TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Dị Thế Lưu Đày
Chương 184: Đầu lâu đen

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn

“Bản thân bóng tối chính là một loại uy hiếp.”
Rất nhiều người khi đột nhiên bị kéo vào trong nước đều có phản xạ giãy giụa lung tung vì kinh hoảng, nếu là Nghiêm Mặc của trước đây, nói không chừng hắn cũng sẽ như thế, nhưng tốt xấu gì hắn cũng đã sống ở thế giới này hơn một năm, nguy hiểm lớn lớn bé bé từng gặp qua không ít, hơn nữa, hắn còn được huấn luyện chiến sĩ, phản ứng đầu tiên khi bị kéo vào trong nước sau là ngừng thở, sau đó lấy dao phẫu thuật ra, trở tay thọc vào eo cái thứ đang lôi hắn đi.

Hắn đã từng dùng cách như vậy thiếu chút nữa thọc chết Nguyên Chiến, lần đó sách hướng dẫn lấy danh nghĩa ngộ thương tăng thêm cho hắn hai mươi điểm cặn bã, sau đó hắn dùng phòng thí nghiệm cứu tên kia, giảm được một trăm điểm. Tiếc là hai việc không ảnh hưởng đến nhau, nên hắn vẫn bị phạt nhẹ.

Mà lần này, tuy hắn ra tay đả thương người có ý thức, nhưng là hành động phản kích khi bị tấn công, hắn tin cho dù thọc chết đối phương, sách hướng dẫn cũng sẽ không phạt hắn.

Nhưng dao phẫu thuật vừa đâm vào thân thể đối phương, hắn liền cảm thấy có gì đó không đúng.

Đã từng mổ và giải phẫu rất nhiều sinh vật, cả người sống lẫn người chết, không cần nhìn, không cần sờ, hắn vẫn có thể biết thứ mình vừa dùng dao thọc vào tuyệt đối không phải sinh vật có cơ thể máu thịt.

…Cất dao phẫu thuật đi, Nghiêm Mặc sờ tay lên vị trí mình vừa thọc vào, đối phương như biết chắc hắn không thể làm hại tới mình, nên không thèm tránh né, mặc cho hắn sờ.

Cảm giác này, độ cong này, chắc chắn là xương sườn không thể nghi ngờ, bởi vì tư thế, hắn không thể vươn tay đếm kỹ số xương sườn của đối phương, nhưng khi tay hắn mò xuống lại phát hiện điểm bất thường, hắn không chạm được đến xương hông.

Đây là thứ gì?

Hắn bị một bộ hài cốt bắt cóc?

Mặc kệ là thứ gì, Nghiêm Mặc lại lấy dao phẫu thuật ra, cố đâm về phía cột sống đối phương.

Lần này đối phương lại phát hiện ra nguy hiểm, cái tay bằng xương tóm lấy cổ hắn dùng sức siết, thân thể cũng lùi ra xa, chẳng những làm hắn tấn công thất bại, mà còn khiến hắn rơi vào tình cảnh cực kỳ nguy hiểm.

Nghiêm Mặc không thở được. Hắn biết bơi, sau khi thăng lên làm chiến sĩ thần huyết cấp ba, thời gian nhịn thở của hắn cũng lâu hơn trước kia, nhưng hoạt động trong nước khiến hắn tốn rất nhiều sức lực, đối phương lại dùng sức siết cổ hắn, tuy hắn đủ bình tĩnh nhưng vẫn không thể không liều mạng giãy giụa.

Vừa giơ tay dùng dao giải phẫu tấn công cánh tay đang túm lấy cổ hắn, vừa bắn một đống gai tới.

Nhưng mớ gai đó không có chút uy hiếp nào đối với bộ xương đang tóm chặt hắn, chỉ là hành vi tự lãng phí năng lượng và oxi trong thân thể mà thôi, nhưng đối phương lại rất cố kỵ dao giải phẫu trong tay hắn, khi hắn tấn công, một cái tay xương xẩu khác tóm lấy cổ tay hắn.

