TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Dị Thế Lưu Đày
Chương 158: Nhiều nô lệ hay nhiều kẻ địch?

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn

“Bọn họ đã trở thành con dân Cửu Nguyên chân chính.”
Thúc đẩy hạt giống thực vật sinh trưởng, chuyện này đối với Nguyên Chiến mà nói là lần đầu tiên, làm hắn tốn không ít thời gian.

Làm cách nào để hạt giống nhanh chóng trưởng thành trong thời gian ngắn, Nghiêm Mặc bảo hắn nghĩ cách tập trung chất dinh dưỡng trong đất lại.

Làm sao để tập trung chất dinh dưỡng trong đất mới là khó cho Nguyên Chiến, hắn căn bản không biết chất dinh dưỡng rốt cuộc là cái gì, Nghiêm Mặc suy xét trong chốc lát, đành phải nói: Anh chuyển đất ở những nơi có thực vật phát triển tươi tốt nhất xuống dưới tường thành, đảm bảo dưới tường thành phải có ít nhất mười mét đất loại đó.

Hai người hợp lực thử nghiệm suốt một buổi sáng, tất cả hạt giống cây Bắt Chuột đều thuận lợi cắm rễ nảy mầm, đến đây, năng lực của Nguyên Chiến đã khô kiệt, hắn không ngờ chỉ thúc đẩy một ít hạt giống thôi mà lại khiến hắn mệt mỏi kinh khủng đến vậy.

Nghiêm Mặc cũng biết đây là chuyện không thể gấp, năng lực thao túng thực vật của Nguyên Chiến kém hơn năng lực khống chế đất, tốn một buổi sáng mà làm toàn bộ hạt giống cắm rễ và nảy mầm đã là vượt xa sức phát huy của người bình thường, muốn số cây Bắt Chuột ấy hoàn toàn trưởng thành còn cần Nguyên Chiến phải thúc đẩy và bổ sung đủ đất dinh dưỡng mấy lần nữa mới được.

Để đám người lùn đó lo sợ bất an mấy ngày, cũng rất thú vị không phải sao?

Thấy thủ lĩnh của kẻ địch trở về, còn mang theo rất nhiều chiến sĩ cường đại, đám người lùn đó chắc đã chuẩn bị tốt cho một cuộc chiến, bọn chúng cho rằng Nguyên Chiến vừa về sẽ phát động công kích với mình, hoặc đem thủ lĩnh và tổ vu của chúng ra uy hiếp.

Nhưng kẻ địch mà trong mắt chúng là rất cường đại này lại không ra tay, thậm chí còn làm như không thấy bọn chúng, vậy chúng sẽ nghĩ như thế nào?

Giống như dự liệu của Nghiêm Mặc, nội bộ hai tộc người lùn đã chuẩn bị tốt cho chiến tranh, có điều phản ứng của tộc Mạc Mạc và tộc Lạc Lạc hoàn toàn khác nhau. Tộc Mạc Mạc không muốn đánh giết, nhưng bọn hắn lại không thể không nghĩ biện pháp nghênh địch, các trưởng lão trong tộc Lạc Lạc đã sớm triệu tập các chiến sĩ thủ lĩnh lại thương lượng xem có nên liên hợp với tộc Mạc Mạc chủ động khởi xướng chiến tranh hay không, bắt thủ lĩnh Cửu Nguyên thả tộc trưởng và tổ vu của bọn họ về.

Không nói đến nội bộ các người lùn căng thẳng như thế nào, hay đang suy tính cái gì, bây giờ đã là giữa trưa, sau khi Nguyên Chiến và Nghiêm Mặc nghỉ ngơi khôi phục thể lực thì xuất hiện ở quảng trường trong nội thành.

Nơi đó, người Nguyên Tế đã tập trung toàn bộ, ngay cả người bị thương cũng được nâng ra.

Người tộc A Ô chỉ cần rảnh rỗi thì đều chạy tới.

