TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Dị Thế Lưu Đày
Chương 588: Bắt đầu quần ẩu?

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn

“Tất cả nô lệ làm việc trong trại nô lệ đều biến mất rồi!”
Không sai, đám người Ni Tháp và Hồ Đức vạn lần không nghĩ tới người Cửu Nguyên mới vừa mang đi một đám nô lệ, sau đó lại tùy tiện đi rồi quay lại, hơn nữa mục tiêu của bọn họ vẫn là nô lệ!

Dù Ni Tháp đã tăng thêm thủ vệ, nhưng thủ vệ dù có nhiều cách mấy cũng không ngăn được hai người Nghiêm Mặc và Nguyên Chiến càn quét.

Nghiêm Mặc dẫn Nguyên Chiến và Kỳ Nguyên sử dụng nguyện lực ẩn thân tiến vào doanh trại nô lệ, rồi Kỳ Nguyên ra mặt thuyết phục bọn họ, tập trung bọn họ lại, Nguyên Chiến thì phụ trách giải quyết đám quản nô, cốt binh và thủ vệ võ trang trông coi trại nô lệ.

Nghiêm Mặc vì không muốn kinh động đến đội quân Hữu Giác Nhân nên mỗi khi sử dụng cửa dịch chuyển tức thời sẽ đưa người ra phía sau doanh địa Cửu Nguyên trước, nơi đó có người tiếp ứng và sắp xếp cho bọn họ.

Trời hôm nay đổ tuyết lớn, tới chiều thì tuyết lớn lại cộng thêm cuồng phong, tầm nhìn là một mảnh trắng xoá, người canh giữ bên ngoài hai mắt mở không lên, chiến sĩ phụ trách canh gác trên trạm canh gác cũng chỉ có thể rúc vào trong tháp trốn cái lạnh, không ai ngờ được trong thời tiết tồi tệ như vậy lại có người chạy tới quấy phá lần nữa.

Đồng thời, thời tiết như vậy có thể ngăn cản khả năng hành động của đại đa số người, nhưng lại không cản được chiến sĩ cấp mười!

Kẻ địch rơi vào thế yếu, bọn hắn sẽ được lợi, cứ như ông trời đang giúp bọn hắn vậy.

Cứ thế, rước một nhóm rồi một nhóm, chưa đến một tiếng đồng hồ, mấy doanh trại nô lệ đều trống không.

Về phần ánh sáng phát ra khi cửa dịch chuyển tức thời khởi động rất dễ giải quyết, Nguyên Chiến trực tiếp đưa mọi người xuống lòng đất, rồi Nghiêm Mặc mới khởi động cửa dịch chuyển.

Nguyên Chiến thấy Nghiêm Mặc cứu người đến vui vẻ, không muốn làm hắn mất hứng, nhưng vẫn nói với hắn khi Kỳ Nguyên rời đi: “Mềm lòng lương thiện không phải chuyện xấu, nhưng nếu quá mềm lòng, đối với em và tôi, đối với Cửu Nguyên đều không tốt lắm.”

Nhưng điều quan trọng mà hắn muốn nói không phải cái này, khi Nghiêm Mặc quay đầu nhìn về phía hắn, Nguyên Chiến cầm lấy tay tư tế nhà mình: “Tôi không hy vọng em vì câu nói đó của tôi mà thay đổi chủ ý hay thậm chí là lùi bước, nếu em cảm thấy đúng, em muốn làm như vậy, vậy thì cứ làm, tôi đã nói rồi, dù thế nào tôi cũng sẽ ủng hộ em.”

Nghiêm Mặc nhìn hắn một hồi lâu, bỗng nhiên phì cười, giơ tay nhéo nhéo má hắn: “Có phải anh đang trách việc tôi nói cứu Kỳ Hạo?”

Nguyên Chiến không phủ nhận, lúc ấy hắn nghe Nghiêm Mặc hỏi Kỳ Nguyên, liền theo bản năng mà muốn ngăn cản, càng muốn giết Kỳ Nguyên và cảnh cáo Hắc Thủy Doanh Thạch.

Bốn tên lính tuần tra lọt lưới chạy qua, Nguyên Chiến chỉ thoáng vươn tay, bốn tên kia đã bị tuyết dưới chân nuốt chửng.

