TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Dị Thế Lưu Đày
Chương 163: Có người đang rình… người bên cạnh hắn

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn

“Nguyên Chiến rất phẫn nộ, giống như lãnh địa của mình bị xâm phạm.”
Ngoại trừ một số chiến sĩ phụ trách phòng thủ trên đầu tường và canh gác trên con đường duy nhất ở ngoại sông đào, thì tất cả người tộc A Ô và Nguyên Tế đều chạy ra ngoại thành.

Gần hai trăm chiến sĩ, một số cầm giáo trong tay, một số cầm cung tên, bọn họ hình thành một vòng vây, mà địa thế của vòng vây này cao hơn so với khu đất bị vây ở dưới. Điều hay ho là, vòng vây chia làm ba tầng, tầng thấp nhất là các chiến sĩ cầm giáo, tầng ở giữa là các chiến sĩ cầm cung, mà tầng trên cùng là các con dân Cửu Nguyên chạy ra hóng chuyện và các thủ lĩnh đã được bổ nhiệm.

Không cần phải nói, đây chính là tác phẩm của Nguyên Chiến.

Rất nhiều người đứng trên mấy cái bậc thang vây quanh một cái hố to.

Bốn người lùn đi theo sau Nguyên Chiến và Nghiêm Mặc, chậm rãi đi lên bậc thang cao nhất.

Xung quanh phát ra tiếng hoan hô, đó là tiếng chào đón của con dân Cửu Nguyên dành cho thủ lĩnh và tư tế của mình. Bọn họ từ già đến trẻ, từ gái đến trai đều rất hưng phấn, có lẽ bọn họ sẽ đồng cảm một chút khi thấy kẻ địch tử thương, nhưng phần lớn cảm xúc còn lại là vui sướng và phấn chấn khi chứng kiến sự cường đại của thủ lĩnh và bộ lạc mình.

Người Cửu Nguyên vui mừng, bọn họ hô lớn: “Thủ lĩnh đại nhân, tư tế đại nhân”, ngôn ngữ nghèo nàn khiến bọn họ không biết phải làm sao để diễn tả sự kích động của mình, chỉ có thể ra sức rống lên, các chiến sĩ là người rống to nhất, vang nhất.

Chưa đến ba trăm mà lại tạo ra khí thế của ba ngàn người.

Tiếng hoan hô và gào thét đinh tai nhức óc khiến Nghiêm Mặc có một loại ảo giác rằng mình đang ở giữa sân vận động tổ chức trận chung kết World Cup.

Cách đó không xa, trong nội sông đào, các chiến sĩ tộc Người Cá trồi lên khỏi mặt nước, trong đó có một chiến sĩ tộc Người Cá xa lạ, cực kỳ anh tuấn, y bơi tới bên cạnh Lạp Mông mấy ngày nay luân phiên phòng thủ ở Cửu Nguyên, thấp giọng hỏi: “Người Cửu Nguyên đang làm gì vậy?”

Lúc Lạp Mông thấy vị người cá này rất là giật mình, anh nhìn chằm chằm mặt vị người cá này, như đang xác nhận xem đối phương rốt cuộc là ai, thẳng đến khi đối phương mất hết kiên nhẫn dùng cái đuôi cá dài của mình quất đuôi Lạp Mông trong nước, lúc này anh mới cuống quít cúi đầu, tôn kính trả lời: “Có lẽ bọn họ muốn xử lý cho xong chuyện của đám người lùn trong hôm nay.”

“Lũ lùn có được lợi ích của người khác rồi trở mặt phản bội ân nhân của mình?” Chiến sĩ tộc Người Cá nọ đẹp đến mức không giống phàm nhân, y cười nhạo.

“Vâng.”

“Sớm nên cho chúng nó một bài học. Ta nói, tư tế nhân loại kia quá mềm lòng rồi, cậu ta vẫn còn nhỏ lắm. Người nào là cậu ta?”

Lạp Mông giơ tay chỉ về phía bậc thang: “Là cậu thiếu niên mặc đồ vải bố, đi bên cạnh thanh niên nhân loại cao lớn nhất trong đám người. Tôi nghĩ ngài đã biết vải bố là gì, Mặc đại nhân có tặng riêng một khúc vải bố lớn cho chúng ta.”