Cổ tay đau nhức! Nghiêm Mặc cảm thấy xương mình như bị bóp nát rồi, không thể để dao phẫu thuật rớt ra, hắn đành cất dao phẫu thuật đi.

Nghiêm Mặc nhịn không được há miệng, thở ra một đợt khí, phổi đã nghẹn đến đau đớn, hắn cần oxi.

Bộ hài cốt như biết được nhược điểm của hắn, liền gô cổ hắn lặn sâu xuống dưới.

Nghiêm Mặc uống phải một ngụm nước. Lúc này hắn còn có thể phân tâm nghĩ, nếu thân thể hắn không chết giống như hắn đoán, vậy khi hắn không thể thở trong nước, có khi nào chỉ là tiến vào trạng thái chết giả thôi không? Hay hắn phải chịu đựng cảm giác thống khổ khi hít thở không thông?

Hắn ghét bị chôn sống, ghét bị chết đuối, nghẹt thở là cách chết đau đớn nhất trên đời, lần sau mà có cơ hội, hắn muốn hỏi một chút xem sách hướng dẫn có phần thưởng nào có thể giúp hắn không bao giờ phải chịu cảm giác thống khổ khi nghẹt thở nữa không.

Nguyên Chiến nhảy vào nước, rõ ràng không chênh lệch bao nhiêu thời gian, nhưng chỉ thoáng chốc, hắn đã không tìm được Nghiêm Mặc.

Không phải đối phương quá nhanh, có lẽ đây cũng là một phần nguyên nhân, nhưng nguyên nhân chủ yếu là dưới dòng nước có vô số lối rẽ, tựa như một cái tổ ong.

Nguyên Chiến gấp đến độ nổi điên, nhưng hắn càng gấp thì càng bình tĩnh, hắn không thể tùy tiện chọn một lối rẽ thử vận may, hắn phải tìm được con đường mà Mặc bị bắt đi. Hắn không thể liên hệ với Mặc, nhưng hắn có thể cảm nhận được con của bọn họ, chỉ cần đối phương chủ động gọi hắn.

Vào khoảnh khắc Nghiêm Mặc không thể chịu được nữa, buông lỏng áp chế quả Vu Vận.

Quả Vu Vận ngày thường gặp được ‘thứ tốt’ đều sẽ lập tức chui ra khỏi người hắn, nhưng nay lại không có chút phản ứng.

Tấn công nó! Tấn công cái tên đang bắt ba mày đi!

Nghiêm Mặc không thể không ra lệnh cho đối phương.

Nhưng lúc này Quả Vu Vận lại ghét bỏ ném ra ba chữ: “Không ăn được…”

Không ăn được thì mày cũng ăn nó cho ba!

“Không có… sinh mệnh.”

Không có sinh mệnh thì mày không thể ăn à?

“Ăn… không có tác dụng.” Quả Vu Vận không muốn làm không công.

Nghiêm Mặc tức chết vì nó.

Giết nó, ba cho mày năm con mồi!

“Muốn thịt… của ba.”

Mẹ mày! Dám nhân lúc cháy nhà hôi của. Được!

“Nhiều…”

Nhiều nhất là hai lạng! Mày còn cò kè mặc cả nữa, ba tự để mình rơi vào trạng thái chết giả luôn, như vậy mày cũng sẽ bị cấm cửa, đừng hòng ra đường nữa!

Quả Vu Vận liền vụt ra khỏi thân thể hắn, lần này nơi nó chui ra là từ lưng hắn.

Dòng nước dao động kịch liệt, Nghiêm Mặc cảm giác được cái tay xương xẩu đang tóm mình rớt ra khỏi chủ thể, thân thể hắn chìm xuống dưới. Nhưng cái tay đang tóm cổ tay hắn vẫn siết chặt không buông, thẳng đến khi quả Vu Vận hút nó thành bột phấn.

