TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Dị Thế Lưu Đày
Chương 659: Phiên ngoại 2

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn

“Nguyên Đế, bảo bối của ba.”
Bọn nhỏ trong phòng học và ngoài phòng học không biết mình vừa tránh được một kiếp nạn lớn.

Khi Nghiêm Mặc ra tay, đại loạn mau chóng lắng lại, lớp học khôi phục kỷ luật, nhưng Vu Quả thấy Đô Đô vẫn còn ở chỗ gấu nhỏ, lại tức ba nó không đứng về phía nó —— nó đang bảo vệ em trai đó! Liền chạy ra khỏi phòng học.

Nghiêm Mặc không đi gọi nó, mà bảo Đinh Ninh thủ vệ thầm đi theo.

Vu Quả lắc lư cả ngày bên ngoài, nó không tới khu chợ, cũng không ở trong thành, khuôn mặt này của nó không chút khoa trương nào mà nói, ngoại trừ con nít mới sinh không hiểu chuyện thì tất cả người Cửu Nguyên đều biết, nó đi tới đâu cũng bị người ta chú ý.

Nên nó chèo thuyền ra một hòn đảo nhỏ cách bờ hồ Thanh Uyên gần nhất, phát tiết một trận ở đó, thẳng đến khi chiến sĩ tuần tra tộc Người Cá bơi qua xách nó ném trở lại bờ.

Trên bờ, ba Mặc của nó đang chờ nó.

Nghiêm Mặc vươn tay ra với con trai trưởng của mình.

Vu Quả nhìn trời nhìn đất, quay đầu, rất biệt biệt nữu nữu mà chọc chọc ngón tay ba nó, xong mới cầm.

Nghiêm Mặc cầm lấy cái tay nhỏ, ngồi xổm xuống hôn hôn mu bàn tay nó, rồi lại đứng lên, dẫn nó chậm rãi bước đi.

Cảm giác ấm áp mềm mại còn lưu lại trên lưng tay, khuôn mặt nhỏ của Vu Quả có hơi hồng, muốn nổi giận nhưng lại không nổi được.

“Em trai đâu?” Nghẹn nửa ngày, rốt cuộc cũng nghẹn ra một câu.

Nghiêm Mặc cúi đầu, trong mắt là ý cười dịu dàng: “Mấy nhóc con nhà A Cổ Đạt thích nó, Đô Đô cũng thích gấu nhỏ kia, nên về nhà ở cùng bọn nó một đêm.”

“A?! Sao lại để Đô Đô tới nhà người khác ở! Sao ba lại…”

“Nguyên Đế.” Nghiêm Mặc rất ít khi gọi cái tên này của Vu Quả, nếu hắn gọi như vậy, thì tức là hắn thật sự tức giận.

Vu Quả cúi đầu, cái miệng nhỏ mím lại như con ếch.

Nghiêm Mặc đột nhiên cười khẽ, nhéo nhéo cái tay nhỏ mềm trong tay mình: “Con biết mình sai ở đâu không?”

“Con không có sai!” Vu Quả nói mà không hề suy nghĩ.

Không ngờ ba Mặc của nó lại gật đầu: “Phải, suy nghĩ của con không sai, nhận thức và quan điểm từ góc độ của con đều không sai, nhưng con sai ở cách biểu đạt suy nghĩ của mình.”

Vu Quả nhíu mày: “Không hiểu.”

“Trước kia ba cũng không hiểu, cho nên sau khi ba trưởng thành… Không, phải là trước khi ba có được sức mạnh tuyệt đối, ba đều phải chịu thiệt trên phương diện này.”

Vu Quả ngẩng đầu nhìn ba Mặc của mình, cảm thấy vẻ mặt của Nghiêm Mặc lúc này khá là vi diệu, đó là vẻ mặt vừa như ‘biết vậy chẳng làm’, lại vừa như đang tự cười nhạo mình.

“Con hiểu ý ba không?” Nghiêm Mặc lại cúi đầu nhìn con trai trưởng mới bốn tuổi.