Lạp Mông còn không quên bổ sung một câu: “Còn cái người cường tráng hơn cả chiến sĩ tộc Người Cá chúng ta kia là thủ lĩnh của bọn họ, chiến sĩ cấp năm có thể thao túng đất đá.”

“Nhỏ ghê nha, cậu ta mười sáu tuổi hả? Tư tế nhỏ tuổi như vậy, ta đã lâu lắm rồi chưa từng gặp.” Chiến sĩ tộc Người Cá xa lạ dùng một loại ánh mắt cực kỳ suồng sã nhìn cậu tư tế thiếu niên đứng nơi xa từ trên xuống dưới.

Nguyên Chiến và Nghiêm Mặc đồng thời quay đầu lại, nhưng bọn hắn lại không thấy bất cứ sinh vật khả nghi nào, chỉ thấy một đám chiến sĩ người cá tới hóng chuyện.

Lúc thấy Nghiêm Mặc quay đầu lại, chiến sĩ Người Cá anh tuấn kia kích động vung mạnh cái đuôi trong nước: “Ái chà chà, tuy cậu ta không xinh đẹp như các tư tế khác, nhưng mà… cậu ta lại có một cặp mông vểnh khiến người ta muốn yêu thương, đã lâu lắm rồi ta chưa yêu thương nhân loại, cậu ta làm ta nhớ đến thân thể nóng như lửa, làn da trơn và căng mịn chỉ có độc nhất ở nhân loại. Nhưng da cậu nhóc này hơi đen, có điều thoạt nhìn rất mềm mại, sờ lên chắc là thích lắm.”

Lạp Mông càng nghe càng đen mặt: “…Đó là tư tế của bọn họ, nếu ngài xuống tay với cậu ấy, người Cửu Nguyên nhất định sẽ kéo quân tới đánh chúng ta, thủ lĩnh của bọn họ chắc chắn sẽ phát điên, ngài muốn các sinh vật trong hồ Thanh Uyên mỗi ngày đều sống trong địa chấn sao?”

Vị người cá đẹp đến bất phàm kia lại chỉ lo cho bản thân, y hỏi: “Cậu cảm thấy cậu ta có thể sống trong nước không?”

“Không!” Lạp Mông chém đinh chặt sắt nói.

“Cậu ta là tư tế, ta tin bọn ta chắc chắn có thể giải quyết được vấn đề nhỏ này. Rồi, giúp ta chuyển lời cho cậu ta, nói ta muốn gặp cậu, rồi đưa cậu ta tới hòn đảo ta thích nhất, ta sẽ chuẩn bị cho cậu những con cá béo nhất, những thứ trái cây ngon lành nhất, mà cậu ta, chỉ cần mở thân thể ra hưởng thụ là được, ta sẽ cho cậu sung sướng.” Tên chiến sĩ tộc Người Cá này nói xong, liền vẩy đuôi lặn xuống nước, mà các chiến sĩ người cá xung quanh ngoại trừ Lạp Mông, lại không có người nào phát hiện ra sự hiện diện và biến mất của y.

“…” Lạp Mông bị bắt tiếp nhận nhiệm vụ nhịn không được rít gào trong lòng: Rốt cuộc là ai thả cái người này ra vậy? Là ai?!

Đôi mắt hẹp dài của Nguyên Chiến đảo qua đảo lại giữa các chiến sĩ tộc Người Cá, hắn thề, vừa rồi hắn chắc chắn cảm nhận được một cổ ác ý cực kỳ nham hiểm!

Có người đang rình… người bên cạnh hắn!

Đừng hỏi vì sao hắn lại biết, đây là trực giác của chiến sĩ cấp năm khi mỗi ngày đều phải đuổi bắt và vật lộn với dã thú!

Nghiêm Mặc cũng cảm thấy có một ánh mắt nào đó đang nhìn mình, vừa rồi thậm chí hắn còn có một loại cảm giác vừa xấu hổ vừa kinh khủng như quần áo sau lưng mình bị người ta lột ra vậy.

Là ai? Ngoại trừ gia súc Chiến bên cạnh, ai lại dùng thứ ánh mắt tràn đầy ham muốn xâm chiếm nhìn hắn như thế?

