TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Dị Thế Lưu Đày
Chương 146: Hừ hừ! Nguyên Chiến hắn là bé ngoan biết nghe lời như vậy sao?

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn

“Trẻ con rất hồn nhiên, nhưng cũng rất tà ác, giống như quả Vu Vận vậy.”
Tính từ ngày tiến vào khu rừng đen, qua suốt hai mươi ngày, đoàn người Nghiêm Mặc rốt cuộc cũng tới được nơi tiếp giáp giữa khu rừng đen và hồ Thanh Uyên.

Tiếp theo cứ đi dọc bờ hồ Thanh Uyên theo hướng nam, là sẽ đến lãnh địa Cửu Nguyên.

Hơn ba trăm người vừa ra khỏi khu rừng, thấy được ánh sáng phản chiếu từ hồ nước liền phát ra tiếng hoan hô, như người bị cầm tù thật nhiều ngày rốt cuộc cũng có được tự do, rất nhiều người gấp không chờ nổi mà chạy đến bên hồ múc nước rửa mặt. Trong rừng cũng có suối, nhưng những dòng suối nhỏ đó làm sao sánh được với nước hồ xanh mênh mông vô bờ này?

Nghiêm Mặc hoàn toàn hiểu được tâm tình của bọn họ, đừng nói đến những người chưa từng sinh hoạt trong rừng, ngay cả hắn kiếp trước thường xuyên du ngoạn vào núi sâu rừng già còn sắp chịu không nổi đây này.

Khu rừng đen, khu rừng đen, Nghiêm Mặc đi một chuyến mới hiểu vì sao nơi này lại được gọi là khu rừng đen.

Cây cối bên trong rậm rạp tới mức choáng ngợp, hoàn toàn không giống như rừng rậm đời trước mà hắn từng đi qua, đi trong một khu rừng hơn nửa tháng, mỗi ngày đều nhìn cảnh vật u ám trong rừng cây, ngẩng đầu chỉ có thể thấy một vài tia nắng vụn vặt, có khi cây cối quá dày đặc, ban ngày mà như trời đầy mây, càng đừng nói đến buổi tối. Hơn nữa, cây trong rừng quá mức cao to, chung quanh vẫn luôn là một cảnh sắc, đi trong đó lâu, người ta sẽ dễ sinh ra áp lực và mê mang, sẽ bắt đầu nghi thần nghi quỷ, con nít đi tiểu đêm cũng thường xuyên vì sợ mà oa oa khóc lớn, người lớn càng không dám rời khỏi nơi nhiều người.

Nếu không phải hắn phát hiện ra sự tình bất thường, dọc đường đi tìm cách giúp mọi người thả lỏng, thì với loại tình trạng này, chỉ sợ không có dã thú và chủng tộc khác tấn công, hơn ba trăm người không biết có bao nhiêu người đi ra được nữa.

Tuy Nghiêm Mặc vẫn luôn giúp người khác thả lỏng, nhưng kỳ thật hắn mới là người căng thẳng nhất.

Bởi vì hắn không thể tin tưởng hoàn toàn vào lão Tát Mã và tộc Phong, không phải bởi vì chủng tộc, mà đối với bất luận kẻ nào, bất luận sinh vật có trí tuệ nào, hắn đều đề phòng. Ngay cả Cửu Phong, cũng là sinh hoạt chung một thời gian dài mới có được lòng tin của hắn.

Thẳng đến hôm nay, rốt cuộc cũng ra khỏi khu rừng đen, nhìn thấy hồ Thanh Uyên mênh mông vô bờ, hắn mới chậm rãi thở dài một hơi, trút hết buồn bực ra ngoài. Ít nhất thì lúc này, hắn đã đỡ lo lắng hơn nhiều.

Nguyên Chiến thấy hắn không đi theo, liền dặn dò Tranh đứng bên cạnh một câu, rồi xoay người đi trở về.

“Anh dẫn người đi xa một chút, đến chạng vạng thì hạ trại nghỉ ngơi bên hồ, tôi sẽ ở trong rừng một đoạn thời gian, các anh không cần chờ tôi, tôi giải quyết vấn đề của mình xong sẽ trở về bộ lạc.” Nghiêm Mặc đứng dưới bóng râm của cây cối trong rừng.

Nguyên Chiến đứng dưới ánh mặt trời tựa hồ không thích loại phân cách này, chủ động bước vào bóng râm, đi bên người đến Nghiêm Mặc, ánh mắt dời xuống bụng Nghiêm Mặc, môi mím thành một đường.