Trên phương diện tri thức, Vu Quả tích lũy rất nhiều và phong phú, nhưng kinh nghiệm sống, cách đối nhân xử thế và cách làm người thật sự còn ‘thuần khiết không tì vết’ hơn cả đám trẻ khác.

Vu Quả rất thông minh, chỉ suy nghĩ một chút liền hiểu ý ba nó: “Ý ba là chỉ cần có được sức mạnh tuyệt đối, vậy thì dù có làm sai cũng chẳng sao cả?”

Nghiêm Mặc cười ha ha, bế nhóc con lên, hung hăng hôn nó một cái: “Ba rất muốn nói con sai rồi, nhưng câu trả lời của con lại đâm trúng bản chất. Ba không biết làm một người cha, dạy con như vậy có đúng hay không, nhưng ba muốn nói cho con biết tầm quan trọng của quyền lực và sức mạnh, khi con nắm trong tay quyền lực và sức mạnh tuyệt đối, có một số việc dù con làm sai, nói sai, thì người khác cũng không dám phê phán con, thậm chí còn nghe theo con, đổi trắng thay đen, hoặc ít nhất cũng sẽ có người giúp con bù đắp và che giấu. Đương nhiên, nếu con sai quá nhiều, tích lũy theo ngày tháng rất có thể sẽ khiến dân chúng phẫn nộ, đến lúc đó thì con thảm rồi.”

Vu Quả nghiêng đầu: “Ý ba là, dù đã đạt tới độ cao giống ba và cha Chiến, cũng chỉ có thể thỉnh thoảng làm sai hoặc nói sai thôi?”

Nghiêm Mặc nhún vai: “Ngay cả thần cũng sẽ có lúc làm sai, huống chi con người luôn bị cảm xúc điều khiển. Nhưng ba và cha Chiến của con đều đang cố gắng để không làm sai quá nhiều, hay ít nhất là không làm sai trước mặt người khác.”

“Chẳng lẽ hai ba gặp phải một vài chuyện bất bình mà không tức giận sao?”

“Có chứ, nhưng biểu đạt ra như thế nào lại là một môn học vấn. Ba và cha Chiến của con bởi vì có thân phận và địa vị bây giờ mà rất nhiều cảm xúc và ý kiến cá nhân không thể biểu hiện trực tiếp ra.” Nghiêm Mặc nhìn vào mắt con trai trưởng mà chậm rãi nói: “Con cũng vậy.”

Vu Quả khó chịu: “Con không thích như vậy!”

Nghiêm Mặc giật giật khóe miệng: “Về điểm này, em trai con làm giỏi hơn con đó.”

“Giỏi đâu?” Vu Quả không phục, sao nó lại bại bởi một nhóc con mềm mụp chứ?

“Được rồi, ba hỏi con, con có phát hiện Đô Đô ghét ai và không thích ai không?” Nghiêm Mặc kiên nhẫn nói.

Vu Quả cố gắng nhớ lại, nhưng nghĩ nửa ngày lại phát hiện: “Không có.”

“Không, nó có người mà mình ghét.” Nghiêm Mặc rất chắc chắn.

“Là ai? Có phải là cái tên kia bắt nạt Đô Đô không? Con phải tóm được nó, băm nó thành thịt vụn!” Lửa giận của Vu Quả lại bốc lên.

Nghiêm Mặc giơ tay búng trán nó một cái.

Vu Quả ôm cái trán hồng lên của mình, chu miệng mà căm giận trừng hắn.

“Không cần con giúp nó xả giận, tự nó đã giải quyết rồi, hơn nữa người nọ bị chỉnh cho thành phân chó mà còn không biết hung thủ chỉnh hắn là ai, hắn hoài nghi một đống người, nhưng chỉ sợ trong đống người đó không có một tế bào nào là hoài nghi Đô Đô.”

Trong mắt Vu Quả đầy vẻ nghi ngờ.

Nghiêm Mặc ôm nó ngồi xuống một chiếc ở ghế đá bên hồ, kể lại cho nó nghe như đang kể chuyện xưa.

