TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Dị Thế Lưu Đày
Chương 254: Nguyên Chiến phúc hắc (1)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn

“Nghiêm Mặc nâng mí mắt lên nhìn nhìn hắn, sau đó chôn đầu vào ngực hắn, ngủ khò khò.”
Buổi sáng Nguyên Chiến mới về đến Ma Nhĩ Càn, vừa lên lầu hai liền thấy một gã to con rậm lông đang nằm chổng vó lên trời dưới sàn, mà tư tế đại nhân của hắn thì nằm trên giường ngủ đến nước miếng giàn giụa, trong phòng còn có thứ mùi tanh nồng của cá, đến tận bây giờ vẫn chưa tản đi.

Tiếng ngáy khe khẽ của Đáp Đáp ngừng lại, gã đột nhiên mở mắt, xoay người nhảy dựng lên.

Tính cảnh giác cũng không tệ.

“Kiệt ——! Có mùi cá, cá đâu?” Cửu Phong nhanh chóng bay quanh phòng một vòng mà không tìm được cá nó muốn ăn, lúc bay qua Đáp Đáp, nó thoáng lượn một vòng nhưng không biết có phải vì mùi hương có gì đó không đúng hay không, nó lại rời đi, vèo một cái nhào về phía quái hai chân nhỏ mình nuôi: “Mặc, quái hai chân lớn của cậu bị ăn hiếp. Khặc khặc!”

Nghiêm Mặc buồn ngủ muốn chết, tối hôm qua Đáp Đáp gặm đầu của Xích Nhụ, còn móc não cá ra ăn ngay trước mặt hắn, rất ghê tởm, phần thịt còn dư lại đều cho hắn. Hắn thấy thịt cá tươi mới, lại tò mò công hiệu chữa bệnh của nó, nên cất số thịt cá còn lại vào túi không gian, sau đó kêu Đại Hà tìm người tới quét dọn, mãi đến khi mặt trời sắp mọc mới chợp mắt được một lát.

Vươn tay kéo Cửu Phong đang đu trên mặt mình xuống, Nghiêm Mặc rất không tình nguyện mà dụi dụi mắt, chậm rì rì ngồi dậy, kỳ thật hắn rất muốn kéo chăn bông lên trùm đầu, cuộn trong chăn ngủ thẳng đến giữa trưa.

Nguyên Chiến thấy Nghiêm Mặc như vậy, trong mắt nổi lên ý cười. Chỉ có hắn biết, lúc Mặc bị bắt nạt rất là thú vị.

Cửu Phong lập tức nhảy lên đầu cậu thiếu niên ngồi ngay ngắn, co người lại như đang định ngủ bù một giấc, nhưng nó lại khá tò mò đối với Đáp Đáp, nghiêng cái đầu nhỏ nhìn chằm chằm gã, tựa hồ như rất muốn bay qua dạo một vòng, cơ mà đầu Mặc thật là ấm áp, nó không nỡ rời đi.

Mãnh ló đầu ra từ sau lưng Nguyên Chiến, làm mặt ngu chào hỏi Nghiêm Mặc: “Tư tế đại nhân, cậu tỉnh rồi? Ha hả.”

Giọng điệu khi cười hai tiếng ha hả thật là lạ lùng.

Nguyên Chiến dùng cái chân to đá đá mông Đáp Đáp, lười nhác hỏi: “Gã này là ai đây?” Trọng điểm là sao cậu lại cho gã ngủ bên cạnh cậu?

Đáp Đáp bị đá mông, liền nhe răng nhếch môi với Nguyên Chiến, có điều gã rất nhạy bén, gã cảm nhận được đối phương không dễ chọc, giá trị vũ lực cao hơn gã rất nhiều, nên chỉ nhe răng dọa dẫm chứ không làm xằng, nhưng thấy Nguyên Chiến đi đến cạnh giường, gã vẫn hơi di chuyển một chút, dùng thân hình mình ngăn cản, che chắn Nghiêm Mặc ở phía sau.

