TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Dị Thế Lưu Đày
Chương 658: Phiên ngoại 1

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn

“Nếu không phải Đô Đô là tâm can bảo bối của Nghiêm Mặc và Nguyên Chiến, thì bây giờ nó nằm trong tay ai thật đúng là khó biết.”
Trong một căn phòng học rộng lớn của học viện Chiến Mặc lúc này đã nhét đầy học sinh mẫu giáo từ lớp chồi đến lớp lá, từ đứa ba tuổi đến sáu tuổi, người ngồi ở bệ giảng phía trước là tư tế đại nhân vĩ đại nhất của Cửu Nguyên, hắn đang kể chuyện xưa cho các bạn nhỏ.

Mà khóa học của tư tế đại nhân từ trước đến nay luôn là khóa học được hoan nghênh nhất trong học viện.

Chỉ cần tư tế đại nhân đến giảng bài, thì dù là người lớp nào, ngoại trừ người ngồi đầy trong phòng học, thì ngoài cửa sổ, ngoài hành lang đều bu đầy học sinh.

Trước kia, Nghiêm Mặc không lên lớp của học sinh mẫu giáo, mà chỉ giảng bài ở hội trường như bình thường, vậy cũng tiện cho những người muốn đến nghe giảng. Nhưng bây giờ…

“Ba, sau đó thì sao?” Con trai nhỏ còn chưa đến ba tuổi đang mở to đôi mắt đen bóng của mình mà ngồi trong lòng anh trai Vu Quả chỉ lớn hơn nó có một tuổi, giục ba mình đang thất thần.

Nghiêm Mặc rũ mi, ánh mắt dịu dàng: “Trên lớp phải gọi là thầy.”

“A.” Nhóc con Nghiêm Húc, tên gọi ở nhà là Đô Đô, còn chưa có ‘a’ xong thì Vu Quả đang ôm nó đã mất kiên nhẫn kêu lên: “Thầy! Thầy Nghiêm! Thầy giáo Nghiêm Mặc! Nhanh kể tiếp! Đừng có nhử bọn con nữa!”

Bọn nhỏ trong lớp căm tức nhìn Vu Quả: Sao cậu có thể vô lễ với tư tế đại nhân như vậy? Đừng tưởng cậu lợi hại là tụi tui không dám đánh cậu!

Ngoài cửa sổ, bọn nhóc lớn tuổi hơn đang chờ tan học tìm bạn nhỏ Vu Quả ‘nói chuyện’ một phen —— làm con trai trưởng của hai vị kia, nhất cử nhất động của Vu Quả, mỗi một lời nói và hành vi đều là thể diện của Cửu Nguyên, mới bây lớn mà đã kiêu ngạo với cha mình như vậy, thì mai mốt trưởng thành còn ra cái thể thống gì? Không được, bọn nó phải trông chừng cái tên nhóc thúi này, tuyệt đối không thể để cho thủ lĩnh tương lai của bọn nó sau này trưởng thành lệch lạc, bọn nó đã được toàn thể người lớn trong Cửu Nguyên ủy thác cho cái trách nhiệm trọng đại này, phải thời thời khắc khắc giám sát quá trình trưởng thành của bạn nhỏ Nguyên Đế.

Vu Quả cảm nhận được ánh mắt của mọi người, lòng càng thêm khó chịu, nó cảm thấy nó đã tới thời kỳ phản nghịch mà ba Mặc nói với nó, bây giờ nhìn cái gì nghe cái gì đều cảm thấy chướng tai gai mắt. Ở nhà, hai người cha của nó còn chưa quản nó như vậy đâu, thế mà ra ngoài, lại bị đám người ngoài này đặt đủ yêu cầu. Đặc biệt là mấy người lớn Tranh, Băng, Thâm Cốc, A Cổ Đạt, Hắc Thủy cầm đầu, thật không biết bọn họ lấy đâu ra lắm yêu cầu như vậy, còn bảo đám nhóc lớn hơn trong học viện canh chừng nó!

Nghiêm Mặc thấy sắc mặt con trai lớn đã đen đến mức hệt như giông tố kéo tới, không khỏi cười thầm.