Mãnh đã tỉnh, sau khi biết chuyện mình thức tỉnh năng lực huyết mạch, từ lúc đó đến giờ cậu ta vẫn luôn chìm trong trạng thái phấn khích, cậu muốn tìm tư tế đại nhân hỏi rõ ràng, nhưng tìm cả một buổi sáng cũng không tìm được người, thẳng đến khi được Nguyên Chiến phái người sang gọi, có điều Chiến không cho cậu thời gian hỏi chuyện Nghiêm Mặc, đã giao cho cậu làm vài chuyện.

Lúc này, bóng của cái cọc gỗ cắm trên đài đất ở trung tâm quảng trường cho thấy mặt trời đã lên đến đỉnh.

Vài hộ vệ đi theo tư tế và thủ lĩnh lên đài đất, đám người tách ra.

Nguyên Chiến đi lên bậc thang, đối mặt với mọi người.

Nghiêm Mặc ngồi xuống trên cái ghế duy nhất ở bậc thang, tư thế khá tùy ý, hai tay tự nhiên đặt trên tay vịn. Không ai cảm thấy hắn ngồi ở chỗ kia thì có gì không đúng, mà ngược lại, bọn họ cảm thấy tư tế nên là như vậy.

Nguyên Chiến mở miệng, không lòng vòng mà nói thẳng: “Hôm nay người xuất hiện ở chỗ này đều là con dân Cửu Nguyên, trừ những kẻ bị Sơn Thần Cửu Phong tự mình ném ra khỏi thành hoặc bị hội đồng phán quyết đưa ra án phạt tước đi thân phận con dân Cửu Nguyên, những con dân Cửu Nguyên sẽ vĩnh viễn được Tổ Thần phù hộ!”

Tâm tình người Nguyên Tế an ổn trở lại, bọn họ đợi cả một buổi tối chính là để nghe lời xác nhận này.

Tâm tình của người tộc A Ô cũng thật an ổn, cuối cùng bọn họ cũng được đến tán thành, trở thành con dân Cửu Nguyên chân chính.

Sau đó, Nguyên Chiến không ngay cả câu khách sáo hay cổ vũ cũng không nói, mà bắt đầu hạ mệnh lệnh cho mọi người: “Từ hôm nay, ba điều lệnh và chín quy tắc của bộ lạc sẽ được chính thức chấp hành, nhân lúc mọi người còn chưa quen biết nhau, năng lực của nhau cũng chưa biết rõ, thành viên hội đồng trưởng lão tạm thời chưa chỉ định, thành viên hội đồng phán quyết sẽ do những người có chức trách thay thế.”

“Vâng!” Các chiến sĩ Nguyên Tế theo thói quen mà lớn tiếng đáp lại, cho dù có rất nhiều từ ngữ bọn họ nghe nhưng không hiểu lắm.

Người tộc A Ô nghe xong cũng nhanh chóng đáp theo.

“Những người có chức trách tạm thời sẽ do tôi và tư tế chỉ định. Nhưng, người hôm nay chỉ định, khi mùa đông bắt đầu sẽ được bộ lạc chọn lại lần nữa, người có khả năng lên đảm nhiệm, người không có khả năng thì thoái vị!”

Mãnh đứng ra, hỏi: “Thủ lĩnh, nếu người được chỉ định khiến người khác không phục thì sao?”

Không thể phủ nhận, đây là màn hỏi đáp đã được sắp xếp tốt trước đó, những người khác cho dù có nghi vấn trong lòng cũng sẽ vì đủ loại cố kỵ mà không dám hỏi, Nghiêm Mặc nghĩ đến điều này, nên bảo Mãnh hỏi sau khi Nguyên Chiến nói xong.

“Nếu không phục thì nói ra lý do, không phục sức chiến đấu của người nào đó, vậy thì thi đấu! Ai thắng thì lấy được chức.”

“Được.”

“Những người khác còn thắc mắc gì không?”

Mọi người yên lặng.

“Được rồi.” Nguyên Chiến nói: “Bây giờ bắt đầu, ai được tôi gọi tên thì đứng ra!”