“Có một người, chúng ta tạm thời gọi hắn là Bái Đầu, hắn rất hận một người, người nọ gọi là Hổ Đầu đi. Nhưng Bái Đầu không đánh lại Hổ Đầu, địa vị cũng không cao bằng Hổ Đầu, mỗi ngày hắn đều mơ đến cảnh Hổ Đầu thân bại danh liệt, đau khổ mà chết, vì thế hắn vẫn luôn chờ đợi cơ hội. Rồi một ngày, cơ hội cũng tới, Hổ Đầu đưa tộc nhân của mình và người mình quen biết gia nhập Cửu Nguyên, nhưng Hổ Đầu không biết trong đó có một người là huyết mạch của vương thất Thổ Thành, gọi người đó là Thố Đầu đi, Thố Đầu là anh em ruột của thành chủ Thổ Thành, mà khi Thố Đầu đến Cửu Nguyên đã che giấu thân phận thật của mình, sống tựa như bất cứ một người bình thường nào, còn đưa con mình tới học viện Chiến Mặc, bản thân cũng báo danh gia nhập quân tuần tra của Cửu Nguyên.”

Vu Quả ngồi trên đùi ba Mặc của nó, ấn ấn bụng, nó lắc lư bên ngoài cả ngày nên chưa ăn được cái gì đàng hoàng.

Nghiêm Mặc nhìn vật nhỏ hay biệt nữu này, vừa thương vừa buồn cười, liền lấy bánh nhân thịt còn nóng hôi hổi và nước ấm từ trong không gian ra, hầu hạ vật nhỏ ăn.

Vu Quả há mồm cắn bánh nhân thịt một miếng to, nghe ba nó tiếp tục kể chuyện xưa.

“Không biết vì sao mà Bái Đầu đã biết thân phận thật của Thố Đầu, hắn cảm thấy cơ hội của mình đã tới. Vì thế không lâu sau, đầu tiên là từ trong học viện Chiến Mặc, thân phận thật của Thố Đầu bị tuồn ra, cũng có lời đồn nói đứa nhỏ mà Thố Đầu đưa vào học viện là để học trộm, mà bản thân anh ta vì bảo mệnh và gia nhập quân đội Cửu Nguyên cũng là để phá hủy Cửu Nguyên từ trong nội bộ, báo thù cho vương thất của Thổ Thành. Rất nhanh sau đó, con của Thố Đầu bị học sinh trong học viện cô lập, rất nhiều học sinh bị ảnh hưởng, chẳng những cô lập đứa nhỏ kia mà còn bắt nạt nó, đứa nhỏ đó cầu cứu giáo viên, nhưng giáo viên cũng hoài nghi mục đích của Thố Đầu, ôm tâm lý thà giết nhầm còn hơn bỏ sót, báo tên của đứa nhỏ này và Thố Đầu lên cho chú Nguyên Băng.”

“Vậy chú Băng xử lý thế nào?” Vu Quả uống miếng nước trong ly ngay trên tay ba, hỏi.

Nghiêm Mặc lau mỡ trên cái miệng nhỏ của nó: “Chú Băng của con còn chưa kịp xử lý gì, anh ta định tìm người theo dõi Thố Đầu thử, nhưng còn chưa hành động, thì lời đồn đãi về Thố Đầu đột nhiên bùng nổ ra ngoài. Cùng thời khắc đó, Bái Đầu báo tin với dì Sa Lang của con, nói là Thố Đầu hạ độc ở nguồn nước trong thành. Sa Lang vừa cho người kiểm tra nguồn nước, vừa đi tìm Thố Đầu tra hỏi. Mà Thố Đầu lúc này cũng nghe thấy chuyện con mình bị cô lập và bắt nạt, rồi từ miệng của ‘kẻ hảo tâm’ nào đó biết có người đã biết thân phận mình và muốn tới bắt mình, Thố Đầu sợ hãi, liền dẫn theo cả nhà chạy khỏi Cửu Nguyên.”

Vu Quả nhìu mày: “Chú ta không nên trốn.”

“Phải, nhưng người bình thường khi gặp những chuyện này đều sẽ lo lắng và sợ hãi, chạy trốn là bản năng.”