“Ục ục, Mặc, quái hai chân này là cá hả?” Cửu Phong mổ đầu Nghiêm Mặc, hỏi.

Nghiêm Mặc bây giờ còn đang nửa mơ nửa tỉnh, bất luận vấn đề gì cũng phản ứng vô cùng chậm chạp.

Nguyên Chiến đá văng Đáp Đáp qua một bên, bước đi đến cạnh Nghiêm Mặc, cởi áo khoác, đá rơi giày, xốc chăn bông lên chui vào, ôm người vào lòng, ngã xuống giường: “Ngủ đi.”

Cửu Phong phát ra tiếng ục ục bất mãn, nhảy qua một bên.

Nghiêm Mặc nâng mí mắt lên nhìn nhìn hắn, sau đó chôn đầu vào ngực hắn, ngủ khò khò.

Nguyên Chiến kéo chăn bông, Cửu Phong dùng cái móng vuốt nhỏ của mình giở lên, sau đó chui vào, luồn vô trong ngực Nghiêm Mặc.

“Cách vách còn một phòng đó.” Nguyên Chiến chỉ chỉ ra cửa.

Mãnh há to miệng, mấy người cứ vậy mà ngủ thật à? Thủ lĩnh đại nhân! Tư tế đại nhân! Chẳng lẽ mấy người không sợ Ma Nhĩ Càn dẫn Thuỷ Thần của bọn họ đánh tới đây hả?

Đáp Đáp xoa cái mông bị đá hai phát, ngồi xổm trên sàn, kiên quyết không rời đi, tối hôm qua gã vất vả lắm mới đuổi được cái tên Đại Hà kia đi.

Nguyên Chiến không đợi hai tên đó cuốn gói ra ngoài, mà kéo chăn bông lên bọc tư tế bảo bối của mình lại, dùng đùi kẹp hông người ta, ôm chặt trong lòng, cứ thế nhắm mắt ngủ.

Mãnh chớp chớp mắt, dây thần kinh của vị này quả thật không có ai thô bằng, nhìn lên trần nhà, lại nhìn Đáp Đáp đang ngồi xổm một bên, cậu đánh cái ngáp, rồi mặc kệ trên sàn ngay cả một cọng rơm cũng không có, cứ thể ngã ra sàn, không đến hai phút sau đã ngủ như chết.

Đáp Đáp thì ngồi xổm ở chỗ đó ngáy khò khè.

Đại Hà nghe thấy động tĩnh liền đi lên, thuận tiện hỏi xem cửa hàng hôm nay có mở không, nhưng thấy cảnh tượng trong phòng ngủ lúc này anh lập tức yên lặng đi xuống lầu.

Mấy người bọn họ cứ thế ngủ luôn đến giữa trưa, Đinh Ninh tới báo cáo chuyện của các nô lệ.

“Mặc đại, ngài nói giao toàn bộ những nô lệ đó cho Thâm Cốc, tôi không cần nhúng tay, nên tôi không quản bọn họ, chỉ mang theo vài người đi chăm cho mấy người bị bệnh bị thương. Sáng nay khi trời chưa sáng, Thâm Cốc đã dẫn theo chừng hơn một trăm chiến nô ra ngoài, nói là đi săn thú, mà đến giờ vẫn chưa thấy về. Tối hôm qua Ma Nhĩ Càn đưa ngô tới không ít, nhưng chúng ta nhiều người như vậy cũng sẽ nhanh chóng ăn hết, buổi sáng Thâm Cốc tới tìm tôi, nói sáng sớm không cần làm nhiều thức ăn, chỉ cho mọi người ăn chút đồ hầm, nói để tối chờ anh ta săn thú về rồi cho mọi người ăn một trận no sau, Mặc đại, bữa trưa có cần cho bọn họ ăn không?”