Nghiêm Mặc an vị trên ghế quan sát tình thế phát triển, bây giờ Cửu Nguyên có gần bốn trăm người, đối với rất nhiều bộ tộc mà nói, số nhân khẩu này không ít, nhưng đối với một người đến từ thế giới khác như hắn đây, việc chọn ra vài người quản lý trong bốn trăm người này không khác gì bầu cán bộ lớp trong trường học, giải quyết trong một ngày là được.

Không có hiểu biết? Chưa quen? Không biết chọn có đúng người hay không?

Không sao, cứ chọn ra trước, chờ sau khi bộ lạc phát triển, ai có năng lực ai không có, sẽ nhanh chóng biết được thôi.

Nghiêm Mặc đã suy nghĩ cặn kẽ rồi, Nguyên Tế tới nhiều người như vậy, nếu không nhanh chóng chọn người đảm nhiệm các chức trách, thì chưa được mấy ngày, bộ lạc sẽ rối beng lên hết, đến lúc đó nếu ai không phục ai, ai không nghe lệnh ai, thì càng phiền toái.

Người Nguyên Tế hoàn toàn không ngờ mới sang ngày hôm sau đã cử hành buổi tuyển chọn quan trọng như vậy, người tộc A Ô thì ít nhiều gì cũng biết chút chút, trước đó Nghiêm Mặc đã nhờ các học trò của mình, lan truyền chuyện người Nguyên Tế sắp đến, cũng đã nói rõ sẽ dựa vào năng lực cá nhân để phân chia chức trách.

Người Nguyên Tế chỉ mới đến, người tộc A Ô đã phải nhường vị trí của mình ra, thì sao mà không ghen ghét và khó chịu cho được?

Nghiêm Mặc không thể khẳng định, cho nên hắn tuyển chọn trước mặt mọi người và mở các cuộc thi đấu, như vậy, dù là người Nguyên Tế hay người tộc A Ô đều rất công bằng.

Nguyên Chiến bắt đầu đọc tên: “Thủ lĩnh đoàn của chiến sĩ đoàn thứ nhất, Tranh – chiến sĩ cấp ba, bước ra khỏi hàng!”

Tranh trầm mặc bước ra khỏi hàng.

Nguyên Chiến chỉ tay vào tranh, cao giọng hỏi: “Có ai không phục?”

Người Nguyên Tế không có ai không phục, người tộc A Ô thấy khí thế và hình xăm chiến sĩ cấp ba trên mặt Tranh cũng không thể không phục.

Nguyên Chiến hỏi ba lần, thấy không có ai tỏ vẻ không phục, liền hô tiếp:

“Thủ lĩnh đoàn của chiến sĩ đoàn thứ hai, Liệp – chiến sĩ cấp ba, bước ra khỏi hàng!”

“Thủ lĩnh đoàn của chiến sĩ đoàn thứ ba, Bộ Nga – chiến sĩ cấp ba, bước ra khỏi hàng!”

“Thủ lĩnh đoàn của chiến sĩ đoàn thứ tư, Mãnh – chiến sĩ cấp ba, bước ra khỏi hàng!”

Chia các chiến sĩ ra làm bốn quân đoàn không phải chủ ý của Nghiêm Mặc, hắn chỉ kể cho Nguyên Chiến nghe hệ thống trong quân đội mà hắn biết ở thế giới cũ, rồi giải thích kỹ một hồi.

Nghiêm Mặc cho rằng Nguyên Chiến sẽ để Tranh làm phó thủ lĩnh, không ngờ Nguyện Chiến lại chia số chiến sĩ không nhiều lắm ra bốn quân đoàn, rồi cho Tranh làm chiến sĩ thủ lĩnh trong số các quân đoàn đó.

Nguyên Chiến vừa nói ra suy nghĩ của mình, Nghiêm Mặc liền biết người này đang tính toán cái gì trong bụng.

Quả nhiên là một kẻ giảo hoạt, xem ra cho dù hắn có tín nhiệm Tranh, thì cũng không định giao toàn bộ chiến sĩ vào tay Tranh. Nguyên Chiến chẳng qua chỉ nghe hắn phân tích lợi và hại, cùng ý nghĩa của việc phân chia quyền lực và tập trung quyền lực, rồi lập tức ứng dụng linh hoạt mà thôi.