“Vậy chú ta có chạy khỏi không?”

“Dưới sự trợ giúp của ‘kẻ hảo tâm’ nào đó, bởi vì có kẻ không muốn Thố Đầu bị bắt.”

“Là Bái Đầu?”

“Phải. Con đoán được sau đó Bái Đầu sẽ làm gì không?”

Vu Quả ôm ống trúc chứa nước tự hỏi một lúc thì nói: “Người Bái Đầu thật sự muốn đối phó là Hổ Đầu, mà Thố Đầu là người do Hổ Đầu mang vào, hiện giờ Thố Đầu gây ‘nguy hại’ cho Cửu Nguyên lại còn đào tẩu… Con biết rồi! Bái Đầu hãm hại Hổ Đầu, nói chú ta cũng là phản đồ?”

“Đúng thế. Vậy con có biết hắn làm như thế nào không?”

Vu Quả tỏ vẻ mình không am hiểu âm mưu quỷ kế của nhân loại lắm.

Nghiêm Mặc cười, sờ sờ vành tai thật dày và mềm mại của con trai, nói với nó: “Việc hắn làm rất đơn giản, bước đầu tiên, thả tin đồn nói Hổ Đầu là một trong những người trung thành và ủng hộ dòng dõi vương thất của Thổ Thành, trà trộn vào Cửu Nguyên chính là để báo thù, thậm chí còn muốn lật đổ Cửu Nguyên, chứng cứ là tộc nhân và cả nhà Thố Đầu mà anh ta dẫn đến.

Bước thứ hai, hắn kích động rất nhiều người Cửu Nguyên không rõ chân tướng, ngụy trang bằng cái danh nghĩa tốt đẹp là ‘vì Cửu Nguyên’ mà ép cho Hổ Đầu giao nộp nhà Thố Đầu ra.

Bước thứ ba, khi Hổ Đầu mãi bảo vệ và thanh minh rằng nhà Thố Đầu trong sạch và thật lòng muốn gia nhập Cửu Nguyên, Bái Đầu liền hất thêm một bát nước bẩn lên người anh ta, nói rằng anh ta bao che cho kẻ địch của Cửu Nguyên, thì cũng là kẻ địch của Cửu Nguyên, Hổ Đầu không xứng làm người Cửu Nguyên, kêu gọi mọi người cùng đuổi Hổ Đầu và người nhà cùng tộc nhân anh ta ra khỏi Cửu Nguyên. Bái Đầu còn tìm những người Cửu Nguyên từng có xích mích với Hổ Đầu, cử ra một ít ví dụ nghe thì giống thật nhưng là giả để chứng minh rằng Hổ Đầu căm ghét Cửu Nguyên.”

“Cái tên Bái Đầu này sao lại xấu xa như vậy? Những người khác cứ thế mà tin Bái Đầu sao?” Vu Quả tức giận.

“Không phải tất cả mọi người đều tin, nhưng rất nhiều người không quen biết Hổ Đầu hoặc không có hảo cảm với vương thất Thổ Thành, cùng một vài kẻ thích bỏ đá xuống giếng, thậm chí còn có người chỉ đơn thuần cảm thấy thật thú vị mà cùng nhau cười nhạo, nhục mạ, thậm chí là tấn công Hổ Đầu. Bọn họ cảm thấy những chuyện bọn họ làm đều là vì tốt cho Cửu Nguyên, mà đối phó với kẻ địch đương nhiên cũng hung tàn như gió thu cuốn hết lá vàng.”

“Thế Hổ Đầu kia làm gì?”

Nghiêm Mặc hỏi lại nó: “Nếu con là Hổ Đầu, con gặp phải tình huống như vậy thì sẽ làm gì?”

Vu Quả bật thốt: “Giết Bái Đầu! Giết những tên khốn bắt nạt con! Và…”

“Và phản lại Cửu Nguyên đúng không?”