Hai người thu hồi tầm mắt, rồi lại nhìn nhau một cái, cả hai cùng đề cao cảnh giác, Nguyên Chiến rất phẫn nộ, giống như lãnh địa của mình bị xâm phạm, từ giờ trở đi, hắn sẽ canh chừng tư tế của hắn thật kỹ, không cho tên khốn tham lam nào đó có cơ hội liếm được một cọng lông trên người tư tế của hắn!

Lại nói tới người lùn, tương phản với sự vui vẻ của người Cửu Nguyên, tâm trạng bốn người lùn bị bao phủ bởi một cổ tử khí, mỗi người trong bọn họ đã được tận mắt chứng kiến cảnh tượng tộc nhân của mình chết thảm, bọn họ đã từng không màng đến thể diện mà cầu xin thủ lĩnh Cửu Nguyên, hy vọng bọn họ có thể tha cho tộc nhân hai tộc một con đường sống.

Nhưng thủ lĩnh Cửu Nguyên lại tàn nhẫn hơn sự tưởng tượng của bọn họ, bốn ngày, số người lùn sống trên mảnh đất này càng lúc càng ít, dù bọn họ trốn đến nơi nào, đều có thể bị tên chiến sĩ cấp năm thao túng đất đá kia tìm ra.

Các người lùn muốn chạy khỏi mảnh đất này, nhưng lại bị con sông ngăn cách, địa đạo ngầm mà trước kia bọn họ đào đã sớm bị lấp kín, con đường duy nhất là tập trung lực lượng để tấn công nhưng lại bị đàn áp thảm khốc.

Lạc Kiền, Lãng Lãng, Tạp Đế và tổ vu Áo Mạt, mỗi người đều sinh ra thù hận sâu đậm đối với Nguyên Chiến, đối với Cửu Nguyên, và đối với nhân loại.

Bọn họ hận chính mình, càng hận lũ nhân loại tàn nhẫn này hơn, hận cả tên tư tế thiếu niên lạnh lùng nọ.

Thậm chí Lạc Kiền còn không màng tất cả mà tru lên, nói tộc Lạc Lạc và Cửu Nguyên không đội trời chung, chỉ cần tộc Lạc Lạc còn một người tồn tại thì sẽ là kẻ địch của Cửu Nguyên.

Hôm nay, bốn người bọn họ cùng bị đưa tới đây, có thể nói bốn người họ đã chuẩn bị tốt cho việc mình sẽ bị giết.

Hai tổ vu Áo Mạt và Tạp Đế còn nhìn thoáng qua nhau một cái, làm tổ vu, hai người vẫn còn một năng lực cuối cùng, hai người có thể dùng chính sinh mệnh của mình để hiến tế cho linh hồn tổ tiên, lấy sức mạnh của linh hồn các đời tổ vu để nguyền rủa Cửu Nguyên. Nhưng cái nguyền rủa này chẳng những gây tổn hại lớn cho kẻ địch, mà đồng thời còn gây tổn hại không nhỏ đối với hai tộc, cho nên khi chưa đến bước đường cùng, không ai lại muốn sử dụng sự nguyền rủa này cả. Mà nay, mắt thấy tộc nhân tộc Lạc Lạc và tộc Mạc Mạc đều sắp bị giết hết, hai người đã không còn cố kỵ gì nữa.

Nhưng khi bọn họ chuẩn bị thực hiện nguyền rủa, lại thấy tư tế Cửu Nguyên gật đầu với người đàn ông bên cạnh.

Thủ lĩnh Cửu Nguyên vươn tay lên, giống như nâng một cái gì đó từ lòng đất dậy, dưới đáy hố vốn dĩ không có một bóng người lại đột nhiên xuất hiện một đống người lùn.

“Tộc trưởng! Tổ vu đại nhân!” Từ đáy hố truyền đến tiếng kêu tha thiết của các người lùn.

Kỳ thật, cái hố to này không có sâu, với chiều cao của Nguyên Chiến, nếu hắn đứng trong hố vẫn có thể cao ngang các chiến sĩ đứng ở bậc thang thứ nhất, nhưng đám người lùn thì khác, bọn chúng vốn dĩ đã lùn, nay đứng trong cái hố hơi lõm một chút, tức khắc làm người ta có cảm giác như đây là cái ‘hố chôn’.

“A! Cái gì vậy?!” Bốn người lùn đã chuẩn bị chết mở to hai mắt, chuyện gì gì đang xảy ra?