Không chỉ vậy, Chiến lập các phó thủ lĩnh cho bốn chiến sĩ đoàn, lần lượt là nguyên tộc trưởng tộc A Ô Mục Trường Minh, Bàng Trạch, Hồ Hồ, ba người được chia đến đoàn một, đoàn hai, đoàn ba. Còn Lam Điệp thì được phân cho Mãnh.

Ba người tộc A Ô, trong đó cả Mục Trường Minh chỉ là mới chiến sĩ cấp một, thấy bọn họ được chỉ định vào vị trí phó thủ lĩnh, rất nhiều chiến sĩ Nguyên Tế hiện ra vẻ mặt không phục.

Nguyên Chiến nhìn về phía ba người: “Có người không phục, ba người có dám ứng chiến?”

Ba người Mục Trường Minh nghiến răng một cái, cùng đáp: “Dám!”

“Rất tốt, bộ lạc cho phép khiêu chiến vượt cấp, nhưng không cho phép chiến sĩ cấp cao chủ động khiêu chiến với cấp thấp, ba người đều là chiến sĩ cấp một, có thể tiếp thu khiêu chiến của chiến sĩ cấp một, mỗi người chỉ được nhận khiêu chiến nhiều nhất là ba lần.”

Ba người Mục Trường Minh không thể không chấp nhận khiêu chiến vì tộc A Ô, nhưng bọn họ cũng không muốn cứ thế mà chịu chết, nghe thủ lĩnh nói chỉ cho các chiến sĩ cùng cấp khiêu chiến với bọn họ, liền thở phào nhẹ nhõm một hơi, đồng thời cũng rất tự tin. Có lẽ bọn họ sẽ không đánh lại chiến sĩ cấp hai trở lên, nhưng cùng cấp? Bọn họ không sợ!

Nguyên Chiến hét lớn một tiếng với đám người: “Ai không phục thì ráng nhịn cho tôi, chút nữa mới thi đấu!”

Đám người cười vang một trận, bầu không khí trên quảng trường cũng nhẹ đi không ít.

Quá trình hòa hợp hai tộc tiếp tục được tiến hành.

Nguyên Chiến lập ra chiến sĩ đoàn của riêng tư tế, hay còn gọi là đội hộ vệ, mà toàn bộ thành viên của chiến sĩ đoàn này sẽ do tư tế tự mình chỉ định.

Đại Hà nghe xong, lập tức bước vào đội hộ vệ của tư tế, vác cờ xí tiên phong tỏ rõ sự lựa chọn của mình.

Nghiêm Mặc thấy vậy nhưng không lên tiếng, đối với việc huấn luyện đội hộ vệ, hắn có ý riêng của mình.

Sau đó, Nguyên Chiến chia các chiến sĩ tộc A Ô vào bốn chiến sĩ đoàn.

Nghiêm Mặc vẫn luôn quan sát vẻ mặt của hai đám người, thấy người A Ô hiện ra chút cảm xúc khi tộc nhân của mình bị chia ra, liền mở miệng nói: “Bộ lạc không phân biệt các tộc, chỉ có một Cửu Nguyên, người mạnh ở trên, kẻ yếu ở dưới, hôm nay không phục thì lo nỗ lực, không muốn làm kẻ yếu thì cố gắng khiến bản thân mạnh lên. Thân thể người Cửu Nguyên có thể không cường tráng, các anh không làm chiến sĩ thì vẫn có thể làm việc khác, nhưng linh hồn và ý chí người Cửu Nguyên thì nhất định phải cường đại!”

Các chiến sĩ tộc A Ô nghe thế, tất cả đều lặng lẽ siết chặt nắm tay. Đúng, tư tế đại nhân nói không sai, muốn người khác không coi thường mình, muốn thủ lĩnh và tư tế coi trọng, thì phải cố gắng mạnh lên! Bọn họ không phải kẻ yếu!