Quả Vu Vận phá hủy bộ hài cốt xong vẫn chưa thỏa mãn, đung đưa trong nước không chịu trở về cơ thể Nghiêm Mặc.

Nghiêm Mặc đã không phân biệt được đâu là trên đâu là dưới, nơi này đen như mực, rất dễ khiến người ta mất phương hướng, quả Vu Vận không về thân thể, hắn cũng không thúc giục, hắn cảm thấy trong bóng đêm vẫn còn nguy hiểm vô hình.

Thật lạ, vì sao đến bây giờ hắn vẫn chưa hôn mê vì thiếu oxi? Nghiêm Mặc thả lỏng thân thể, muốn nương theo sức nước để nổi lên, vừa phân tâm suy nghĩ.

“Ba, bên dưới… hài cốt…”

Nghiêm Mặc rất muốn xuống, đã đến nơi này, từ bỏ thì quá đáng tiếc, nhưng hắn muốn trồi lên mặt nước thở đã rồi tính tiếp.

“Ba, cẩn thận!”

Hơn mười bóng đen đánh úp về phía Nghiêm Mặc.

Nghiêm Mặc không thấy gì cả, cũng không thể cảm nhận được dao động của dòng nước.

Mà quả Vu Vận cảm giác được mấy cái bóng đen không có sự sống ấy đều vô dụng đối với nó, thế nên không có chút ý định tấn công nào, mặc kệ chúng nó tấn công Nghiêm Mặc.

Nghiêm Mặc được con trai nhắc nhở, liền lấy dao phẫu thuật, nhưng hắn bị đám hài cốt bao vây, chúng nó cùng nhau xông lên.

Quả Vu Vận, tấn công chúng nó!

“Thịt… của ba.”

Đệt!

“Một con… Hai lạng.”

Làm sao lúc trước hắn lại nghĩ quả trái cây này dễ lừa chứ? Nó còn xấu bụng hơn cả hắn, chưa trưởng thành đã như vậy, trưởng thành rồi còn không biết xấu xa tới mức nào!

Nghiêm Mặc không muốn nó toại nguyện, hắn phát hiện đám hài cốt tuy tấn công hắn, nhưng không có con nào nhào lên cắn hắn một phát hay hút máu ăn thịt hắn, chúng nó hình như chỉ muốn bắt hắn, dìm chết hắn, rồi đưa hắn đến nơi nào đó?

Nghiêm Mặc không tấn công nữa, hắn định dùng kim châm khiến mình rơi vào trạng thái chết giả. Hắn nhịn thở rất thống khổ, vừa rồi đã uống phải vài ngụm nước. Đương nhiên hắn cũng không quên ép quả Vu Vận tham lam cuồng vọng phúc hắc kia vào cơ thể, nếu hắn ‘chết’, hắn muốn tên này chôn cùng hắn!

Quả Vu Vận cảm thấy mình bị uy hiếp, người này đã áp chế nó lâu như vậy, khó khăn lắm nó mới chờ được cơ hội thả lỏng, nó không muốn người này tiếp tục áp chế nó.

“Có thể… hô hấp.”

Hả?

“Ba, nó nói cây ở trong nước có thể hô hấp.”

Nghiêm Mặc run lên, đúng rồi, thân thể hắn bây giờ không phải là nhân loại bình thường, hắn đã dung hợp với cây Phản Hồn, mà đa số thực vật đều có thể hô hấp trong nước và đất! Có vài loại cây còn sống ở đáy nước hoặc trong nước nữa mà, ngay cả cây bình thường ngâm trong nước cũng không sao cả.

Chẳng trách đến giờ hắn vẫn chưa hôn mê vì thiếu oxi, nhưng hắn phải làm sao mới có thể hấp thu được oxi, phải uống nước à? Vậy chắc hắn bể bụng mà chết đó.

“Vào… ra…”

Là sao? Con trai, phiên dịch một chút nào.

“Ba, nó nói hút vào, thải ra.”