Vì sao tộc nhân của bọn họ lại còn sống? Không đúng, các tộc nhân còn sống là chuyện tốt, nhưng bọn họ rõ ràng tận mắt nhìn thấy rất nhiều tộc nhân chết đi, vì sao những người mà bọn họ tưởng rằng đã chết lại khỏe mạnh đứng ở nơi đó?

“Trưởng lão Tra Tra?”

“Là ta! Tộc trưởng đại nhân, các anh còn sống thật tốt quá!” Trưởng lão Tra Tra mừng tới phát khóc.

“Cách Cách? Đức Đức?”

“Tổ vu Tạp Đế!” Hai tên người lùn đồng thanh hô.

Lạc Kiền và tổ vu Áo Mạt cũng thầm điểm danh các tộc nhân của mình, đều có ở đây! Đều có ở đây!

…Hết thảy những gì diễn ra trước mắt đến tột cùng là sao?!

Nghiêm Mặc tự mình thao túng tất cả là người biết rõ nhất.

Chẳng qua hắn chỉ mượn sức mạnh của Nguyên Chiến để chơi một trò chơi ma thuật mà thôi.

Những người lùn thoạt nhìn như bị mặt đất và đầm lầy nuốt chửng, bị kéo xuống lòng đất, sau một hồi khổ sở và hoảng sợ, cả bọn đều bị ném vào địa lao với bốn vách tường cực kỳ kiên cố.

Khi đám người lùn muốn đào đất trốn khỏi địa lao, Nghiêm Mặc liền xuất trong địa lao giam giữ tộc Mạc Mạc.

“Tôi tới tìm học trò của mình, mấy đứa nó là tôi tự tay dạy dỗ, tôi muốn tìm một đáp án.”

Các người lùn tộc Mạc Mạc xôn xao một trận, Nghiêm Mặc đơn độc xuất hiện làm bọn họ kinh ngạc, đồng thời cũng làm bọn họ có chút không biết làm sao. Dù cảm nhận của bọn họ đối với nhân loại trong thành Cửu Nguyên như thế nào, thì với vị tư tế được Tổ Thần truyền thừa đã tự tay cứu rất nhiều người trọng thương của bọn họ, tuy bọn họ không kính sợ từ tận đáy lòng, nhưng cũng sẽ sinh ra ý nghĩ tôn trọng, yêu thích và bội phục với đối hắn.

Đây là thứ cảm xúc rất mâu thuẫn, bọn họ muốn Cửu Nguyên, nhưng lại không muốn vị tư tế này giận bọn họ. Thậm chí có người còn nghĩ, nếu vị tư tế này là của tộc Mạc Mạc bọn họ thì tốt biết bao?

Cách Cách và Đức Đức đi ra từ trong đám người, bước đến trước mặt Nghiêm Mặc.

Nghiêm Mặc nhìn hai người có vẻ chật vật, nhẹ giọng thở dài: “Cách Cách, Đức Đức, nói cho tôi biết, tôi làm sai cái gì, con dân Cửu Nguyên làm sai cái gì, mà khiến các cậu muốn cướp thành Cửu Nguyên, còn muốn giết …”

“Không!” Đức Đức kêu lên: “Bọn tôi không muốn giết người! Tổ vu Tạp Đế nói, chỉ bắt mọi người lại, chứ không phải muốn giết bọn họ. Bọn tôi chỉ là, chỉ là…”

“Chỉ là thế nào?”

“Bọn tôi chỉ muốn sống ở Cửu Nguyên như người tộc A Ô, chứ không phải làm khách.” Cách Cách dùng giọng nói trầm trầm của mình bổ sung.

“Vậy các cậu cho rằng tôi dạy các cậu nhiều như vậy, còn cho các cậu cùng theo lũ trẻ Cửu Nguyên đến lớp học của tôi, nói cho các cậu biết chế tác vũ khí như thế nào, dạy các cậu tri thức truyền thừa của Tổ Thần, thậm chí còn đồng ý cho các cậu có nhà ở của chính mình, cho các cậu cùng tham gia xây thành, cũng chỉ là xem các cậu như khách?”

Cách Cách, Đức Đức và các người lùn tộc Mạc Mạc vừa nghe thế liền giật mình ngẩng đầu.