Thủ lĩnh của các chiến sĩ đoàn đã được chọn ra, nhưng trong chiến sĩ đoàn vẫn còn rất nhiều vị trí chức trách thấp hơn, Nguyên Chiến chỉ nói một câu: “Ai muốn đảm nhiệm, tự đứng ra, người không phục thì chiến! Người thắng sẽ lấy được chức vị!”

Chỉ cần là người Nguyên Tế, bao gồm cả người tộc A Ô do Mãnh một tay huấn luyện ra đều biết, chiến sĩ thủ lĩnh không chỉ là người đứng đầu ra lệnh, mà còn là người vào những lúc nguy hiểm nhất phải xông pha đầu tiên, trong thời điểm nguy nan phải bảo vệ những người khác, hơn nữa còn phải khiến các chiến sĩ cùng cấp tâm phục khẩu phục mới được, cho nên những ai không tự tin về năng lực của mình sẽ không dày mặt đòi làm thủ lĩnh.

Mà người có năng lực thì cho dù không muốn làm, cũng sẽ không thể nấp trong đám người, bởi vì điều đó chứng tỏ hắn là kẻ nhát gan sợ phiền phức.

Vì thế, đây chắc chắn là một buổi chiều náo nhiệt.

Chức vụ đại thủ lĩnh, mọi người không dám trông mong, nhưng một quản lý nho nhỏ, chỉ cần có bản lĩnh, lại không có ý khiêm nhường vào lúc này, thì sức chiến đấu của bản thân là sự minh chứng tốt nhất! Hơn nữa, phụ nữ trong bộ lạc ít, về sau phân chia phụ nữ, hoặc cho các cô chọn chồng, thì những người nắm giữ chức vụ đương nhiên sẽ có nhiều cơ hội hơn.

Mà lúc này, Nghiêm Mặc lại cười, giải thích với mọi người: “Bộ lạc sẽ dựa theo trách nhiệm của mỗi người mà phát lương, tạm thời lấy muối đỏ làm thí dụ, thủ lĩnh chiến sĩ đoàn cứ ba mươi ngày, cũng chính là mỗi tháng, sẽ được nhận năm cân muối đỏ (1 cân = nửa ký), mà mười cân muối đỏ có thể đổi được một con bò thành niên. Phần lương này không tính vào phần thức ăn mà bộ lạc phân chia, mà là phần riêng. Chiến sĩ quản lý cấp ba mỗi tháng được ba cân muối đỏ, cấp hai hai cân, một bậc một cân. Chiến sĩ cấp ba bình thường cứ mỗi tháng được một cân rưỡi muối đỏ, cấp hai một cân, một bậc nửa cân.”

Nói tới đây, Nghiêm Mặc tạm dừng một chốc, để mọi người nghiền ngẫm lại một chút, hắn mới nói: “Đây chỉ là đại khái, lương cụ thể của mỗi người khi xong việc sẽ được công bố, cách đổi muối đỏ và các loại thịt, rau quả và vật dụng hàng ngày cũng sẽ nói cho đại gia.”

Nghiêm Mặc không nói tiếp, về sau, chờ khi nào trồng được lương thực, thì tiền lương sẽ dùng lương thực để tính, vì muối đỏ tuy quý, nhưng lại không tiêu hao lớn như lương thực. Có điều, cụ thể ra sao, thì chỉ như tìm cục đá qua sông, lần mò ra những phương pháp thích hợp mà thôi.

Tư tế đại nhân giải thích xong, mọi người nửa hiểu nửa không, nhưng bọn họ đều biết một chuyện, đó là địa vị càng cao thì sẽ có lợi ích càng lớn! Thế nên việc tranh đoạt chức vụ quản lý trong chiến sĩ đoàn càng náo nhiệt hơn nữa.

Khiêu chiến từ cấp thấp đến cấp cao, trên nguyên tắc là đánh nhau theo cặp, người thắng sẽ tiếp tục tỷ thí với nhau, cứ thế luân phiên, thẳng đến khi có người thắng tới ván cuối cùng.