Vu Quả không gật đầu cũng không lắc đầu, chỉ thản nhiên nói: “Nếu con là Hổ Đầu, gặp phải chuyện oan ức như thế, nhất định sẽ hận lây cả Cửu Nguyên. Cả nhà Thố Đầu chắc chắn cũng vậy, trước kia bọn họ dù có hảo cảm với Cửu Nguyên nhiều thế nào thì hảo cảm ấy cũng sẽ biến mất, mà có khi từng thích bao nhiêu thì sẽ càng hận bấy nhiêu, và rồi sẽ trở thành kẻ địch thật sự của Cửu Nguyên. Tên Bái Đầu này quá âm độc!”

“Ngay cả con cũng nghĩ như vậy, thì huống chi là Hổ Đầu và Thố Đầu, tình huống lúc ấy của bọn họ rất tồi tệ, hầu như không thể cứu, mà chuyện này lại là ‘việc nhỏ’ không đáng báo lên các lãnh đạo cấp cao để xử lý, nhưng chú Băng của con cảm thấy chuyện này có gì đó bất thường, anh ta sợ Hổ Đầu nhất thời xúc động là làm ra chuyện gì không cách nào cứu vãn, nên tạm giam họ lại, như vậy cũng là một loại bảo hộ, sau đó bắt tay vào điều tra rõ việc này.”

“Không ổn!” Vu Quả đặt mình hoàn cảnh người khác, chỉ cảm thấy cách làm này sẽ khiến người ta bị tổn thương.

Nghiêm Mặc sờ sờ cái đầu mềm mại của nó: “Con cảm thấy Băng làm như vậy là không tốt, thế con sẽ làm gì?”

Vu Quả không chút do dự nói: “Tìm ra Bái Đầu, đánh hắn! Hung hăng đánh một trấn, thẳng đến khi hắn chịu nói thật.”

Nghiêm Mặc cười rộ lên: “Thứ nhất, con không biết phía sau chuyện này là Bái Đầu châm ngòi thổi gió. Thứ hai, con nói là Bái Đầu làm, vậy chứng cứ đâu?”

“A? Thế sao cuối cùng mọi người lại biết là Bái Đầu làm?” Cuối cùng Vu Quả mới phản ứng lại.

Nghiêm Mặc đưa ra đáp án: “Là em con đó.”

Vu Quả cả kinh: “Sao em ấy biết?”

Ba Mặc thật bất đắc dĩ: “Có một lần em con nhìn thấy Bái Đầu, chờ khi người ta đi rồi thì lặng lẽ nói với ba rằng nó ghét người kia. Sau đó vừa lúc Băng báo chuyện của Hổ Đầu lên, lúc ấy ba đang nhàn rỗi nên mang theo Đô Đô đi tìm Hổ Đầu, con cũng biết không ai có thể nói dối trước mặt ba. Nhưng vào lần đầu tiên khi em con nhìn thấy Hổ Đầu liền nói anh ta rất đáng thương và đang phẫn nộ.”

Vu Quả ngây ra: “Đây là một năng lực khác của Đô Đô sao?”

“Ba không biết, đời trước Đô Đô đã chịu quá nhiều đau khổ, còn phải sống một thời gian dài trong phòng thí nghiệm vô trùng, thế nên nó rất mẫn cảm với những thay đổi cảm xúc dù là rất nhỏ của con người, có lẽ sự mẫn cảm đó cũng theo cùng nó đến kiếp này, hơn nữa còn hợp với năng lượng sinh mệnh biến dị, có lẽ độ mẫn cảm của nó lại càng nhạy thêm.”

“Oa!” Thay vì hâm mộ, Vu Quả đã lo lắng trước: “Thế chẳng phải ngày nào Đô Đô cũng bị vây quanh trong đủ loại cảm xúc sao? Vậy thì làm sao em ấy còn có thể cười được, mỗi ngày đều cười thật tươi?”

“Kiếp trước, mỗi khi đau nó rất ít khi khóc.” Tim Nghiêm Mặc nhói lên, có khi hắn không rõ lắm mình yêu Đô Đô nhiều hay là áy náy nhiều hơn. Vì thế, hắn hy vọng đời này hai đứa nhỏ có thể sống và lớn lên trong niềm vui, lại hy vọng bọn nó có thể nhanh chóng học được cách không để mình bị tổn thương, hắn thật sự không hy vọng lại có chuyện gì xảy ra làm mình phải hối hận cả đời.