Nghiêm Mặc như vô cùng đau đớn nói: “Có bộ lạc nào lại để người tộc khác làm những việc này trong chính bộ lạc của mình? Đặc biệt là khi tôi biết rõ các cậu am hiểu việc đào địa đạo mà còn dám giao việc xây cống thoát nước của cả tòa thành cho các cậu?”

Người tộc Mạc Mạc càng thêm khiếp sợ, bắt đầu rơi vào trầm tư. Đúng vậy, nếu có nhân loại đến ở chỗ của bọn họ, bọn họ có đối đãi với những nhân loại đó như vậy không? Nghĩ sao cũng thấy không có khả năng!

Nghiêm Mặc nhắm hai mắt, vẻ mặt đầy mệt mỏi và thất vọng: “Các cậu có nhớ không? Bao gồm cả người tộc A Ô, muốn trở thành con dân thật sự của Cửu Nguyên thì phải qua được một vài khảo nghiệm, chỉ có người qua được khảo nghiệm, được tán thành thì mới có thể thật sự trở thành con dân Cửu Nguyên.”

Tộc Mạc Mạc yên lặng như tờ, sau một lúc lâu, Cách Cách run rẩy hỏi: “Ngài, ngài nói… việc ngài và thủ lĩnh Cửu Nguyên rời đi, để bọn tôi và người tộc A Ô cùng nhau xây dựng thành Cửu Nguyên, là khảo nghiệm của Tổ Thần dành cho bọn tôi?”

Nghiêm Mặc không nói phải hay không, hắn chỉ nói: “Khi tôi biết các cậu giúp người tộc A Ô đuổi tộc Lạc Lạc muốn chiếm lấy thành Cửu Nguyên ra ngoài, tôi đã rất vui. Cửu Nguyên không giới hạn bất cứ bộ lạc hay chủng tộc nào, chỉ cần các sinh vật có trí tuệ qua được khảo nghiệm thì đều có thể trở thành con dân Cửu Nguyên, Tổ Thần hy vọng mọi chủng tộc, mọi giống loài đều biết yêu thương giúp đỡ lẫn nhau, sống tương thân tương ái, chứ không phải tấn công nhau rồi giết chết đối phương. Nhưng tôi không ngờ, vào thời điểm cuối cùng của cuộc khảo nghiệm, tổ vu và tộc trưởng các cậu lại bị ác ma mê hoặc, thà chọn cách dấy lên chiến tranh để có được hết thảy. Các cậu cũng thật sự nghĩ như vậy đúng không?”

Tộc Mạc Mạc không có ai trả lời, có người nhịn không được phản bác trong lòng, nhưng phản bác thì phản bác, chỉ cần là người có đầu óc, bọn họ đều biết rõ, hành vi mà bọn họ làm ra với Cửu Nguyên là sự phản bội và xâm lược trần trụi. Chẳng qua, Cửu Nguyên mạnh hơn những gì họ nghĩ, họ thua, trở thành tù binh, chỉ thế thôi. Nhưng dù thắng hay thua, thì việc họ làm hoàn toàn không thể gọi là ‘đúng’.

Trước khi Nghiêm Mặc rời đi, hắn nói hai câu cuối cùng với người tộc Mạc Mạc, trong giọng nói mang theo vẻ tiếc hận và đau lòng vô tận: “Làm học trò, các cậu có thể có lỗi với thầy của các cậu, có lỗi với những bạn học đã trợ giúp các cậu, nhưng tôi làm thầy, tôi không thể trơ mắt nhìn học trò của mình chết đi. Chờ khi mọi việc kết thúc, các cậu trả cho xong những gì mình nợ, tôi và thủ lĩnh sẽ cho các cậu rời đi, hy vọng các cậu có thể tìm được một ngôi nhà mà các cậu thấy tốt ở mảnh đất khác.”

Người tộc Mạc Mạc nhìn theo bóng lưng cậu tư tế thiếu niên rời đi, Đức Đức ôm đầu ngồi xổm xuống, hối hận tới mức nhịn không được thấp giọng kêu: “Chúng ta vốn dĩ có thể sống ở Cửu Nguyên như người tộc A Ô, chúng ta vốn dĩ có thể được Tổ Thần chấp nhận, chúng ta sắp chống lại được sự mê hoặc của tộc Lạc Lạc, chúng ta sắp có ngôi nhà riêng của mình, chúng ta chỉ còn thiếu một chút nữa!”