Làm cha và là một trong những người lãnh đạo tối cao của liên minh, tình cảnh của Vu Quả hiện giờ hắn biết rõ trong lòng, tuy hắn không cho là đúng, nhưng thỉnh thoảng sẽ nổi lên chút tâm tư xấu xa mà muốn trêu cợt con trai lớn từ nhỏ đã phản nghịch và kiêu ngạo này. Vì thế, hắn biết rõ áp lực mà Vu Quả chịu lớn cỡ nào, tâm tình có nóng nảy ra sao, nhưng chuyện phải làm vẫn tiếp tục làm.

“Anh trai, ngoan nào.” Đô Đô nho nhỏ mềm mụp rất nhạy cảm nên cảm giác được anh mình bực bội, liền cầm cái móng vuốt nhỏ đang ôm eo mình của anh, nâng lên hôn một cái.

Vu Quả trợn mắt, thấy xung quanh là một đống ánh mắt hâm mộ và đố kỵ, liền kéo kéo em trai vào lồng ngực không lớn mấy của mình. Em trai đáng yêu như vậy, mềm như vậy là của tui! Mấy người đừng ai hòng đụng vô dù chỉ là một chút!

Mấy bạn nhỏ khác: Tên vô sỉ cậu là đồ xấu xa! Rõ ràng phải tới lớp chồi học mà lại một hai đòi học ở đây!

Đúng vậy, dù là theo tuổi hay thể lực thì kỳ thật Vu Quả đã sớm có thể nhảy lớp mà học, nhưng nó không chịu, từ sau khi Đô Đô cũng tới học viện, nó chẳng những không nhảy lớp, mà còn tự động giáng lớp, từ khi Đô Đô nhập học tới giờ, lại còn càng lúc càng có xu thế tiếp tục cùng nhau đi xuống.

Nghiêm Mặc và Nguyên Chiến hỏi nó vì sao, Vu Quả múa may nắm tay nhỏ, vô cùng phẫn nộ nói: “Có con đi theo mỗi ngày, đám nhãi ranh đó còn dám chảy nước miếng với Đô Đô, thử hỏi nếu con không đi theo thì sao?! Đô Đô mà không bị tụi nó cắp đi mới là lạ!”

Hai ông bố: “…”

Được rồi, đây cũng một trong những chuyện đau đầu của hai ông bố từ sau khi con trai nhỏ ra đời. Bởi vì Đô Đô sau khi sinh như đã mang theo một kỹ năng thiên phú, ba nó có thể dùng âm thanh mê hoặc người khác, còn bé ngoan Nghiêm Húc thì chỉ cần mềm mại cười một cái với người ta, là người ta liền hận không thể lập tức ôm nó đi làm con mình!

Thật sự, nếu không phải Đô Đô là tâm can bảo bối của Nghiêm Mặc và Nguyên Chiến, thì bây giờ nó nằm trong tay ai thật đúng là khó biết.

Lúc trước, Đô Đô khi vừa mới sinh còn chưa mọc răng, mới cười khúc khích hai tiếng với mấy vị bán thần mà bọn họ đã tranh nhau làm sư phụ và cha nuôi rồi, đánh đến đầu rơi máu chảy luôn! Ừ, Đô Đô từ nhỏ đã trắng trắng mềm mềm, vừa ra khỏi bụng ba là có thể mở mắt cười, mà đây cũng trở thành một trong những bằng chứng để nói nó là con của thần, ngay cả anh trai Vu Quả của nó cũng không nổi tiếng bằng.

Tên Côn Bằng vương vô liêm sỉ kia thì đã vài lần muốn cắp Đô Đô đi. Nếu không phải ngày nào cũng có Cửu Phong và Vu Quả nhìn chằm chằm, Chú Vu lại trực tiếp hạ cho Đô Đô một cái chú vô cùng ác độc rằng ai trộm nó đi cả nhà tên đó liền chết sạch, lúc này mới hù được đám bán thần kia.

Tuy nói chỉ cần là người biết đến lời nguyền của Chú Vu thì sẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ, nhưng từ đó về sau, Nghiêm Mặc và Nguyên Chiến cũng không có ngày thanh tĩnh, mỗi ngày đều có người tới thăm hỏi, xin ở nhờ, hoặc là tự đề cử mình, mục đích đều là vì có thể sờ sờ hoặc ôm ôm con trai nhỏ nhà hắn một cái.

