn tập trung nhìn thầy giáo tuấn tú nổi tiếng khắp trường thì nhiều.

Trình Hiên đưa mắt đảo sơ một lượt phòng học, đột nhiên dừng lại mở cuốn sổ điểm danh ra xem. Đưa ngón tay dài rà từng cái tên một, cuối cùng lại dừng lại cái tên ở giữa danh sách.

"Hoa Di Giai.", Trình Hiên gọi tên cô, đôi mắt cũng hướng về cô gái mặc chiếc áo len màu trắng đang ngồi ở chiếc bàn trung tâm kia.

Rồi các sinh viên còn lại cũng đưa mắt nhìn theo, tên thì cũng đã gọi nhưng chẳng thấy chủ nhân đứng lên gì cả.

"Hoa Di Giai lần thứ hai.", Trình Hiên kiên nhẫn gọi thêm một lần.

Mạch Y Đình nghe giọng nói trầm ấy của Trình Hiên mà cả người như run lên liền xoay mặt sang nhìn Hoa Di Giai. Vừa đúng lúc thấy cô bạn thân mình tự dưng ngồi ngây ra, tâm trí lơ đễnh ở đâu không biết để thầy gọi hai lần mà vẫn chẳng nhúc nhích. Mạch Y Đình lén nhìn Trình Hiên một lần nữa, khi thấy anh vừa định gọi tên Hoa Di Giai lần thứ ba thì nhanh tay thúc cùi trỏ của mình vào người cô bạn kế bên. Hoa Di Giai như vừa được kéo hồn về, vẻ mặt ngơ ngác của cô khiến Mạch Y Đình như phát điên. Nhìn mặt của thầy Trình xem muốn xử tử Hoa Di Giai đến nơi rồi mà cô còn chưa cảm nhận được. Mạch Y Đình nghiến răng khẽ nói với Hoa Di Giai.

"Thầy Trình gọi cậu còn không mau đứng lên."

Hoa Di Giai nghe thấy liền chột dạ đứng lên, vì thấy bản thân có lỗi nên không dám đối mặt trực tiếp với Trình Hiên. Còn anh thì nheo mắt nhìn cô, mấy ngón tay dài gõ từng nhịp trên bàn sau đó nhấn bút chuyển slide, cầm micro lên thấp giọng hỏi.

"Em cho tôi biết cuối thời Chiến Quốc  còn lại 7 nước chính tranh giành quyền lực, đó là những nước nào?"

Trình Hiên rõ ràng không vui khi thấy biểu hiện của Hoa Di Giai. Rõ ràng là đang ngồi trong lớp của anh, ngồi yên như thế nhưng cuối cùng tâm trí lại để ở đâu, chẳng tập trung vào bài giảng, đến khi gọi cũng chẳng biết bản thân được gọi tên.

"Thưa thầy 7 nước đó chính là Triệu, Nguỵ, Hàn, Sở, Yên, Tề, Tần."

Hoa Di Giai nghe xong câu hỏi lập tức trả lời.

Trình Hiên gật đầu giơ tay ra hiệu cho cô ngồi xuống rồi tiếp tục bài giảng của mình. Hoa Di Giai thở phào một cái, cũng may kiến thức này cô đã biết trước đó, nếu không thì không xong rồi. Khi nãy cô vốn tập trung lắm nhưng khi ánh mắt cô đặt trên người Trình Hiên, cô lại thoáng lơ đễnh mất tập trung. Nhớ lại hôm đó cô chân thành nói lời cảm ơn anh đã cứu cô nhưng vẻ mặt không cảm xúc và cả việc anh không nhớ cô làm cô buồn bã mấy ngày liền. Hôm nay lại đến tiết Trình Hiên giảng dạy, vẫn nét mặt đó làm cô lại nhớ đến chuyện không vui đó. Cô cứ suy nghĩ mãi, suy nghĩ mãi, cuối cùng lạc mất luôn tâm trí lúc nào không hay.

"Hên đó.", Mạch Y Đình chậc lưỡi một cái rồi nói. Cũng may Hoa Di Giai trả lời được, nếu không cô không biết thầy Trình sẽ xử trí cô bạn này như thế nào?

Huỵch...