Nghiêm Mặc sửa nhéo lại thành vuốt ve, ánh mắt vừa chuyên chú vừa ôn hòa: “Xin lỗi, tôi sai rồi, lúc ấy tôi quả thật không suy nghĩ nhiều. Tôi thừa nhận mình bị ảo cảnh ảnh hưởng quá mức, chỉ cần nghĩ đến việc anh, tôi và bọn nhỏ ở trong đám nô lệ, nghĩ đến khi anh và bọn nhỏ chết mà không có ai tới cứu, tôi liền nhịn không được mà muốn làm chút gì đó.”

Nguyên Chiến há miệng định nói.

Nghiêm Mặc che miệng hắn lại: “Trong ảo cảnh tôi còn suy nghĩ thông suốt một chút, quan hệ của chúng ta khác nhau, tôi không yêu cầu anh không hề giấu diếm gì tôi, nhưng tôi hy vọng nếu trong lòng anh có ý kiến gì, về tôi, về việc tôi làm, từ lời nói đến cái nhìn nếu có gì đối lập nhau, thì đừng chôn trong lòng, xin anh dù thế nào cũng hãy nói ra, nói rõ cho tôi biết! Tôi không muốn vì vậy mà tạo ra bất cứ sự hối hận không thể cứu vãn nào.”

Nguyên Chiến bị che miệng khó mà nói ra lời, đành phải gật đầu.

Nghiêm Mặc buông tay, cười: “Giống như bây giờ, cứu người là tôi khư khư cố chấp, nhưng kỳ thật việc làm của tôi sẽ liên lụy tới anh, liên lụy tới cả Cửu Nguyên, nếu anh cảm thấy không ổn thì phải nói cho tôi biết, chúng ta cùng nhau phân tích, cùng nhau nghĩ cách, tôi không dám đảm bảo mọi việc mình làm đều đúng, dù sao tôi cũng là người chứ không phải thần, mà ngay cả thần liệu có hoàn hảo đến mức không phạm sai lầm nào không? Tôi không muốn anh cứ phải nhường nhịn tôi, chìu ý tôi. Nhường nhịn mãi cũng không phải cách để chúng ta ở chung lâu dài, có thương có lượng thì chúng ta mới đi xa hơn.”

Nét mặt Nguyên Chiến trở nên dịu dàng: “Tôi không phản đối việc em cứu người, Hắc Thủy cũng không cự tuyệt, nếu Cửu Nguyên thật sự không chứa được, thì anh ta sẽ nói rõ cho tôi biết. Tôi chỉ là…” Lo lắng cho em.

“Cảm ơn, kỳ thật lúc ấy khi tôi vừa nói xong cũng đã hối hận rồi.” Nghiêm Mặc rất thành thật mà bày tỏ, sau đó còn có chút xấu xa nói: “Nhưng chút nguy hiểm này chúng ta vẫn có thể gánh được, đúng không?”

Nguyên Chiến thấy hắn hiếm khi bày ra bộ dáng xấu xa đó, hiếm lạ muốn chết, nào còn nhớ tới việc trách cứ hắn.

Nghiêm Mặc sờ sờ mũi, cảm thấy gia súc Chiến nhà mình hình như rất có tố chất làm hôn quân.

Kỳ Nguyên trở về, đây là nơi cuối cùng mà bọn họ muốn đi, mỏ đá.

Thủ vệ ở nơi này đã bị Nguyên Chiến và Nghiêm Mặc giải quyết sạch, chỉ chờ Kỳ Nguyên trấn an và thông báo cho mọi người tập trung lại.

Các nô lệ rúc sát vào nhau, tất cả đều co rúm, nhưng trong ánh mắt lại là sự hưng phấn, chờ mong và sợ hãi khi nhìn bóng người mơ hồ trong tuyết.

Nguyên Chiến bảo tất cả nô lệ tập trung lại với nhau, rồi bảo bọn họ tự che miệng mình để không hét quá lớn, chân giẫm nhẹ một cái.

Nền tuyết chìm xuống, tất cả nô lệ đều chìm vào không gian được tạo ra tạm thời dưới lòng đất.

Không quan tâm tới sự hoảng sợ và kinh ngạc của các nô lệ, Nghiêm Mặc lấy cửa dịch chuyển tức thời ra để xuống dưới chân, bỏ thêm chút sức mạnh linh hồn trong giọng nói, cười tủm tỉm hỏi: “Mọi người chuẩn bị tốt chưa?”

Các nô lệ đang kinh hoảng sau khi nghe thấy những lời này không hiểu sao lại cảm thấy an tâm, tiếng xôn xao cũng dịu xuống một chút.