Nghiêm Mặc đã rửa mặt xong, đang dùng khăn bố lau mặt: “Cho người bệnh, người thể chất yếu, trẻ con với thai phụ ăn một chút, những người khác thì kệ.”

“Vâng.” Đinh Ninh lại nói: “Mặt khác, từ hừng đông đã bắt đầu có không ít người qua chỗ của chúng ta, có người Ma Nhĩ Càn, cũng có người của các bộ tộc khác.”

“Không cần để ý tới họ.”

“Còn nữa, người Ma Nhĩ Càn tới hỏi, xem chúng ta tính chừng nào thì đưa những nô lệ đó đi.”

“Nếu hôm nay bọn họ hỏi lại, thì bảo bọn họ sáng mai chuẩn bị thuyền đi, chúng ta sẽ đưa những người không phải chiến nô đi trước, Đinh Ninh anh về cùng bọn họ.”

“Vâng.” Tuy Đinh Ninh không muốn rời khỏi tư tế, nhưng anh cũng biết phải có người về chung thuyền để quản lý, thuận tiện canh chừng người Ma Nhĩ Càn, không cho bọn họ ngược đãi những nô lệ đó.

Nguyên Chiến hất nước lung tung lên mặt, nhổ nước súc miệng ra là coi như làm vệ sinh cá nhân xong, vươn tay cho Nghiêm Mặc khám mỗi ngày một lần: “Cậu muốn giữ hơn một ngàn chiến nô lại?”

“Không có.” Nghiêm Mặc lắc đầu: “Tôi tính kêu Thâm Cốc chọn ra hai mươi người đi theo chúng ta, những người khác thì đuổi hết về Cửu Nguyên. Đến lúc đó lại cho Đại Hà và Đinh Phi dẫn về.”

Đại Hà gật đầu, Đinh Phi không muốn lắm.

“Thâm Cốc là ai? Là chiến nô hôm đó nhìn cậu hả? Còn cái gã to con đầy lông này từ đâu chui ra đây?”

Gã to con đầy lông Đáp Đáp trừng Nguyên Chiến, lại bị ánh mắt như dao của Nguyên Chiến dọa cho rụt về.

Nghiêm Mặc cười, buông cổ tay Nguyên Chiến ra: “Đúng vậy, Thâm Cốc chính là chiến nô mà ngày đó nhìn tôi, tư chất không tồi, rất có tài năng, về sau giao cho anh dạy dỗ.”

Nguyên Chiến hiểu, đây là chiến sĩ đại thủ lĩnh mà Nghiêm Mặc chọn ra cho tương lai.

Đại Hà nghe vậy liền yên tâm, địa vị thủ lĩnh của Đại Chiến sẽ không bị cướp mất, quả nhiên tư tế đại nhân thích Đại Chiến nhất. Hửm? Sao lại dùng cái từ ‘quả nhiên’ này nhỉ?

Nghiêm Mặc lại hất hất cằm chỉ Đáp Đáp: “Còn đây là Đáp Đáp, một trong số các chiến nô, tạm thời đi theo tôi, về sau để xem xem anh ta thích hợp làm cái gì.”

Cửu Phong ngồi trên đầu Nghiêm Mặc, vẫn tràn ngập tò mò đối với Đáp Đáp: “Ục ục, Mặc, sao con quái hai chân lớn này lại có mùi cá?”

“Bởi vì anh ta thích ăn cá.” Nghiêm Mặc cười.

Tự nhiên nói một câu không đầu không đuôi, nhưng những người khác đã quen rồi, đều biết Nghiêm Mặc đang nói chuyện với Sơn Thần đại nhân.

Cửu Phong cảm thấy Đáp Đáp rất khác với các quái hai chân khác, nhưng rốt cuộc khác ở chỗ nào, nó còn quá nhỏ nên không nhận ra được.

Đáp Đáp tựa hồ như có hơi sợ Cửu Phong, suốt cả buổi không dám nhìn vào mắt nó, bị nó dòm chằm chằm thấy ghê như thế mới làm vẻ hung ác trừng lại.