Khi Nghiêm Mặc nói chuyện với quả Vu Vận, hắn lại lần nữa bị đám hài cốt bắt lấy.

Có điều lần này hắn không giãy giụa, thả lỏng thân thể, tựa như hôn mê một nửa, để mặc đối phương cắp hắn bơi đi trong nước.

Trên đường bơi, hắn không ngừng thử nghiệm kỹ năng mới, làm sao hít nước vào để có đủ khí oxi, rồi lại thải nước ra.

Hắn uống nước vào trước, cách này hình như có thể hấp thu một lượng oxi nhất định, hắn có thể giữ tính táo tới bây giờ chính là chứng cứ, nhưng uống vào rồi thì làm sao thải ra?

Nghiêm Mặc rất có tinh thần thí nghiệm, hắn trực tiếp đi tè trong nước. Còn về phần trong nước uống vào có nước tiểu của mình hay không, hắn chọn cách xem nhẹ.

Nhưng đây không phải biện pháp tốt, bởi vì hắn không thể vừa uống vừa tè, nước muốn xuống đến bàng quang trước tiên phải nhét đầy dạ dày của hắn đã.

“Ba, nó nói cái gì mà đó là bản năng á.”

Bản năng? Đúng, hô hấp trong nước và đất là bản năng của thực vật, có lẽ hắn không nên suy nghĩ nhiều, mà là thả lỏng thân thể, để nó tự nhiên xảy ra.

Nhưng thả lỏng thân thể cũng không phải chuyện dễ, khi con người vẫn còn ý thức, rất khó không khống chế thân thể mình.

Muốn tình huống này phát sinh một cách tự nhiên, hắn phải ép bản năng con người xuống thấp hơn bản năng thực vật.

Tay Nghiêm Mặc cử động vài cái, trước khi đám hài cốt phát hiện ra, hắn đã phóng gai đâm vào vài huyệt vị của mình.

Lần này, hắn thật sự không động đậy được nữa, chẳng những không thể động đậy, mà ngay cả há mồm cũng khó, có thể nói, bây giờ hắn ngoại trừ ý thức thanh tỉnh, trên cơ bản giống như người hôn mê vậy.

Đồng thời, hắn khiến mình tiến vào trạng thái tự thôi miên, không ngừng lặp đi lặp lại trong tiềm thức: Mình là một cái cây, cây có thể hô hấp trong nước, mình là hợp thể của cây và người, mình có đặc thù của hai giống loại, mình là người thực vật…

Lúc Nghiêm Mặc nghĩ đến ba chữ người thực vật thì cười, sau đó chậm rãi nhắm mắt lại, thật sự tiến vào trạng thái người thực vật.

Nguyên Chiến cảm thấy mình như nghe được tiếng con trai gọi, hắn có thể cảm giác được đối phương đang rất sợ hãi.

Loại cảm xúc này hắn đã từng cảm giác được trước đó, khi ấy Mặc muốn giết chết con bọn họ!

Lần này thì sao? Mặc lại muốn giết chết con của bọn họ? Vì sao?

Thân thể Nguyên Chiến chìm xuống đáy nước, lúc chạm đến mặt đất bên dưới, hắn liền biến mất.

Không biết bơi bao lâu trong nước, khi hiệu lực phong bế huyệt vị biến mất, ngay lúc Nghiêm Mặc đã có thể tự nhiên thả lỏng trong nước để hô hấp, thì ào một tiếng, đám hài cốt xách hắn trồi lên mặt nước.

Vừa lên khỏi mặt nước, thân thể mất đi sức nổi đột nhiên có lại trọng lượng, Nghiêm Mặc hơi mở mắt, còn chưa nghĩ ra cách làm sao để đối phó với tình huống hiện tại, thì đã bị đám hài cốt ném lên bờ.

“Bịch!”