Ánh mắt của Kỳ Nguyên khi nhìn Nghiêm Mặc rất phức tạp, vu giả của một bộ lạc nho nhỏ mới thành lập mà anh đã từng khinh thường, nhưng hôm nay sự chênh lệch giữa hai bên hầu như cách nhau như trời với đất!

Thực lực kém nhau nhiều như vậy, thế nhưng anh lạ không hề sinh ra tâm lý đố kỵ, mà chỉ muốn nguyện trung thành với người này, anh chợt cảm thấy có chút mừng thầm. Anh đi theo người này chẳng những để hoàn thành lời thề của mình, mà vì có dự cảm, đi theo người này, có lẽ anh sẽ có được nhiều hơn, chứ không phải là hạ thấp mình!

Sau khi đưa nhóm nô lệ ở mỏ đá đi, các nô lệ còn lại không dễ cứu ra lắm, trên cơ bản bọn họ đều hầu hạ bên cạnh các lãnh đạo cấp cao của tộc Hữu Giác, nên ở phân tán.

Nghiêm Mặc nhìn một viên nguyên tinh biến mất trong không gian, yên lặng đau lòng, làm chuyện tốt quả nhiên là phải trả giá đắt!

Nguyên Chiến thấy vậy, mặt mày cong cong, thấp giọng hỏi: “Có muốn đi dạo nữa không?”

Nghiêm Mặc lập tức hiểu ra ý đối phương, liền cười rộ lên: “Ý kiến hay! Nè, lão Kỳ, anh có biết kho chứa của Hữu Giác Nhân ở đâu không?”

Kỳ Nguyên không biết nhiều lắm, nhưng tốt xấu gì cũng đã đi theo cha mình tới chỗ sống của đám lãnh đạo cấp cao tộc Hữu Giác, ít nhất thì biết rõ những nơi có thể đi và không được phép tới gần trong tòa thành đó.

Kỳ Nguyên cùng hai người bay lơ lửng trên không.

Tầm mắt bị tuyết chắn, Nghiêm Mặc sử dụng nguyện lực: “Nguyện cho ba người chúng tôi có thể nhìn xuyên qua gió tuyết mà thấy rõ cảnh tượng bên dưới, mười phút.”

Vừa dứt lời, Kỳ Nguyên liền cảm thấy trước mắt sáng ngời, tầm nhìn trở nên vô cùng rõ ràng. Gió tuyết như biến thành ảo ảnh trong suốt, ngay cả con đường hẹp nhất của tòa thành bên dưới cũng có thể thấy rõ, bao gồm cả thủ vệ đứng bên ngoài một vài nơi.

Cảm giác này rất thần kỳ, làm Kỳ Nguyên muốn cảm nhận nhiều hơn một chút.

Nghiêm Mặc thúc giục: “Mau, thời gian không nhiều lắm đâu.”

Kỳ Nguyên vội vàng tập trung trở lại, anh chỉ ra vài nơi khả nghi nhất trong các doanh địa.

Nguyên Chiến và Nghiêm Mặc quan sát rất cẩn thận, đảm bảo ghi nhớ không thiếu cái nào.

“Anh có biết nơi giam Thuỷ Thần Thiên Ngô không?” Nghiêm Mặc đột nhiên hỏi.

Kỳ Nguyên vừa nghe tới Thiên Ngô liền kích động, nhịn không được mà siết chặt nắm tay: “Ở hậu viện của Đại Vu Hồ Đức, chỗ đó có một cái ao được đào ra để giam giữ Thuỷ Thần đại nhân!”

“Hồ Đức đang ở đâu?”

Kỳ Nguyên lơ lửng trên không trung quan sát trong chốc lát, vươn tay chỉ.

***

Lần này Ni Tháp nhận được tin tức khá chậm.

Còn là nhờ có nô đầu nhàn rỗi và nhàm chán thay phiên nhau làm việc, trong trời gió tuyết chạy tới trại nô lệ ở khu may mặc muốn tìm chút việc vui, mới phát hiện ra cả trại nô lệ lặng ngắt như tờ, không một tiếng động.

Chờ khi tin tức được báo lên từng tầng, Ni Tháp lại lần nữa dẫn người mang vũ khí chạy tới khu may mặc, chỉ thấy cả doanh địa trống rỗng.

“Qua khu dệt vải!” Ni Tháp quay đầu nói. Khu dệt vải, khu nhuộm màu và khu may mặc nằm sát cạnh nhau, cách nhau không xa lắm.

