TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đạo Mộ Bút Ký
Chương 516: 102

Tỉnh lại rồi, tôi vừa mở mắt đã nhận ra đó là tiếng gió thét gào.

Căn lều bạt của tôi lắc lư dữ dội, hết nghiêng sang phải lại ngả sang trái, ngọn đèn bão chiếu sáng bên trong chao đảo muốn rơi xuống, ánh lửa lập lòe sáng tối bất định.

Tôi đứng dậy đi ra ngoài, thấy bốn phía nổi lên từng trận gió lốc, cơn cuồng phong cuốn lên vô vàn mảnh tuyết vụn, thốc thẳng vào khe núi. Muộn Du Bình đã đi mất dạng, hành lý của hắn cũng không thấy đâu nữa.

Không thèm chào nhau một tiếng đã đi rồi… Tôi sờ sờ đầu, xem xem có phải hắn đã thừa lúc tôi ngủ mà oánh tôi một cú cho ngất hẳn không. Trên đầu không có cảm giác gì, có lẽ hắn thấy tôi ngủ say nên cũng lười đánh ngất.

Tôi ngắm sắc trời, biết tình hình gay go to rồi. Xem ra đây chính là trận tuyết lớn đầu mùa ở núi Trường Bạch, với thời tiết này, nếu vẫn cứ nhùng nhằng ở đây chắc chắn sẽ tiêu đời.

Nếu còn đi sâu hơn vào trong núi, con đường phía trước chính là cửu tử nhất sinh. Tôi thấy Muộn Du Bình để lại toàn bộ đồ ăn, hiểu rõ kết cục này đã định, trong lòng bùi ngùi mãi không thôi.

Gió càng ngày càng dữ dội, lều bạt hứng gió, xém chút nữa đã bị thổi bay. Tôi xem đồng hồ, giờ quay về đi cỡ ba ngày đường là có thể đến khu tiếp tế.

Mà cuốn gói càng sớm thì khả năng bị bão tuyết đuổi kịp lại càng nhỏ, vì thế tôi bắt đầu thu dọn đồ đạc mang theo.

Khi đã gói ghém xong xuôi, tôi chợt thấy lớp tuyết đọng trên sườn dốc xung quanh bị gió thổi bay mù mịt giữa không trung, tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể sụp xuống.

Trước đây, tôi cứ đinh ninh Muộn Du Bình vẫn còn cơ hội sống sót. Thậm chí sau khi trở về khu du lịch, nếu tôi báo cho người ta biết trong núi có người mất tích, nhiều khả năng còn nhờ được họ lên núi tìm kiếm, nếu đông người không chừng có thể trói cứng Muộn Du Bình khiêng về. Vầng bạn vẫn chưa từ bỏ âm mưu bắt nhốt người trái phép ợ =,=

Nhưng dưới thời tiết này, e rằng có phái cả một đại đoàn hay sư đoàn đi tìm thì Muộn Du Bình cũng không còn cơ hội sống sót.

Thôi như thế cũng tốt, hắn không có thân nhân, coi như chẳng vướng bận gì.

Trung Quốc có một câu cổ ngôn: nuốt quả cân, lòng hóa sắt đá. Chuyện Muộn Du Bình đã quyết, không ai có thể thay đổi.

Tôi đi đến đây coi như đã hết trách nhiệm của mình đối với hắn rồi. Cố gắng đè nén cảm giác bi thương đến cực độ trong lòng, tôi bắt đầu quay người rời bước.

Gió càng lúc càng ác liệt, tôi mới đi được vài bước, bỗng lớp tuyết đọng trên sườn núi phía trước bắt đầu trượt xuống từng mảng lớn, con đường trước mặt trở nên ngày càng khó đi.

Đi thêm mấy trăm mét, tôi vượt qua một cái thung, phát hiện tình hình không ổn. Tòa núi trước mặt đã sụp đổ hoàn toàn, chỉ thấy những đụn tuyết lớn trước đây chưa từng gặp.

Tôi bò lên cao vài mét, vừa nhìn xuống đã choáng váng mặt mày. Những đụn tuyết này đã vùi lấp toàn bộ con đường tôi đi tới đây, khiến tôi không tài nào nhìn ra đường về nằm ở đâu nữa.

Tôi châm điếu thuốc, rít vài hơi, cân nhắc xem mình nên làm gì bây giờ. Dẫu sao nơi này cũng khá gần với khu du lịch, dù chuyện gì xảy ra tôi vẫn có cách thoát ra ngoài, chỉ e lỡ đâu mình đi sai hướng thì phiền phức to.

Tuy hết sức thương tâm cho vận mệnh của Muộn Du Bình, nhưng cứ nghĩ mình rất có thể còn chết sớm hơn cả hắn, tôi cũng cảm thấy tương đối đau đầu.

Giống như có một người bệnh nặng hấp hối, bạn đến thăm anh ta căn bản là để chuẩn bị đưa tiễn anh ta về nơi chín suối. Nhưng đến nơi rồi, cái người đang thoi thóp sắp ngỏm kia lại vác một khẩu tiểu liên phục sẵn chờ bạn. Thấy bạn đến, anh ta pằng pằng pằng lia cho bạn nguyên một băng đạn, đợi bạn giãy chết trong vũng máu mới ung dung chui vào quan tài. Hợ, iem bái phục trí tưởng tượng siêu hơn cả Fristi của anh rồi đấy =)))))

Bạn nằm trên mặt đất, chính mắt nhìn thấy máu trong thân thể mình không ngừng tuôn ra như suối, cảm xúc trong lòng lúc ấy sẽ phức tạp đến nhường nào?