“Vấn đề này cần phải giải quyết.” Nghiêm Mặc giải thích. Sáng hôm Nguyên Chiến tỉnh lại, hắn cũng đã giải thích cho Nguyên Chiến nghe về quả Vu Vận, Nguyên Chiến là thủ lĩnh bộ lạc, chuyện này thủ lĩnh cần phải biết, có điều hắn đổi cách nói một chút, chỉ nói nếu muốn bồi dưỡng quả Vu Vận thành đứa con Sinh Mệnh thì phải có lão Tát Mã hỗ trợ.

“Cậu thật sự không định giết chết con của chúng ta đấy chứ?”

(Zombie: Phá thai à? =))))

Mí mắt Nghiêm Mặc co giật: “…Tôi đã nói với anh bao nhiêu lần, đứa con Sinh Mệnh không phải con anh!”

“Đừng giết nó.” Nguyên Chiến luôn làm người ta cảm thấy hắn là một kẻ ngoan độc hung tàn nay trong đáy mắt lại toát ra vẻ khẩn cầu.

Quả thực Nghiêm Mặc không có gì để nói nhiều với người này, khi hắn nói cho đối phương, quả Vu Vận nếu có phương pháp nuôi dưỡng thích đáng thì sẽ hóa thân thành đứa con Sinh Mệnh, tên gia súc ấy liền nhận định thứ trái cây này là con của mình và hắn mà Tổ Thần ban cho!

“Đừng có đi theo tôi! Nhanh chóng dẫn người đi đi!”

Nguyên Chiến dừng bước chân, nhìn theo bóng lưng đi vào rừng của Nghiêm Mặc, sắc mặt lập tức âm trầm đến đáng sợ.

Hắn không nói cho Mặc biết, từ ngày hắn tỉnh lại, mỗi tối khi hắn đến gần Mặc, hắn đều nghe thấy tiếng con nít khóc thút thít cầu cứu hắn. Đứa bé không biết nói chuyện, nhưng trong tiếng khóc của nó đầy vẻ sợ hãi, nó sợ Mặc giết chết nó! Đừng hỏi làm sao hắn biết được, dù sao hắn cảm giác là như vậy! Có lẽ đây là thiên tính cha con chăng?

Ở chung một thời gian dài như thế, hắn biết rõ tư tế đại nhân của hắn tuyệt đối không thật thà chất phác như vẻ bề ngoài, càng không phải loại người tốt bụng dễ mềm lòng. Mà Mặc vẫn luôn muốn rời khỏi hắn, một khi Mặc có con của hắn, thì Mặc sẽ có nhược điểm, nếu hắn là Mặc, hắn cũng sẽ không để đứa nhỏ này chào đời.

Đúng, hắn đang hoài nghi tư tế đại nhân của mình, hoài nghi Mặc căn bản không phải muốn bồi dưỡng đứa con Sinh Mệnh, mà là muốn giết con của  hai người bọn hắn.

Hắn không cho phép tư tế của hắn làm như vậy, đây là đứa con đầu lòng của hắn, còn là con của hắn và Mặc, đây là phần thưởng của Tổ Thần, có lẽ về sau sẽ không có cơ hội nữa, hắn phải bảo vệ đứa nhỏ này!

Nhưng hắn phải làm thế nào đây?

Nguyên Chiến nhìn chằm chằm phương hướng mà bóng dáng Nghiêm Mặc dần biến mất, không cho hắn đi theo ư? Hừ hừ! Nguyên Chiến hắn là bé ngoan biết nghe lời như vậy sao?

Đó là lệnh của tư tế đại nhân nhà hắn? Vậy còn phải xem xem nội dung câu lệnh đó là gì!

Nguyên Chiến quay đầu lại, hắn đến đi chỗ Tranh, dặn anh dẫn người đi xa một chút rồi mới hạ trại, sau đó thuận tiện chào hỏi người cá trong hồ Thanh Uyên.

Nghiêm Mặc hoàn toàn không biết tên gia súc nhà mình đã bị một ý thức khác của quả Vu Vận mê hoặc, càng không biết việc này sẽ mang đến cho hắn biến cố gì. Hắn lười giải thích nhiều với Nguyên Chiến, cứ thế trở lại rừng cây, chờ lão Tát Mã xuất hiện.

Lão Tát Mã rất nhanh đã xuất hiện.

“Ngài tới nhanh thật đấy, đừng bảo ngài vẫn luôn đi theo bọn tôi nha?” Nghiêm Mặc nói giỡn.

Lão Tát Mã cười ha ha: “Rễ của ta trải rộng khắp khu rừng này, chỉ cần là trong phạm vi khu rừng, ta có thể tùy ý xuất hiện ở bất cứ chỗ nào.”