Nằm ngoài dự liệu mà cũng nằm trong dự liệu, khu dệt vải cũng không thấy một bóng người.

Vẻ mặt Ni Tháp lạnh như băng, lập tức phân phó thủ hạ phân công nhau đi kiểm tra các trại nô lệ, mà gã thì trở lại chiến doanh.

Không lâu sau, nhóm thám báo đi kiểm tra truyền tin lại, tất cả nô lệ làm việc trong trại nô lệ đều biến mất rồi!

Khu dệt vải, khu nhuộm màu, khu may mặc, mỏ đá, sân mài đá, khu phân loại xương,… cuối cùng ngoại trừ các nô lệ hầu hạ bên cạnh những lãnh đạo cấp cao, tất cả nô lệ còn lại làm những công việc nặng nhọc, khổ cực, dơ bẩn, đều đã chạy trốn không còn một mống!

Có vài quản lý trong trại nô lệ cũng là nô lệ bị đeo nô lệ cốt, Hữu Giác Nhân căn bản không sợ bọn họ dám trốn đi.

Nhưng ngay cả những người này cũng biến mất, điều đáng sợ nhất là khi bọn chúng đào tẩu lại không kinh động đến nô lệ cốt!

“Mặc vu! Chắc chắn là tên tư tế Cửu Nguyên có thể giải trừ nô lệ cốt kia! Hắn đích thân tới!” Ni Tháp tức đến mức gằn giọng.

Vẻ mặt của Hồ Đức cũng rất khó coi: “Dù một trong số các năng lực của hắn là ẩn thân thì ta cũng chưa từng nghe qua có người nào có thể im hơi lặng tiếng đưa một lượt mấy ngàn người đi.”

“Chẳng phải chúng ta cũng có cửa phá không sao?”

“Cửa phá không không dễ chế tạo, nguyên liệu vô cùng hiếm, ngoại trừ mấy cái được lưu truyền tới nay từ thời thượng cổ thì không còn cái nào mới xuất hiện nữa. Mà cửa phá không được truyền lại có tính năng không ổn định, cải tạo đến bây giờ nhiều nhất cũng chỉ có thể dịch chuyển một lần năm người, còn không thể dịch chuyển đi quá xa, hơn nữa chuyện quan trọng nhất là đặt cửa dịch chuyển ở hai điểm, nếu không khi dịch chuyển sẽ không định vị được.”

Ni Tháp suy nghĩ một hồi lâu, rốt cuộc vẫn nói ra chuyện mà gã vẫn luôn giấu diếm: “Trong tay Mặc vu kia có cốt thừa.”

“Cái gì?” Hồ Đức như không nghe rõ.

Ni Tháp hắng giọng, nói rõ ràng hơn: “Tên tư tế Cửu Nguyên kia có được cốt khí truyền thừa quan trọng nhất của tộc Luyện Cốt ta. Rất có thể hắn luyện chế ra được cửa phá không có thể dịch chuyển một lúc nhiều người, nếu không thì chúng dù có lợi hại cách mấy cũng không có khả năng im hơi lặng tiếng mang đi nhiều người như vậy. Hơn nữa, dù hắn không luyện chế ra được thì cũng có rất nhiều linh hồn của Đại Vu và Cốt Khí Sư tổ tông trong biển hồn của cốt thừa trợ giúp!”

Hồ Đức đứng bật dậy: “Chẳng trách hắn có thể giải trừ nô lệ cốt! Đáng chết, chí bảo của tộc Luyện Cốt ta sao lại rơi vào tay một tên Vô Giác Nhân! Tin tức này anh đã biết bao lâu rồi? Vì sao không nói cho ta biết?”

Ni Tháp bị hỏi nhưng vẻ mặt vẫn không hề thay đổi: “Chuyện này quá trọng đại, tôi chỉ nói cho Hồ Liên đại nhân.”

Hồ Đức vừa nghe đến tên Hồ Liên, bất mãn liền nhanh chóng biến mất, lập tức sửa miệng hỏi: “Tư tế đại nhân có chỉ thị gì không?”

“Đương nhiên là cướp lại cốt thừa!”

“Đại nhân!” Có người chạy vào chủ trướng ở chiến doanh.

“Chuyện gì!?” Ni Tháp đang tức giận, thấy có người không được cho phép mà lớn gan tiến vào lều, lửa giận lập tức trào ra.

Hữu Giác Nhân tới bẩm báo hơi co rúm lại, nhưng hắn cũng đã vào tới, đành phải hoảng loạn kêu: “Đại nhân, không xong rồi! Toàn bộ nguyên tinh vừa đưa về kho chứa bên kia đã biến mất!”