Cửu Phong kiệt một tiếng, bay qua mổ mặt Đáp Đáp một cái.

Mặt Đáp Đáp bị mổ lủng, chảy máu.

Sự tình đột nhiên xảy ra làm Nghiêm Mặc không kịp ngăn, chỉ có thể bất đắc dĩ nói: “Cửu Phong, đừng có thế. Đáp Đáp cũng là người một nhà, hiểu chưa?”

“Kiệt! Cá lớn lông xù!” Cửu Phong đắc ý, dùng cái mỗm dính máu của mình chùi lên đầu Nghiêm Mặc rồi lại ngồi xuống.

Đáp Đáp sờ cái lỗ trên mặt, thấy bị chảy máu liền le lưỡi liếm.

Nghiêm Mặc lấy thuốc bột ra cầm máu cho Đáp Đáp, Đáp Đáp thừa biết miệng vết thương của mình rất dễ khép lại, nhưng vẫn ngồi xổm trước mặt Nghiêm Mặc, ngẩng đầu lên để hắn bôi thuốc bột cho mình.

Cơ mặt Nguyên Chiến co giật, cái gã to con đầy lông này quá không biết xấu hổ rồi! Hắn còn chưa được Mặc dịu dàng quan tâm vậy đâu!

“Đinh Phi ở lại đi.” Nguyên Chiến điểm danh Đinh Phi: “Cái gã này lanh lợi, ngày thường cũng có thể giúp cậu làm chút việc vặt.”

Đinh Phi tức khắc vui vẻ ra mặt.

Nghiêm Mặc cũng đồng ý, Đáp Đáp thoạt nhìn rất trung thành, nhưng khả năng làm việc lại không bằng Đinh Phi đã được huấn luyện từ lâu, hơn nữa Đinh Phi ngoại trừ cái tính thích lải nhải với anh mình, nói chuyện có khi còn rất trẻ con, nhưng làm việc lại cực kỳ cẩn thận và biết động não, đây cũng là lý do vì sao mà hắn giao thằng nhóc Tiểu Hắc cho anh ta trông.

“Đinh Phi, ngày thường cậu dẫn Đáp Đáp theo, dạy gã làm việc như thế nào.” Nguyên Chiến trực tiếp hạ lệnh.

Đinh Phi nhìn về phía Nghiêm Mặc, Nghiêm Mặc gật đầu.

Đáp Đáp lập tức trừng Đinh Phi.

Đinh Phi nghẹn ngào trong lòng, cậu cảm thấy mình có cái mệnh vú em. Cái từ vú em này cậu học được khi nghe tư tế đại nhân nói chuyện với thủ lĩnh, tuy rằng cậu không rõ ‘con trai’ mà tư tế đại nhân nhắc đến là ai, nhưng hình như đứa con trai này mỗi ngày đều phải hút sữa của thủ lĩnh? Nhưng thủ lĩnh là nam mà, không phải sao? Anh ta lấy sữa từ đâu ra?

Ừm, cái này đối với Đinh Phi mà nói là nan đề khó hiểu.

Có điều, trên người tư tế đại nhân và thủ lĩnh đại nhân có quá nhiều bí ẩn, nên Đinh Phi đã sớm học được cách làm như không thấy. Tỷ như tư tế đại nhân thường xuyên về đến nhà liền biến mất không thấy đâu, sau đó lại có thể đột nhiên xuất hiện, còn nữa, có một đoạn thời gian mỗi ngày tư tế đại nhân đều đội một cái đầu lâu kỳ quái trên đầu, không thể không đội thêm mũ da để che giấu.

“Bắt đầu từ hôm nay, cửa hàng của chúng ta sẽ không mở nữa, nếu có người tới tìm các anh, thì bảo bọn họ trực tiếp tới tìm tôi. Buổi tối, tôi với A Chiến sẽ đến bờ sông ăn cùng mọi người.” Nghiêm Mặc dặn dò những gì cần dặn, định rút thời gian nghiên cứu bốn cái cốt khí.