Đối với kỹ năng thiên phú vạn nhân mê của con trai nhỏ, Nghiêm Mặc và Nguyên Chiến vừa đắc ý lại vừa buồn rầu, đắc ý vì con trai nhỏ mới sinh ra là đã có thể lập công cho Cửu Nguyên —— xem đi, lừa được bao nhiêu giáo viên giỏi, tay đấm tốt đến mà không cần tiền lương hoặc phúc lợi rồi. Còn buồn rầu là vì mị lực của con trai nhỏ quá lớn, lại rất thích cười, hở một chút liền có người muốn thay bọn họ làm cha mẹ của nhóc con này.

Bất đắc dĩ nhưng lại không tìm được biện pháp nào tốt, Nghiêm Mặc chỉ có thể bảo con trai cười ít hơn một chút, nhưng như vậy cũng không hạ thấp được bao nhiêu trị số mị lực của Đô Đô, cùng lắm sẽ không khiến người xung quanh vừa nhìn thấy Đô Đô liền nóng đầu.

Vạn nhân mê quá mức cũng không tốt chút nào. Hai ông bố cùng thở dài, ưu sầu không thôi vì tương lai của con trai nhỏ.

Cũng may lão yêu quái Ngu Vu sống không biết bao nhiêu năm có rất nhiều kiến thức, y cẩn thận quan sát Đô Đô xong liền nói với hai người, rằng năng lượng sinh mệnh trong thân thể Nghiêm Húc bị biến dị, làm nó có năng lực hấp dẫn vạn vật, mà nó còn quá nhỏ, nên không điều khiển được năng lượng của mình, cũng không biết thu liễm, nên mới tạo thành thể chất đặc thù người gặp người yêu, hoa gặp hoa nở, ai thấy cũng muốn bắt về nhà nuôi bây giờ. Nhưng tình huống này sẽ không diễn ra quà dài, chờ khi Nghiêm Húc lớn hơn một chút, biết khống chế và thu liễm năng lượng của mình thì loại thể chất đặc thù này sẽ trở thành kỹ năng thiên phú và đòn sát thủ của nó.

Sự thật chứng minh, Ngu Vu nói vô cùng chính xác.

Theo từng ngày Đô Đô lớn lên, khi nó bắt đầu học cách thu liễm năng lượng của mình, hai ông bố cuối cùng cũng dám dẫn nó ra cửa gặp người, hiện giờ người xung quanh và bất cứ một vật sống nào vẫn vô cùng nhiệt tình với Đô Đô, ngay cả rắn độc trên đất hoang nhìn thấy Đô Đô cũng sẽ bắt hai con chuột chết làm quà tặng nó, nhưng cuối cùng đã không có ai trực tiếp cướp người như hồi đó nữa.

Chờ đến khi Đô Đô hai tuổi, loại ảnh hưởng này đã hạ thấp đến mức không ảnh hưởng tới mức sinh hoạt bình thường của nó.

Nhưng hai ông bố đã yên tâm, mà anh trai cùng các sư huynh sư tỷ của Đô Đô lại càng thêm cẩn thận, trong đó, anh trai nó – Vu Quả là cẩn thận nhất.

Vu Quả là người biết rõ lai lịch của Đô Đô nhất ngoại trừ Nghiêm Mặc và Nguyên Chiến, đối với Vu Quả mà nói, linh hồn của em nó là do nó ấp, thân thể em nó cũng là một nửa thân thể nó và một nửa năng lượng nó chia ra, trong thiên hạ, độ thân mật và khăng khít của bất cứ anh chị em ruột nào, dù là song sinh cùng trứng cũng vẫn kém hơn nó và Đô Đô.

“Nhìn cái gì mà nhìn! Nhìn nữa giết hết bây giờ!” Tất cả những đứa muốn chia lìa anh em bọn nó, muốn nhúng chàm em trai nó, thèm nhỏ dãi em trai nó, đều giết hết không tha!

Vu Quả dùng sức trừng hết những đứa đang mơ ước em trai nó, mặc kệ đứa đó bao nhiêu tuổi, có lớn hơn nó không.