Năng lực của Vu Quả và Đô Đô đều rất cường đại, nhưng các vấn đề của bọn nó cũng sẽ nhiều hơn.

Thậm chí, so với con trai nhỏ thoạt nhìn yếu ớt, hắn lo lắng cho con trai lớn thoạt nhìn cứng cỏi hơn.

Vu Quả quá tôn sùng vũ lực, đừng thấy nó là hóa thân ‘tà ác’ của quả Vu Vận, nhưng từ trước đến nay luôn trực lai trực vãng, phương thức giải quyết vấn đề vừa đơn giản vừa thô bạo, cách ăn nói không dễ mến, như vậy dù Vu Quả có mạnh về mặt vũ lực thì ra đời cũng sẽ chịu thiệt nhiều, càng dễ khiến những người không hiểu gì về nó sinh ra phản cảm.

Nghiêm Mặc tới lớp mẫu giáo, so với việc sợ con trai nhỏ bị bắt nạt, mà càng sợ Vu Quả gây ra chuyện gì không thể cứu vãn, sức phá hoại của nhóc con này quá mạnh, những chuyện liên quan đến em trai nó và hai đứa bọn nó, nó thật sự có thể điên lên cho anh xem.

“Sau khi ba biết chuyện về ân oán của Hổ Đầu và Bái Đầu, ba liền tìm nhà Thố Đầu về, tiện đà xử phạt Bái Đầu, Hổ Đầu nói anh ta muốn đích thân trả thù, muốn khiêu chiến Bái Đầu, kết quả, em trai con liền nghĩ ra một chủ ý cho Hổ Đầu, nó không nói thẳng với Hổ Đầu, mà chỉ nói vu vơ vài câu với ba.”

“Em ấy nói gì?” Vu Quả tò mò muốn chết.

“Nó nói… Ba ơi, có rất nhiều người cá sinh bệnh, ba nói xem nếu bọn họ tra ra người lúc trước hạ độc ở đường nước thì sẽ xử lý như thế nào nha?”

Vu Quả lập tức nghĩ đến kết cục của Bái Đầu khi rơi vào tay người cá, sẽ trở thành thức ăn cho cá bị ngâm trong nước một năm đi? Trước kia nó đã từng thấy tộc Người Cá trừng trị những kẻ dám bắt cóc người cá nhỏ đi như thế nào, những người đó không thể một từ thảm là có thể hình dung.

Nhìn thấy vẻ mặt kinh sợ của con trai trưởng, Nghiêm Mặc cười: “Nước ở Cửu Nguyên đều là nước chảy, dòng nước có lưu chuyển, mà độc của Bái Đầu cũng không quá lợi hại, ngày đó kỳ thật không có bao nhiêu người cá bị ảnh hưởng, nhưng nhóm người cá hận nhất là có kẻ chơi bẩn trong nước, khi biết nguồn nước bị hạ độc liền tuyên bố sẽ cho kẻ hạ độc đẹp mặt. Sau đó Hổ Đầu dựa theo quy tắc của Cửu Nguyên mà lấy máu trả máu, không chọn cách bắt Bái Đầu bồi thường, bị quất và đuổi ra khỏi Cửu Nguyên, mà chọn cách khiêu chiến này, đánh Bái Đầu một trận tơi bời, đập gãy tứ chi hắn, rồi lại nói chuyện Bái Đầu hạ độc trong nước cho người cá.”

“Oa!” Vu Quả cảm thấy được giải hận. Loại như Bái Đầu phải bị xử như vậy, chỉ bắt bồi thường và đuổi khỏi Cửu Nguyên thật sự quá hời rồi.

“Trên đời này, người thuần phác thiện lương chính trực có rất nhiều, nhưng người như Bái Đầu cũng không ít, loại người này nấp trong bóng tối, bất cứ lúc nào cũng có thể nhào lên táp con một cái, dù con có muốn trả thù cũng chưa chắc đã có thể tìm được người. Vu Quả, sau này con sẽ phải đối mặt với nhiều Bái Đầu hơn nữa, có vài người còn ghê tởm và âm hiểm xảo trá hơn hắn, khi đó con nên làm gì đây?”