“Cái gì?!” Ni Tháp và Hồ Đức đồng thời hét lên.

Cốt khí trữ vật mà bọn họ mang theo không nhiều lắm, sau khi cướp đoạt trên đông đại lục một thời gian, trong đó đã chưa đầy ma cốt cấp cao và nguyên tinh cấp cao, vứt cái nào cũng tiếc, nên đành phải chuyển toàn bộ vật tư sau đó lấy được vào kho chứa, mà đợt nguyên tinh vừa mới phái một lượng lớn nhân thủ ra, vất vả lắm mới cướp được cũng đặt ở trong đó.

Tin xấu không chỉ có một tin, lại có người đứng ở cửa hô lớn có việc gấp cần bẩm báo.

Sau khi tiến vào, người tới há mồm nói: “Chư vị đại nhân, không xong rồi! Thủy quái Thiên Ngô cũng biến mất!”

Nếu nói tin nguyên tinh biến mất như khoét của đám người Ni Tháp một miếng thịt, thì bây giờ nghe nói Thiên Ngô cũng bốc hơi theo, kia quả thực không khác gì cắt mất mấy ngón tay của bọn họ, Hồ Đức nhảy dựng lên mắng to.

Nguyên liệu hiếm có như vậy, ông ta còn muốn mang về tây đại lục đó, thế mà lại biến mất!

“Tìm! Dù thế nào cũng phải tìm lại cho ta!” Hồ Đức gầm rú đến mức nước miếng tung bay.

Nhưng biết đi đâu mà tìm?

Hồ Đức tức muốn chết, lập tức nói với Ni Tháp như đang ra lệnh: “Sử dụng pháo hủy diệt! Bọn Vô Giác Nhân đê tiện đó đúng là đáng giận, chúng ta phải cho chúng biết thế nào là trời cao đất dày!”

Ni Tháp không phản đối việc sử dụng pháo hủy diệt, nhưng chủ động sử dụng và bị động sử dụng là hai chuyện khác nhau, nếu bọn họ bị kẻ địch tập kích, phát hiện đối phương là chiến sĩ cấp cao, vậy sử dụng vũ khí có uy lực lớn để đánh trả và tự vệ cũng không có vấn đề gì, nhưng sau khi đối phương đào tẩu, lại lấy pháo hủy diệt ra chiến trường mà chủ động tấn công thì nhất định phải tìm lý do chính đáng, nếu không đám Côn Bằng trên trời thỉnh thoảng bay tới theo dõi bọn họ chỉ sợ cũng sẽ gia nhập phe cánh của Cửu Nguyên mà cùng đối phó bọn họ.

Chuyện này không thể không nhắc tới một việc.

Thế giới này tồn tại lâu như vậy, từ sớm đã hình thành cho mình một vài quy tắc và nhận thức tiềm ẩn, tỷ như một quy tắc cực kỳ quan trọng và cũng là để bảo vệ sự hài hòa của cả thế giới, đó chính là: Chiến sĩ cấp cao có sức phá hoại và độ sát thương quá lớn, nên khả năng hủy diệt thế giới cũng lớn, các chiến sĩ cấp cao trên chiến trường từ trước đến nay đều đối phó với chiến sĩ cấp cao, chiến sĩ cấp chín sẽ không dễ dàng gì mà ra tay, từ cấp mười trở lên chỉ xuất hiện khi hai vương giả chạm trán. Phàm là chiến sĩ từ cấp mười trở lên đều không được phép khai chiến ở nơi có quá nhiều sinh vật sống, càng không được phép tạo ra sát nghiệt bốn phía. Nếu có người vi phạm, các chiến sĩ cấp mười khắp thiên hạ sẽ có quyền vây công.

Lúc trước, chiến sĩ Nguyên Châu của tộc Côn Bằng đã cảnh cáo với Nguyên Chiến như thế.

Ở đây, tộc Hữu Giác cũng gặp phải vấn đề đồng dạng.

Đám người Ni Tháp dám mang theo các chiến sĩ Hữu Giác xâm nhập đông đại lục, ngoại trừ tự tin vì mình đã ẩn nấp nhiều năm, còn vì cảm thấy thời cơ cướp lại ngôi vị vương giả trên đông đại lục đã đến, còn một thứ nữa là vũ khí bọn họ mang đến có thể chống lại chiến sĩ cấp mười trên đông đại lục, món vũ khí này bọn họ căn cứ vào tính năng mà lấy cho nó một cái tên rất tục tằng nhưng có thể nói là thể hiện hết bản chất của nó: Pháo hủy diệt.