Có vài bạn nhỏ bị dọa khóc, nhưng rất nhiều đứa thì lại phẫn nộ, trong đó có một đứa ngồi bên cạnh, và một con gấu con cùng ngồi với nhóc khoảng năm sáu tuổi, nhóc ấy đỏ mặt, nhỏ giọng kêu: “Cậu chờ đó, chờ Cửu Phong đại nhân tới, xem xem cậu ấy đánh cậu thế nào!”

“Tui sợ cậu ta chắc?!” Vu Quả vừa nghe có người lấy Cửu Phong ra uy hiếp mình, càng thêm tức giận. Đứa giành em trai của nó hăng nhất chính là con chim thúi kia!

Vu Quả cẩn thận đặt em trai sang một bên, sợ người khác đụng tới nó, còn dùng dây leo vòng quanh nó.

Nhanh chóng làm xong, Vu Quả xoay người nhào lên nhóc con vừa rồi uy hiếp mình: “Tui cho cậu uy hiếp tui! Bây giờ tui sẽ cho cậu biết vì sao con nít mới đẻ lại đỏ như vậy!”

Nghiêm Mặc ngồi trên bục giảng che mặt, đứa nhỏ này học một vài cách nói hiếm lạ cổ quái từ hắn thì rất nhanh.

“Đánh nhau rồi! Nguyên Đế lại đánh người!” Rất nhiều bạn nhỏ trong lớp cùng kêu lên.

Lúc này giáo viên hẳn nên trấn áp hoặc nghĩ cách dẹp loạn, nhưng Nghiêm Mặc lại khác, hắn cảm thấy thỉnh thoảng nên thả lỏng cho bọn nhỏ, tuy quản giáo thích hợp là cần thiết, nhưng quá mức áp chế và nghiêm khắc lại rất dễ dạy ra một nhóc biến thái, thậm chí còn mài nhẵn những thiên tính vốn có trên người chủng tộc của bọn nhỏ.

Dù sao thì dù tình huống có loạn cỡ nào, hắn cũng có thể khống chế được, mà cái này cũng có thể giúp đám nhóc ngày thường phải học đủ loại quy củ và kiến thức vất vả được thả lỏng và phát tiết một chút cũng tốt.

Ừm? Nếu bạn nói tôi muốn xem cảnh hai đứa nhóc nhà mình quậy thì… loại chuyện này… bạn biết tôi biết là được rồi.

“Sơn Bảo! Lên, đánh cậu ta!” Bị Vu Quả đè dưới thân điên cuồng đánh, thằng nhóc oa oa kêu to, nó không khóc, mà gọi anh em gấu của nó hỗ trợ mình đánh lộn!

Gấu nhỏ vốn đang ngoan ngoãn ngồi một bên nghe kể chuyện xưa ghét bỏ mà liếc mắt nhìn anh em song sinh của mình, không thèm nhúc nhích. Ngày nào cũng đánh, ngày nào cũng đánh, nó phát phiền! Nó muốn nghe kể chuyện xưa, không đánh nhau đâu!

Đô Đô bé ngoan ngồi trong vòng dây leo ngẩng đầu nhìn ba đang cười, mấy ngón tay nhỏ nhúc nhích, trong lòng có chút rục rịch.

Tuy anh trai và các sư huynh sư tỷ đều rất tốt với nó, nhưng nó vẫn rất muốn được chơi với mấy bạn cùng tuổi.

Trộm nhìn về phía gấu nhỏ đang ngồi cách đó không xa, Đô Đô chùi nước miếng: Gấu nhỏ thật đáng yêu, là gấu thật đó, muốn ôm qua sờ sờ quá đi.

Chắc là vì ánh mắt của Đô Đô quá khát vọng và nóng bỏng, nên gấu nhỏ cảm nhận được, lập tức quay đầu nhìn sang.

Đô Đô liền theo phản xạ mà đáp lại bằng một nụ cười tươi —— kiếp trước ba dạy, cười nhiều thì sẽ có nhiều bạn, đau đau sẽ chạy đi.

Ngao ngao ngao! Hai mắt gấu nhỏ biu một cái sáng bừng: Đáng yêu quá đi, cưng quá, thật muốn mang về nhà!

Gấu nhỏ ngồi không yên, chống hai tay đứng dậy, lắc lư đi đến bên vòng dây leo, vươn tay muốn ẵm Đô Đô bé ngoan ra ngoài.

Đô Đô lập tức vươn tay, nó cũng muốn ôm gấu nhỏ.