Nghiêm Mặc quỳ rạp trên mặt đất trong chốc lát, không cảm giác được đám hài cốt leo lên bờ, xung quanh cũng không có động tĩnh nào khác, lúc này mới chậm rãi cử động nửa người trên.

Nơi đây cũng tối hù như trong nước, hoàn toàn không có một tia sáng, hắn có thể nghe thấy tiếng sóng nước dệp dềnh vỗ nhẹ vào bờ, ngoại trừ cái đó, xung quanh là một mảnh yên tĩnh.

Ngồi xuống đất đàng hoàng, hắn chậm rãi lấy từ túi không gian ra một cây đuốc và một con cúi rơm, cẩn thận thổi lửa từ con cúi lên cây đuốc, mới đầu hắn còn lo không khí nơi này loãng, có điều thấy tốc độ cháy của con cúi, có lẽ không khí nơi này vẫn rất dồi dào, hắn thở cũng không gặp phải khó khăn gì, nhưng nơi này có một cổ mùi tanh quái dị.

Cây đuốc cháy lên, Nghiêm Mặc cất con cúi rơm đi, chờ khi hai mắt thích ứng được với ánh sáng của cây đuốc, giơ đuốc lên nhìn về phía trước.

Một tròng mắt tối om, đen ngòm đối diện hắn!

Má! Tay Nghiêm Mặc run lên, thiếu chút nữa quăng luôn cây đuốc.

Không phải vì hắn sợ bộ xương khô, mà bị dọa cho giật mình thế này thì ngay cả người lớn gan cũng phải nhảy dựng.

Đối diện chỗ hắn ngồi, một bộ xương khô dựa vào trên vách động.

Đây là hài cốt của một sinh vật rất kỳ quái, với nửa người trên giống nhân loại, nửa người dưới chỉ có xương cột sống thật dài.

Có lẽ kia không phải xương cột sống, Nghiêm Mặc sờ sờ cái đuôi xương sống dài tới tận bên chân mình, này giống như xương đuôi của một loài khủng long nào đó.

Vừa rồi thứ bắt hắn ở trong nước có phải là thứ giống vậy không?

“Là hài cốt này à?” Nghiêm Mặc hỏi quả Vu Vận.

“Bên trong…”

“Còn ở bên trong nữa sao?” Nghiêm Mặc chuyển cây đuốc, xem xét chung quanh.

Lần này đã có chuẩn bị tâm lý, khi thấy thêm ba bộ hài cốt, hắn chỉ cẩn thận đề phòng, chứ không giật mình giống vừa rồi nữa.

Bốn bộ hài cốt vẫn không nhúc nhích, hắn còn vẫy vẫy cây đuốc với chúng nó, sau khi xác định chúng nó sẽ không tấn công, Nghiêm Mặc liền đứng lên, hắn nhìn con đường hẹp ở giữa bốn bộ hài cốt, bên trong rất sâu, ánh lửa không thể rọi tới.

Mặt đất rất ẩm ướt, bọc ngoài vách tường nham thạch là một tầng rêu không nhìn ra màu sắc. Loại rêu này hình như có thể tiết ra dịch nhầy, Nghiêm Mặc vội vã muốn xem hài cốt bên trong, nên không nghiên cứu kỹ loại rêu này, chỉ hơi suy đoán, oxi dồi dào trong đây rất có thể liên quan đến đám rêu ấy.

Hai bên con đường hẹp cũng mọc đầy rêu, Nghiêm Mặc đi một bước trượt một bước, đi một hồi, hắn liền cúi đầu.

Rêu trên mặt đất cũng rất dày, nhưng vẫn có thể thoáng nhận ra chúng mỏng hơn những nơi khác, nơi rêu mỏng kia trông như có thứ gì từng kéo tha một thứ gì khác đi qua nơi này.

Phía trước liệu có nguy hiểm không?

Nếu Nguyên Chiến ở đây thì tốt rồi, hắn đi dưới lòng đất, có nguy hiểm gì cũng có thể biết trước.