Còn về phần lựa chọn đối thủ như thế nào? Nguyên Chiến vung tay lên, làm ra một đống hòn đất đủ loại hình dạng, nhưng mỗi hình dạng tất nhiên có hai cái.

Mấy đứa nhỏ phụ trách tính theo nhân số, dùng cái vại đựng mấy hòn đất, rồi cho các chiến sĩ bốc thăm so đấu, ai lấy được hình giống nhau thì là đối thủ của nhau.

Vốn dĩ phải là những cuộc so đấu bạo lực, vì tư tế đại nhân nghiêm khắc yêu cầu đánh đến khi nào gục thì thôi, nhưng lại không có bao nhiêu người thật sự đánh tóe lửa, người tộc A Ô và người Nguyên Tế không đánh không thân quen, so đấu một phen xong liền thân hơn không ít.

Sau khi thủ lĩnh của các chiến sĩ đoàn thu phục được hết mọi người, tiếp theo là các chức vụ phụ trách hướng dẫn rèn luyện, chữa bệnh, làm nông, dệt vải, đang chờ chọn người.

Về những người này, Nguyên Chiến không hiểu biết bằng Nghiêm Mặc, liền để Nghiêm Mặc chỉ định.

Hoàn thành xong việc, sau đó là thống kê dân cư sau khi người Nguyên Tế gia nhập, người không có tên thì lấy tên, nhà chật không đủ chỗ ở thì báo một tiếng, người nào tách khỏi người nhà cũng báo ra…

A, đây là một ngày khá bận rộn và hỗn loạn, nhưng chính nhờ quảng thời gian náo nhiệt như vậy, nội bộ Cửu Nguyên mới được hình thành, từ hôm nay trở đi, Cửu Nguyên bắt đầu ‘vận hành’ thật sự, Nghiêm Mặc có rất nhiều chuyện phải làm, sau hôm nay cũng bắt đầu tiến vào nhật trình của mình.

Qua bốn ngày, bộ lạc đã dần dần bước vào quỹ đạo, mọi người đều có công việc rõ ràng cần làm, người Nguyên Tế và người tộc A Ô rất hòa hợp, cây Bắt Chuột dưới tường thành cũng đã cắm rễ sâu gần ba mươi mét, cuối cùng mọc bò lên trên tường thành.

Nghiêm Mặc đứng trước phiến đá, dùng bút than chấm chấm nhẹ trên hạng mục ‘thu phục người lùn’.

Nhiều sức lao động như vậy, lãng phí thì tiếc lắm.

Hắn không ngại cho đám người lùn ở lại, bởi vì nếu là hắn, hắn cũng sẽ làm ra chuyện giống bọn chúng, nhưng chắc chắn là làm lưu loát hơn đám người lùn đó nhiều, hơn nữa còn khiến người chịu lỗ nặng không nói được gì luôn ấy chứ.

Nói chung, kẻ yếu dù có được thứ tốt hơn người khác thì cũng không thể giữ được.

Ở cái thế giới cá lớn nuốt cá bé mà pháp luật còn chưa xuất hiện và hoàn thiện này. Muốn nói chuyện nhân nghĩa và ân tình với sinh vật có trí tuệ ư? Vậy phải xem xem người ta có chịu thừa nhận phần ân tình ấy không cái đã.

“Mặc?” Nguyên Chiến đẩy cửa tiến vào.

“Chuyện gì?” Nghiêm Mặc quay đầu lại.

“Rốt cuộc trong rừng có bao nhiêu người lùn?”

Nghiêm Mặc nhíu mày: “Nói rõ ràng coi nào.”

Vẻ mặt Nguyên Chiến có chút hưng phấn, trong mắt bắn ra vẻ tham lam rõ ràng: “Rất nhiều người lùn chạy ra khỏi rừng, có lẽ nơi này của chúng ta khá nổi bật, nên bọn họ chạy về phía chúng ta. Mặc, đám người lùn đó không nghe lời, vậy lấy mang ra ngoài trao đổi đi, có thể đổi được rất nhiều nô lệ biết nghe lời và hữu dụng!”