Hoa Di Giai tự nhủ sẽ tập trung lại vào bài giảng nhưng tự nhiên có ai đó lại đưa tay thúc vào tay cô, còn không ngừng lấy thân đẩy đẩy cô sang một bên. Đưa mắt nhìn sang phần ghế trống bên cạnh, bây giờ lại có một sinh viên khác ngồi vào, không những thế còn làm ảnh hưởng đến cô. Nhìn gương mặt thở không ra hơi đấy thì cô đã biết là đi trễ rồi, có lẽ sợ thầy phát hiện nên mới hấp tấp như thế.

"Xin lỗi, xin lỗi."

Bạn học ấy nhìn thấy vẻ mặt có chút khó chịu của Hoa Di Giai liền khẽ lên tiếng xin lỗi. Cô chỉ gật đầu một cái rồi xoay đầu về phía trước tiếp tục nghe giảng.

"Bạn học cho tôi hỏi, thầy đã điểm danh hay chưa?", người ngồi bên cạnh Hoa Di Giai lại lên tiếng.

"Còn nữa, thầy giảng đến đâu rồi?"

Trong căn phòng lớn, Hoa Di Giai chỉ có hai tai, một bên là giọng của Trình Hiên một bên là của người vừa vào ngồi, hai giọng xen lẫn khiến cô nghe giảng không được mà nghe câu hỏi cũng không xong. Hoa Di Giai cúi gầm mặt, mái tóc ngắn chấm vai cũng bung xoã theo, cô đưa tay chống lên một bên thái dương rồi khẽ xoay đầu sang nhìn bạn học bên cạnh, khẽ nói.

"Thầy chưa điểm danh. Thầy đang giảng đến trang 6 trong tài liệu."

"Cảm ơn.", bạn học ấy nhoẻn miệng cười.

Rồi Hoa Di Giai quay lại bài giảng, nhưng chưa đầy một phút sau đó, cánh tay cô như có ai đó chạm vào, còn là mấy cái liên tục, bên tai vẫn là giọng nói đó.

"Bạn học, bạn còn dư bút hay không? Tôi đi gấp quá nên quên đem rồi."

Hoa Di Giai thở dài một cái, mở hộp bút ra cầm đại một cây bút rồi đưa cho người ngồi bên cạnh, tuy chỉ là câu nói bình thường như giọng điệu cô lại chẳng vui chút nào.

"Bạn còn cần gì nữa không?", từ nãy đến giờ người này toàn mở lời đúng lúc vào những đoạn giảng quan trọng mà thôi, Hoa Di Giai thật sự cảm thấy khá phiền phức.

"Không, đủ rồi, cảm ơn.", nhưng có vẻ như bạn học ấy không nghĩ mình đang làm phiền người khác, ngược lại còn rất thản nhiên đáp lời.

Hoa Di Giai gật đầu, một lần nữa xoay đầu lại. Nhưng lần này có vẻ không ổn rồi, mắt cô lại vô tình chạm trúng đôi mắt lạnh lùng ở phía xa xa trên bục giảng kia. Phải, Trình Hiên đang nhìn chằm chằm cô và người bên cạnh, trên mặt có chút thay đổi nhưng thoáng chốc lại chẳng còn gì. Rồi Trình Hiên dừng lại bài giảng, đưa tay đút vào túi quần, tuy chỉ là một lời nhắc nhở cho cả lớp nhưng Hoa Di Giai biết câu nói ấy là dành cho cô.

"Các bạn tham gia lớp đầy đủ, tôi rất hoan nghênh. Nhưng nếu các bạn không muốn nghe giảng có thể ra ngoài, không sao cả, đừng làm ảnh hưởng các bạn học khác."

Hoa Di Giai nghe câu nói ấy xong trong lòng không khỏi chột dạ và xấu hổ. Tất cả là vì người bạn học kế bên này. Cô chống hai tay lên trán cúi mặt xuống nhìn chằm chằm cuốn tài liệu đầy chữ thở dài, phải một lúc sau cô mới lấy lại bình tĩnh ngẩng mặt lên nhìn theo bài giảng nhưng trong lòng vẫn không yên. Xong rồi, chưa tạo được ấn tượng tốt thì đã để lại ấn tượng xấu rồi. Có phải thầy rất không vui hay không? Tâm tình Hoa Di Giai bây giờ thật sự như một mớ hỗn loạn khó mà hoá giải...