Vậy vì sao ngay từ đầu bọn họ không sử dụng? Chính là vì quy tắc ràng buộc bởi một sức mạnh tối cao.

Loại vũ khí này khi sử dụng sẽ có thực lực ngang với chiến sĩ cấp mười, sức phá hoại rất kinh khủng. Mà món vũ khí có thể đối kháng với chiến sĩ cấp mười đương nhiên cũng được xem là vũ lực tối cao.

Tất nhiên là trừ cái đó ra thì còn có một vài nguyên nhân khác, tỷ như:

Nguyên tinh của hai đại lục không hợp, bao gồm cốt binh và tất cả các cốt khí cần sử dụng năng lượng, việc cải tạo lại phải tốn một thời gian dài, cải tạo đến bây giờ mới miễn cưỡng sử dụng được nguyên tinh của đông đại lục. Đây cũng là nguyên nhân lớn nhất mà tộc Luyện Cốt không thể nhân cơ hội Nguyên Chiến và Nghiêm Mặc không có ở nhà mà đánh thẳng vào Cửu Nguyên.

Thứ hai, Hữu Giác Nhân muốn trở về đông đại lục là vì khát cầu các loại tài nguyên trên đông đại lục, bọn họ không muốn hủy diệt hay phá hư quá nhiều.

Thứ ba, bởi vì quy tắc ràng buộc kia, đem loại vũ khí này theo chính là để đối phó với những chiến sĩ cấp mười như Nguyên Chiến, nên trước khi đám người Nguyên Chiến ra tay, bọn họ cũng không thể lấy thứ vũ khí này ra.

Thứ tư, cũng là vì bất đắc dĩ, món vũ khí có uy lực cường đại này cũng có lợi và hại, khó khăn lắm mới cải tạo được, nhưng chỉ việc thu thập nguyên tinh để những cốt binh và cốt khí đã được cải tạo đó có thể hoạt động cũng rất số sức, nên đừng nói gì đến việc cung cấp năng lượng cho thứ vũ khí có uy lực cực lớn này.

Nói tóm lại, vì đủ thứ nguyên nhân, món vũ khí tên pháo hủy diệt này chỉ có thể làm một yếu tố uy hiếp chứ không thể mang ra.

“Chúng ta không có lý do gì.” Ni Tháp tức đến muốn hộc máu.

Hồ Đức nổi giận hỏi lại: “Sao lại không có lý do? Bọn chúng đã phái chiến sĩ cấp cao ra chủ động đánh lén chúng ta! Ngay cả tư tế của chúng cũng tới!”

“Nhưng chúng không giết chết bao nhiêu người trong chúng ta, chúng chỉ cướp đi mấy ngàn nô lệ mà thôi.” Ni Tháp cảm thấy đám Vô Giác Nhân này quá giảo hoạt.

Hồ Đức tức đến mức vung chân đá vang một nữ nô Vô Giác Nhân đang hầu hạ bên cạnh.

Trong lều còn có vài nô lệ hầu hạ, bọn họ không hiểu ngôn ngữ của Hữu Giác Nhân, Ni Tháp và Hồ Đức cũng không sợ bọn họ nghe thấy mà tiết lộ bí mật.

“Chẳng lẽ cứ để yên như vậy?” Hồ Đức không cam lòng.

“Đương nhiên không thể!” Ni Tháp lạnh mặt: “Tuy không bắt được nhược điểm của chúng, cũng không thể chứng minh bọn chúng đã phái ra chiến sĩ cấp cao tới đánh lén chúng ta, nhưng chúng có thể làm vậy với chúng ta, thì chúng ta cũng có thể làm vậy với chúng.”

Hồ Đức: “Ý anh là?”

Ni Tháp: “Là lúc để người chúng ta cài vào ra tay rồi. Những chuyện khác tôi sẽ cho người báo với ‘Khuê Mạt’, để gã với Hỏa Thành tăng thêm lực lượng, tư tế Cửu Nguyên có thể rời khỏi thành Cửu Nguyên chạy tới chiến trường đánh lén chúng ta, xem ra đám lãnh đạo Cửu Nguyên bây giờ không vội chút nào, nếu bọn chúng rảnh phát chán như vậy, thì chúng ta tìm cho chúng chút việc để làm đi!”