Hai nhóc con cách một vòng dây leo mà ôm nhau!

Mấy bạn nhỏ khác thấy cảnh tương như vậy thì hâm mộ tới mức kêu a a.

Dây leo cảm ứng được có người muốn cướp bảo bối của nó, liền ‘piu’ một cái quất gấu nhỏ.

Gấu nhỏ bị đánh mà cũng không chịu buông tay khỏi nhóc con mềm mụp.

Mà có lẽ Vu Quả và dây leo cũng không nghĩ tới, chính người tụi nó vất vả bảo hộ lại muốn vượt ngục, còn tự mình bước ra khỏi vòng bảo hộ, chủ động nhào vào tên xa lạ đang chảy nước miếng với nó.

Gấu nhỏ vui muốn chết, ôm Nghiêm Húc bé ngoan bỏ của chạy lấy người.

Dây leo ngớ ra một lát thì nổi khùng, đuổi theo như rắn.

Phòng học liền rối loạn!

Các bạn nhỏ lúc này đã cùng chung kẻ địch, một lòng đoàn kết muốn cho Nghiêm Húc bé ngoan thoát khỏi ma trảo của đại ma vương Nguyên Đế, cùng giúp đỡ gấu nhỏ đối phó với dây leo.

Đừng thấy gấu nhỏ ngốc ngốc khờ khờ, nhưng chạy không chậm chút nào đâu, trong tay ôm một nhóc con mà vẫn có thể linh hoạt chạy trốn trong đám người.

Vu Quả lúc này đã biết em trai bảo bối bị một con gấu cướp đi, tức đến mức một quyền đánh bay tên nhóc đang vật lộn với nó, cất bước đuổi theo gấu nhỏ.

Người trong phòng đều đối phó với nó!

“Oa nha nha! Trả em trai lại cho tui! Tui phải giết hết các người! Tui phải biến tất cả các người thành phân bón!”

“Sợ cậu chắc! Chúng ta cùng lên! Đánh bẹp cậu ta!”

“Tộc Bạch Hi, ngăn cậu ta lại! Đừng cho cậu ta qua đó!”

“Tộc Người Cá, mau kéo cậu ta vào ao đi!”

“Sơn Bảo, làm tốt lắm! Mau đưa Nghiêm Húc cho tớ, chuyền cho tớ!”

“Cho tớ cho tớ, chuyền cho tớ! Sơn Bảo chạy mau!”

“Ngáng chân cậu ta đi!”

“Túm quần cậu ta đi!”

“Thôi xong! Xông lên ngăn cậu ta lại! Mau!”

Đám nhóc lớn đứng ngoài cửa sổ thấy tư tế cười tủm tỉm, một chút ý muốn ngăn cản cũng không có, cả đám tức khắc ngại thiên hạ chưa đủ loạn mà đánh trống reo hò.

“Tộc Đa Nạp, làm thịt cậu ta đi! Vật cậu ta xuống! Bộ chưa ăn cơm hả? Bự hơn cậu ta như vậy mà lại bị cậu ta đè đánh! Mặt mũi của dũng sĩ tộc Đa Nạp đều bị cậu vứt sạch rồi!”

“Tộc Hắc Thủy, mau phun nước miếng! Phun vào mông ấy!”

“Oa ha ha, té xuống ao rồi, đừng cho cậu ta lên!”

“Mau! Đưa Nghiêm Húc cho tôi, cậu vây đánh cậu ta đi!” Ngoài cửa sổ, một thằng nhóc lớn vươn tay nói với gấu nhỏ đang bận chạy trốn.

Nhưng gấu nhỏ ôm Nghiêm Húc không muốn đưa cho ai, nó bắt đầu tìm lỗ hổng, tính ôm bảo bối nhỏ đang chảy nước dãi với nó nãy giờ lao ra khỏi phòng học.

Vu Quả bị đánh hội đồng mắt thấy em trai yêu dấu của mình sắp bị con gấu kia cắp ra khỏi phòng học, tức đến mức hai mắt dần trở nên đỏ ngầu: “Mấy người các cậu, cái đồ cường đạo! Ăn cắp! Tui phải khiến mấy người…”

“Vu Quả!” Một cái lồng trong suốt ập xuống, bao vây Vu Quả kín mít.