“Thì con sẽ xấu xa hơn và âm hiểm hơn hắn?” Vu Quả tức giận nói.

Nào ngờ ba Mặc của nó lại thật sự gật đầu: “Đây cũng là một cách. Trừ cái đó ra, con có biết vì sao Bái Đầu lại hận Hổ Đầu như vậy không?”

Không đợi con trai trả lời, Nghiêm Mặc đã nói thẳng: “Là bởi vì Hổ Đầu thấy có lần hắn xô đẩy một bà lão, liền mắng hắn hai câu, khi Bái Đầu mắng lại thì đánh cho một quyền. Bái Đầu cảm thấy mất hết cả mặt mũi, từ đó liền ghi thù với Hổ Đầu. Nhưng nếu Hổ Đầu đổi cách khác, thì hoàn toàn có thể tránh được loại chuyện này. Đương nhiên, có những kẻ này vốn là chó điên, dù con có làm cái gì, chỉ cần nó cảm thấy con ảnh hưởng đến nó, thì dù chỉ một ánh nhìn lơ đãng của con, nó cũng sẽ cảm thấy con đang khinh bỉ nó, thậm chí còn muốn trả thù con. Mà muốn đứng ở thế thượng phong khi giao tiếp với loại người này, muốn không bị đối phương hãm hại, con phải tự võ trang cho mình, không chỉ đơn giản là trên mặt vũ lực.”

Vu Quả cúi đầu nghịch dây thắt lưng của ba.

“Nguyên Đế, bảo bối của ba, con biết vì sao ba nói nhiều với con như vậy không?” Nghiêm Mặc điểm điểm cái mũi nhỏ của con trai lớn.

“Biết.” Nguyên Đế ậm ừ, nó cũng không phải đồ ngốc.

“Vậy con nói thử xem, là vì sao?” Nghiêm Mặc lại không chịu tha cho nó. Nguyên Chiến cố ý để Vu Quả thừa kế Cửu Nguyên, các lãnh đạo cấp cao khác cũng có cái ý này, nếu Vu Quả chỉ muốn làm một chiến sĩ bình thường thôi cũng được, nhưng nếu làm người cầm quyền, nó phải học được cách tự bảo vệ mình đã, mà lửa giận, chiến đấu, tấn công người khác hiển nhiên không phải phương pháp tự bảo vệ mình tốt nhất.

Nguyên Đế không muốn nói, nó không muốn học những mưu ma chước quỷ đó chút nào.

“Bảo bối, ba đột nhiên cảm thấy tính con thế này rất là chính trực đó.” Ba Mặc thật hết cách.

“Đừng có gọi con là bảo bối!” Nguyên Đế bịt lỗ tai.

Nghiêm Mặc nắm lấy tay nó: “Được rồi, tiểu tâm can của ba, ba không cầu con mỗi khi gặp người sẽ nở nụ cười giống em trai con, nhưng ba hy vọng con có thể cố gắng kiềm chế lửa giận của mình, càng không thể phẫn nộ, thù hận, hay đố kỵ, con không thể để những cảm xúc tiêu cực đó khống chế mình, nó sẽ chỉ làm người khác ghét con, cười nhạo con, thậm chí mắng con là đồ ấu trĩ ngu ngốc.”

“Ai dám mắng con! Con giết…”

“Con có phát hiện tất cả mọi người đều không sợ con không?”

“A?”

“Đây là chuyện tốt, mà cũng là chuyện xấu. Chuyện tốt là con khá gần dân, có cơ hội để kiếm được nhiều người trung thành với mình hơn. Chuyện xấu là trong lòng mọi người con không có gì đáng sợ, không thể khiến người khác tâm phục khẩu phục, nếu con cứ mãi như vậy, thì sẽ rất dễ khiến người ta nảy sinh những suy nghĩ: ‘vì sao phải để một tên thô bạo, ngang ngược, không có não như vậy làm thủ lĩnh của chúng ta?’ vân vân.”