Con đường hẹp cũng không dài, đi khoảng chừng hai mươi mét, liền đến một không gian rộng lớn.

Không gian này rốt cuộc lớn cỡ nào, Nghiêm Mặc dùng đuốc không rọi ra được, chỉ theo bản năng mà cảm thấy nó khá rộng.

“Phía trước…”

Nghiêm Mặc cẩn thận bước ra một bước.

Mặt đất rất rắn chắc, cũng rất trơn trượt, xung quanh cực kỳ an tĩnh, không có bất cứ thứ gì tấn công hắn.

Nhưng bản thân bóng tối chính là một loại uy hiếp.

Mới đi chưa đến mười bước, Nghiêm Mặc đã ra mồ hôi đầy đầu.

Nơi này quá yên ắng, ngay cả tiếng tim đập của mình cũng nghe thấy rõ ràng.

“Rắc.” Nghiêm Mặc giẫm phải thứ gì đó.

Trong không gian trống trải yên tĩnh, âm thanh này vang lên cực kỳ rõ ràng, không biết là mồ hôi hay nước trong hồ chưa ráo lăn xuống từ thái dương Nghiêm Mặc.

Cúi đầu nhìn dưới chân, một khúc xương màu xám bị hắn giẫm vỡ, chỉ còn một chút là nguyên vẹn.

Không phải xương người. Đây là suy đoán đầu tiên của Nghiêm Mặc.

Động vật này rất lớn.

Đưa tay sờ thử, nhìn màu sắc của nó, xương để ở chỗ này ít nhất cũng phải hơn trăm năm.

Sau khi đưa ra suy đoán. Nghiêm Mặc đá văng khúc xương gãy qua một bên, khom lưng dùng đuốc rọi mặt đất xung quanh.

May mà hắn cẩn thận, từ chỗ khúc xương bị giẫm vỡ, trên mặt đất khắp nơi là đủ loại xương xẩu vứt tán loạn. Có vài khúc đã mọc đầy rêu, có vài khúc thì vàng vàng giòn giòn, như thể chỉ cần chạm nhẹ một cái liền vỡ, nhưng cũng có vài khúc thoạt nhìn còn rất mới.

“Cái hài cốt mà mày nói ở đâu?”

“Phía trước…”

Nghiêm Mặc thẳng lưng, vừa đi vừa dùng chân đẩy đống xương ra, đi chừng hai trăm mét, chân hắn đụng phải một cái bậc thang.

Giơ đuốc nhìn lên, có hơn mười bậc thang, trên cùng hình như có một cái đài.

Nếu có tấn công gì, thì chắc là xuất hiện vào lúc này đi? Hay chỗ bậc thang có cạm bẫy?

Nghiêm Mặc trầm ngâm, không dám tùy tiện bước lên.

Đợi một chốc, không thấy có gì tấn công, Nghiêm Mặc liền liều thử, ỷ mình có thân thể bất tử, nhấc chân bước lên bậc thang thứ nhất.

Trên bậc thang không có rêu, hơn nữa cảm giác dưới chân hình như còn rất bóng loáng? Nghiêm Mặc rất muốn cởi giày rơm ra bước lên thử, nhưng cuối cùng vẫn dẹp cái ý niệm này.

Một bậc rồi một bậc, hắn bước mười hai bậc thang mà như chạy maraton mười ngàn mét vậy.

Đi đến bậc cao nhất, vẫn không có gì xảy ra.

Nghiêm Mặc thở nhẹ một hơi, thuận tay nâng đuốc lên cao.

Hắn thấy một hài cốt!

Không cần hoài nghi gì nữa, lúc thấy nó, Nghiêm Mặc liền biết nó chắc chắn là hài cốt mà quả Vu Vận nói.

Nó được bày biện ngay ngắn ở giữa đài.

Hình như là hộp sọ của một sinh vật nào đó, trông như cái chén, kích thước lớn hơn đầu của đàn ông trưởng thành một vòng, đen nhánh, dưới ánh lửa nó còn phản xạ lại những tia sáng dị thường.