Hơn nữa, lần này hắn tìm được khá nhiều xương thú, hắn định luyện thô một chút, nếu không túi không gian sẽ không đủ chỗ đựng.

Da thú được trao đổi, phần lớn đều chia cho các nô lệ vào tối hôm qua, chỉ có một ít chất lượng cực kỳ tốt và hiếm lạ là hắn không lấy ra.

Lương thực vẫn là vấn đề lớn của bọn họ, Cửu Nguyên bây giờ lại có thêm một ngàn năm trăm cư dân, tuy rằng con số này chỉ bằng số học sinh trong trường trung học ở kiếp trước, nhưng ở đây, số lượng này đã là tổng số dân của một bộ lạc loại nhỏ, tỷ như bộ lạc Nguyên Tế cũ, bọn họ cũng có gần một ngàn ba trăm người.

Vì thế, việc thu thập hạt giống và cây lương thực từ bộ lạc Thổ Nhai và tộc Ngư Phụ là rất quan trọng, bọn họ còn muốn đua thời gian, tranh thủ chạy về Cửu Nguyên trước khi vào hạ, vì như vậy không chừng có thể gieo được một đợt lương thực.

Hắn bảo Thâm Cốc dẫn hai mươi chiến sĩ đi cùng hắn và Nguyên Chiến, một là không yên tâm, Cửu Nguyên không có hắn và Nguyên Chiến, Thâm Cốc mang theo một ngàn năm trăm người dưới uy vọng của anh ta trở về, trong đó có một ngàn hai trăm người là chiến nô, trời biết sẽ phát sinh ra chuyện gì. Hắn muốn trọng dụng Thâm Cốc, nhưng không có nghĩa là hắn hoàn toàn tín nhiệm người này.

Thứ hai, Thâm Cốc chắc chắn hiểu rõ, anh và hai mươi chiến sĩ mà mình chọn, một đường đi theo bọn họ, năng lực và biểu hiện chắc chắn sẽ được bọn họ chú ý tới nhiều hơn, mà điều đó cũng sẽ ảnh hưởng đến địa vị sau này của bọn họ ở Cửu Nguyên. Như vậy, Thâm Cốc chọn một vài người có thể hỗ trợ cho năng lực của mình, hay chọn những nhân tài có ưu điểm hữu dụng đối với họ? Nghiêm Mặc tỏ vẻ, mình rất mong chờ.

Thứ ba, còn là vì để dễ khống chế, cũng là để hai bên hiểu nhau hơn.

“Đáp Đáp, anh đi theo Đinh Phi, anh ta sẽ dạy anh làm việc.” Thấy Đáp Đáp không chịu đi, Nghiêm Mặc đành phải nói một câu.

Mấy người Đại Hà nhận lệnh rời đi, nhưng Đáp Đáp vẫn không chịu, cuối cùng bị Đinh Phi và Đại Hà gô cổ kéo đi mất.

Nghiêm Mặc thấy mọi người đi hết rồi, lúc này mới quay đầu nhìn Nguyên Chiến, trêu ghẹo: “Nghe nói tối hôm qua anh bị ăn hiếp?”

Cửu Phong ngồi trên đầu hắn phát ra tiếng cười quái dị.

Nguyên Chiến liếc Cửu Phong một cái, con chim ngu này càng ngày càng giống người!

“Việc này có liên quan tới Ma Nhĩ Càn, tối hôm qua tôi đi cùng Cửu Phong tìm Mãnh, gặp phải Thuỷ Thần của bọn họ…” Nguyên Chiến kể chuyện tối hôm qua lại một lần.

“Thuỷ Thần Thiên Ngô? Nữ? Rất đẹp?” Vẻ mặt Nghiêm Mặc rất cổ quái, tối hôm qua hắn vừa mới ăn ổ năng lượng của con Thiên Ngô, hôm nay liền có người nói với hắn, Thiên Ngô là sinh vật thần thoại có tồn tại, còn thiếu chút nữa giao phối với Nguyên Chiến?