Vu Quả kiềm chế tức giận, lại mím môi.

Nghiêm Mặc vừa thấy nó như vậy, liền nhịn không được mà chọt chọt khuôn mặt nhỏ của nó.

Vu Quả liền ngoạm một cái cắn lấy ngón tay ba nó, nghiến răng.

“Con trai à, con rất thông minh, thật sự, nhưng những chuyện con làm lúc bấy giờ lại khiến mọi người không cảm giác được con thông minh. Bảo bối nhỏ, nếu con không khống chế được cảm xúc của mình, vậy thì khiến cho không ai có thể phát hiện ra cảm xúc của mình đi, tỷ như ngày nào cũng đeo một gương mặt lạnh, đừng cho người ta nhìn thấy sự thay đổi cảm xúc của con, nếu con có quyết định gì cũng đừng thể hiện ra ngay, chờ khi trở về tìm ba và cha Chiến, còn có em trai con cùng thương lượng, sau đó lại quyết định tiếp.”

“Thật phiền toái.” Vu Quả lầm bầm.

Nghiêm Mặc thở dài: “Lại nói, bởi vì ba con trước kia không làm được nên mới chịu thiệt nhiều như vậy, vết xe đổ nằm đó, ba không hy vọng con cũng phải chịu thiệt. Vu Quả, con rất lợi hại, con chính là hóa thân của đứa con Sinh Mệnh có ký ức truyền thừa của quả Vu Vận, việc đeo mặt nạ chỉ là một việc nhỏ, con nhất định có thể làm được, đúng không?”

Vu Quả bỗng nhiên ngáp to một cái, bò lên người ba mình: “Con mệt rồi, buồn ngủ, đêm nay con muốn ngủ với ba, không cho nửa đêm quẳng con ra ngoài!”

“Tưởng bở!” Một bàn tay to túm lấy bạn nhỏ Vu Quả đang nằm trong lòng ba Mặc, xách lên đặt trên cổ mình: “Đến bây giờ còn chưa chịu về nhà, phải đợi tôi ra tìm hai ba con các người. Được rồi, về nhà ngủ.”

Bạn nhỏ Vu Quả vừa rồi còn nói buồn ngủ giờ lại lên tinh thần, ôm lấy đầu Nguyên Chiến, hai gót chân nhỏ gõ gõ trước ngực cha Chiến, đôi mắt đen tròn đảo đảo, thật ngây thơ mà xin xỏ: “Cha, chúng ta cùng đi đón Đô Đô về nhà, đêm nay chúng ta ngủ cùng nhau được không?”

Nguyên Chiến nghe thấy con trai trưởng học theo giọng điệu làm nũng của con trai nhỏ, cơ mặt giật giật, vươn tay ra với Nghiêm Mặc.

Nghiêm Mặc vịn tay hắn đứng lên, cười ha ha: “Nhóc con đây là đang thực hành đấy hả?”

Nguyên Chiến cạn lời: “Em lại dạy nó cái gì? Thằng nhóc này đã đủ hư rồi.”

“Nè nè, anh nói vậy là có ý gì?”

“Có ý gì đâu.”

“Chó má! Nói xấu tôi ngay trước mặt con trai, tôi thấy anh thiếu dạy dỗ rồi đó.”

“Đúng vậy, em tính dạy tôi thế nào đây?”

“…” Ba Nghiêm Mặc tát bốp một cái vào mông cha Nguyên Chiến.

Vu Quả cưỡi trên cổ cha Chiến vừa cười khặc khặc vừa ngửa đầu nhìn trời, bầu trời đầy sao thật đẹp, làm người dù có chút phiền toái, nhưng… nó thích!

“Đi thôi, rước em trai con.”

“Được! Đi rước em trai!” Vu Quả vui vẻ, nhưng nó lại nhanh chóng làm mặt căng.

Đại đế vĩ đại của Cửu Nguyên sau này quyết định, từ đêm nay nó phải bắt đầu làm một người đàn ông mà không ai có thể nhìn ra cảm xúc thật sự trong lòng nó!