Ở giữa cái đầu lâu có một vết lõm hình trứng, mà xung quanh đầu lâu bày biện bốn viên tinh thạch trong suốt hình trứng.

Nghiêm Mặc không cầm cái đầu lâu kia lên, hắn quan sát cái đài trước.

Đi đến gần mới phát hiện cái đài này hình vuông, dài rộng chừng hai mét, cao khoảng một mét hai, được xây từ hài cốt mà thành.

Mười hai bậc thang cũng vậy!

Có điều, màu đống xương này vẫn bình thường, là màu vàng đục.

Trước tiên không nói đến việc muốn xây chúng thì phải dùng hết bao nhiêu nhiêu hài cốt, nhưng ở bốn phía của bậc thang cao nhất có bốn cây cột, trên cột hình như có cái gì đang đứng.

Nghiêm Mặc tò mò, giơ đuốc nhìn.

Trên mỗi cây cột làm từ xương đều có một con cốt điểu cực kỳ khổng lồ đang thu cánh.

Nghiêm Mặc ngạc nhiên, hắn không thấy trên người bốn con cốt điểu có cọng dây hay cái gì buộc chặt, vậy làm sao đống xương đó có thể đứng vững?

Cả mười hai bậc thang và bốn cây cột, cùng với đài sọ, chúng nó không phải được làm từ một khối hoặc một khúc xương, mà là từ vô số khúc chồng chéo lên nhau, hình thành một loại quy tắc xây dựng kỳ dị.

Hắn vừa phát hiện ra văn minh thời viễn cổ sao? Mớ hài cốt này không giống như đồ mới, hơn nữa, cách xây dựng hắn nhìn không hiểu.

Phát hiện nền văn minh viễn cổ ở thời viễn cổ?

Nghiêm Mặc buồn cười, hay là hắn xâm nhập vào thần điện hoặc nơi quan trọng của một chủng tộc nào đó?

Mặc kệ là trường hợp nào, chủng tộc có thể sáng tạo ra văn hóa hài cốt như thế này nhất định là một chủng tộc đầy trí tuệ và sức tưởng tượng phong phú.

Nghiêm Mặc nhìn bốn phía, từ con đường hẹp đến bậc thang chừng hai trăm mét, nếu cái đài này nằm ở chính giữa, thì không gian có đường kính ít nhất cũng phải bốn trăm mét, mà độ cao còn không thấp, hắn đứng ở bậc thang trên cùng ngẩng đầu nhìn không tới trần.

Trong không gian còn thứ gì khác hay không?

Có phải nơi này từng là nơi sinh sống của chủng tộc nào đó chưa từng gặp qua hay không?

Nó do ai xây nên? Nhằm mục đích gì? Cái đầu lâu nọ thì có ích lợi gì?

Vì sao những hài cốt với nửa người trên giống nhân loại lại đưa hắn tới đây?

Hắn đã ở đây rồi, chỉ cần vươn tay là có thể cầm được cái đầu lâu, vậy vì sao đến giờ không có bất cứ thứ gì tấn công hắn?

Nghiêm Mặc hỏi quả Vu Vận mấy vấn đề này, quả Vu Vận chỉ trả lời hai chữ: “Hài cốt…”

Nghiêm Mặc thở dài một tiếng, xoay người nhìn về phía cái đầu lâu đen trên đài sọ.

Quả Vu Vận cần có hắn nuôi dưỡng, hắn mà chết, thì nó cũng không sống được, đặc tính của cây Phản Hồn sẽ nhốt nó tới chết, cho dù khi hắn đã chết thì cũng vậy, nếu thân thể hắn hư thối hoặc biến mất, quả Vu Vận cũng sẽ biến mất.

Vậy nó sẽ không hại hắn, đúng không?

Nghiêm Mặc suy xét một hồi, đi đến trước đài sọ, vươn tay về phía cái đầu lâu.