Nghiêm Mặc thò tay vào áo Nguyên Chiến bỉ ổi sờ soạng một phen: “Thuỷ Thần thích anh hửm?”

“Tôi cảm thấy có lẽ là cô ta phát hiện ra trong cơ thể tôi có đá Thần Huyết.” Nguyên Chiến được sờ đến sướng tê tê mà híp mắt lại.

Nghiêm Mặc rút tay ra, nhíu mày: “Anh chắc chứ?”

Nguyên Chiến bắt lấy cái tay của hắn nhéo nhéo: “Không chắc lắm, chỉ hoài nghi mà thôi. Lúc đầu, khi cô ta nhìn tôi thì không có để ý tới, mà thích Mãnh hơn, tôi muốn đưa Mãnh đi nhưng cô ta không cho, sau đó cô ta tới gần tôi, rồi đột nhiên trở nên thèm khát, ngay cả Mãnh cũng không thèm để ý tới.”

Nghiêm Mặc đột nhiên sinh ra cảm giác khó chịu khi hậu hoa viên của mình bị kẻ khác dòm ngó: “Mãnh giao phối với cô ta?”

“Ừ.”

“Cái tên đó thật đúng là, thứ gì cũng chơi được.” Nghiêm Mặc không cách nào tưởng tượng nổi, làm sao có thể cứng khi đối mặt với một cô gái mà hai hốc mắt rỗng tuếch chứ. Lại tưởng tưởng tiếp, rất có thể Thiên Ngô đã mang bầu của Mãnh rồi, sau này khi sinh con ra sẽ là mấy con cá mặt người, khuôn mặt còn giống Mãnh… ặc, tuy rất dị, nhưng hình như cũng khá thú vị đấy!

“Tiếng rên rỉ của Thiên Ngô có vấn đề, cậu khám cho Mãnh xem, tôi hơi lo cho thân thể hắn.”

Hai người vừa nói vừa trở lại lầu hai, Mãnh còn đang ngủ, mấy ngày trước đã quá ‘vất vả’ rồi, vừa được thả lỏng liền ngủ li bì như chết.

Nghiêm Mặc đá cậu một cái, thấy cậu ta không động đậy gì hết liền nhướng mày ngồi xổm xuống, cầm cổ tay cậu ta bắt mạch, rồi lại lột váy da thú của cậu ta xuống.

“Không sao hết, chỉ là tiêu hao quá nhiều tinh lực mà thôi, hơi suy nhược, để anh ta tĩnh dưỡng nửa năm là ổn.”

“Tức là trong vòng nửa năm tên này không thể ngủ với đàn bà?”

“Đàn ông cũng không thể!”

Nguyên Chiến hả hê, hắn tốt xấu gì lâu lâu còn được thỏa mãn một lần, nhưng tên ngốc này chỉ có thể nghẹn suốt nửa năm.

“Ma Nhĩ Càn bên kia làm sao đây?”

Nghiêm Mặc rầm rì: “Không cần quan tâm tới, nếu bọn họ dám tìm đến cửa, tôi còn muốn hỏi xem bọn họ có ý gì, vì sao sứ giả chúng ta phái đến lại bị bọn họ chộp đi hiến cho Thuỷ Thần của bọn họ, chúng ta cứu người về, bọn họ còn dám làm khó dễ thủ lĩnh chúng ta. Có phải muốn khai chiến hay không?”