Không ít người lùn có suy nghĩ giống Đức Đức, Cách Cách xoa xoa đầu Đức Đức, bình tĩnh nói: “Tộc trưởng và tổ vu sẽ không chịu để tộc Mạc Mạc trở thành một bộ tộc của bộ lạc Cửu Nguyên, những người khác cũng không muốn tù trưởng bộ lạc không phải người tộc Tế Tổ.”

“Nhưng mà, tôi cảm thấy tộc trưởng và tổ vu Tạp Đế không làm sai, chúng ta cướp được Cửu Nguyên, chẳng những có thể sống ở chỗ này, mà còn không cần nghe theo những gì bọn họ nói.” Một tên người lùn phụ họa.

“Vậy người tộc A Ô chịu để chúng ta đuổi ra ngoài hoặc để tộc trưởng của chúng ta lên làm thủ lĩnh Cửu Nguyên à?” Một người lùn khác lập tức phản bác.

“Còn có người cá! Nếu chúng ta cướp được Cửu Nguyên, có khi nào bọn họ cũng muốn cướp hay không? Nơi này có tới hai con sông lớn, trong nội thành còn rất nhiều đường thủy, những người cá đó muốn cướp Cửu Nguyên cũng không khó.”

“Vậy vì sao những nhân loại đó giữ được thành Cửu Nguyên, người cá thì lại không cướp đoạt, còn trợ giúp bọn họ?”

“Cần phải hỏi à?” Đức Đức lau nước mắt, căm giận nói: “Đương nhiên là vì thủ lĩnh và tư tế Cửu Nguyên bây giờ cực kỳ mạnh! Trừ phi trong chúng ta có người mạnh hơn thủ lĩnh và tư tế Cửu Nguyên, bằng không thì đừng hòng sống hòa bình với những người cá đó, chúng ta có thể cướp được Cửu Nguyên từ tay người tộc A Ô, thì bọn họ cũng có thể cướp được từ tay chúng ta!”

“Tổ tiên tại thượng! Vậy chẳng lẽ về sau chúng ta sẽ thường xuyên đánh nhau với các chủng tộc khác vì tòa thành này?”

Cách Cách trả lời thẳng thừng: “Chúng ta thấy tòa thành này tốt, thì người khác cũng sẽ thấy nó tốt.”

Tộc Mạc Mạc rối rắm, sau khi phân tích, bỗng nhiên bọn họ cảm thấy cướp tòa thành này thật không có lời.

Thật ra Nghiêm Mặc không có đi xa, hắn ở cách vách nghe rất tường tận, nghe xong, hắn không cần đi sang bên chỗ tộc Lạc Lạc. Đối với tộc Mạc Mạc hắn còn miễn cưỡng chơi nước cờ tình cảm, nhưng với tộc Lạc Lạc hiếu chiến, hắn và Nguyên Chiến có chung một suy nghĩ —— đánh chúng cho đến khi biết sợ, đánh đến chừng nào phục thì thôi!

Nên là, đãi ngộ mà Nghiêm Mặc dành cho tù binh hai tộc cũng hoàn toàn khác nhau, hắn bảo Ô Thần và mấy đứa nhỏ đến đưa nước đưa thức ăn cho tộc Mạc Mạc, còn bảo tụi nó an ủi tộc Mạc Mạc một chút, để họ đừng sợ, chờ khi thu phục xong tộc Lạc Lạc thì sẽ thả bọn họ ra.

Đối với tộc Lạc Lạc, Nghiêm Mặc chỉ bảo Nguyên Chiến thỉnh thoảng đi gia tăng độ cứng và độ dày cho nhà tù của bọn chúng, thuận tiện để lại cho bọn chúng chút nước ngầm chảy ra từ góc tường, rồi để chúng tự sinh tự diệt, chỉ cần có nước, bốn ngày sẽ không có ai chết được.

Bốn ngày sau, Nguyên Chiến làm trò trước mặt bốn tộc trường và tổ vu, thả tất cả người lùn bị nhốt bốn ngày trời lên mặt đất.

Ngoại trừ tộc Mạc Mạc khi thấy được ánh mặt trời chói mắt, tinh thần khá là tốt, thì tộc Lạc Lạc ngược lại, rất không xong, nhiều người nghiêng nghiêng ngả ngả, đói tới mức đứng không nổi.