Nguyên Chiến nghĩ sâu xa hơn: “Chúng ta còn phải nhờ bọn họ đưa nô lệ về, nếu Thuỷ Thần động tay động chân với con sông, Ma Nhĩ Càn lại nói là vì thời tiết và nước sông bất thường…”

Nghiêm Mặc không nghĩ tới điểm này, hắn chọc chọc Mãnh, hắn biết việc này không phải lỗi của Mãnh, Mãnh chỉ làm theo lệnh đi trinh sát Ma Nhĩ Càn mà thôi, nếu đổi lại là hắn, nhìn thấy Ma Nhĩ Càn có hành động kỳ quái như vậy chắc chắn sẽ theo dõi chặt chẽ, Thuỷ Thần quá lợi hại, ngay cả Cửu Phong cũng không dám trêu chọc, Mãnh chạy nhanh cũng không trốn thoát, tuy rằng cuối cùng được ‘sung sướng’ mấy ngày nhưng vẫn là bị bắt, còn thiếu chút nữa liên lụy thêm một cái mạng.

Hắn đột nhiên nghĩ đến một vấn đề: “Mãnh có nói, khi anh ta bị Thuỷ Thần bắt, người Ma Nhĩ Càn có biết không?”

Nguyên Chiến cẩn thận nhớ lại, rồi lắc đầu: “Không có, hắn nói Thuỷ Thần tự mình bắt được hắn, rồi đưa hắn tới phiến rừng kia, người Ma Nhĩ Càn hẳn là không biết.”

Nghiêm Mặc tính toán một chốc: “Chúng ta không cần lo người Ma Nhĩ Càn sẽ tìm tới cửa, trừ phi bọn họ muốn khai chiến với chúng ta, nhưng quả thật chúng ta phải suy xét đến trường hợp Thuỷ Thần chơi trò gian lận trong sông.”

“Xem ra những nô lệ đó không thể dùng thuyền đưa về rồi.”

Nghiêm Mặc cũng đau đầu, không nghĩ ra được biện pháp gì tốt: “Vậy cũng chỉ có thể đi bộ về. Nhưng nhiều người như vậy, lại xa như thế, nếu chỉ đi bằng hai chân, chúng ta phải đi đến khi nào chứ?”

“Nếu chúng ta về Cửu Nguyên trước, chỉ để lại bọn Đại Hà hộ tống, đường xá quá xa, có được một trăm người về tới Cửu Nguyên đã là không tồi rồi.”

“Hay là chúng ta thành lập một bộ lạc phụ thuộc trên đường đi?” Nghiêm Mặc nảy ra một ý nghĩ kỳ lạ.

Nguyên Chiến lại thật sự suy xét tính khả thi, nhưng cuối cùng vẫn lắc đầu: “Quá xa, không khống chế được, cuối cùng sẽ không phụ thuộc mà chỉ có thể trở thành bộ lạc hữu hảo thôi.”

Nếu suy xét từ việc giảm giá trị cặn bã thì Nghiêm Mặc cảm thấy làm như vậy cũng đúng, nhưng quá mệt.

Cuối cùng, sau khi thương lượng, hai người quyết định tạm thời không để Ma Nhĩ Càn vận chuyển những nô lệ đó, trước tiên quan sát phản ứng của bọn họ đã rồi nói, sau đó bảo Đinh Phi truyền lệnh cho Đinh Ninh, để anh ta kéo dài thời gian với bên kia trước.

Nghiêm Mặc tự cảm thấy đã xử lý xong mấy việc vặt vãnh, rồi giao Nguyên Chiến đi tìm các nô lệ, hắn thì lấy bốn cái cốt khí ra nghiên cứu.

Nhưng khi hắn đưa tay vào túi không gian tìm bốn cái cốt khí thì lại xảy ra một chút vấn đề nhỏ.

Con Cốt Chuột vẫn luôn bị hắn ném trong túi cắn ngón tay hắn, được hắn câu ra theo.

Đồng thời, Nguyên Chiến ở dưới lầu cũng bị ngăn cản, người Ma Nhĩ Càn đã tìm tới cửa, đi đầu là một lão già đeo một đồng trang sức đính nguyên tinh trên người, tay cầm quyền trượng, Kỳ Nguyên và một số chiến sĩ cấp cao đi theo phía sau.