Một hồi lâu Nghiêm Mặc nói không nên lời, khu rừng đen này to cỡ nào? Bọn họ đi trong rừng suốt hai mươi ngày mới ra khỏi, đây còn là đi theo đường thẳng, bọn họ có nhiều phụ nữ và trẻ em như vậy, đi trong rừng không dễ chút nào, may là có tộc Phong âm thầm di chuyển cây cối tránh đường cho bọn họ, nên trong một ngày cũng có thể đi được chừng hai mươi lăm km, đi hai mươi ngày, là năm trăm km.

Từ bản đồ mà sách hướng dẫn cung cấp, đoạn đường từ rừng đen tới hồ Thanh Uyên chỉ là một phần nhỏ, phía sau nó còn có một cái đuôi to, mà cái đuôi to kia thì vượt quá diện tích hiển thị trong bản đồ.

Bộ rễ của lão Tát Mã vậy mà trải rộng cả khu rừng, vậy lão muốn giết chết bọn họ thật sự quá mức dễ dàng! Hắn nên cảm thấy may mắn vì đối phương rộng lượng, hay nên cảm thấy may mắn vì trong bụng có quả Vu Vận đây?

Ha! Quả Vu Vận, quả nhiên là thứ trái cây mang đến may mắn cho vu giả.

Nghiêm Mặc bỗng nghĩ tới một chuyện: “Vậy tôi nghĩ chắc ngài biết một loại tộc có dáng người thấp bé, da màu xám xanh, trông giống con người.”

“Cậu nói tộc Si?” Ý cười trong giọng nói lão Tát Mã biến mất.

“Tôi không biết tên, nhưng tôi đã từng thấy chúng nó, cao ngang eo tôi, răng sắc nhọn, biết sử dụng công cụ, ngôn ngữ đơn giản, bản tính hung hãn, thích ăn thịt người.”

“Chính là chúng nó.” Giọng nói Lão Tát Mã có không chút không vui: “Đó là một chủng tộc tham lam, là thứ gây hại rất lớn cho khu rừng đen.”

“Là ngài và tộc Phong đuổi chúng nó ra khỏi khu rừng?”

“Không, tuy chúng nó tham lam, nhưng chúng không dám vào xâm nhập vào trung tâm khu rừng, cũng không dám trêu chọc tộc Phong bọn ta, bình thường chúng nó đều sống ở mảnh rừng gần núi Lưng Rồng. Ta cũng rất lấy làm lạ, một ngày nọ, chúng nó như gặp phải thiên địch cực kỳ đáng sợ, hoảng loạn trốn vào sâu trong rừng, ta vốn định đuổi chúng đi, nhưng chúng nó lại tự chạy ra khỏi khu rừng.”

“Ngài có biết nguyên không nhân?”

Lão Tát Mã lắc đầu: “Ta đi xem thử chỗ chúng nó sống, nhưng không thấy có dấu vết tấn công nào.”

“Đoạn thời gian đó có ai đi qua khu rừng đen không?” Nghiêm Mặc đột nhiên nảy sinh một loại dự cảm bất an trong lòng.

Lão Tát Mã lại lắc đầu: “Thỉnh thoảng cũng có nhân loại từ bên kia núi Phụ Thần sang đây, đi qua khu rừng đen, hoặc săn thú và hái thuốc ở mé bìa rừng, nhưng trong đoạn thời gian đó, không có sinh vật trí tuệ nào tiến vào khu rừng đen cả, có lẽ thứ làm tộc Si sợ hãi chỉ đi ngang nơi cư trú của chúng, nếu là như vậy, ta không để ý lắm nên khó mà biết bọn họ là ai.”

Đây là một bí ẩn, Nghiêm Mặc cảm thấy không có cách nào tìm ra đáp án, chỉ đành tạm thời ép xuống đáy lòng.

Lão Tát Mã cũng vì vấn đề Nghiêm Mặc hỏi mà để bụng chuyện này, định tìm thời gian sang nơi cư trú trước kia của tộc Si tra xét kỹ càng một hồi. Có điều đây là chuyện về sau, bây giờ lão phải giải quyết tên nhóc không biết thành thật nào đó đang trốn dưới lòng đất nghe lén.

Tuy chiến sĩ cấp năm lợi hại, nhưng đối với lão mà nói cũng chỉ lợi hại hơn tụi con nít một chút mà thôi, huống chi, chiến sĩ hệ thổ gặp phải tộc Trường Sinh hệ mộc luôn bị thiệt thòi một chút.

Lão Tát Mã cười, nếu hắn may mắn dung hợp được tộc Phong của mình rồi sống sót, vậy thì trải nghiệm một chút sự lợi hại của năng lực hệ mộc đi.

Nghiêm Mặc không biết Nguyên Chiến đi vào theo mình, hắn còn đang bận suy tư vấn đề khác

“Có phải cậu sợ không?” Lão Tát Mã Dưới đang mở một cuộc đại chiến với một tên chiến sĩ cấp năm dưới lòng đất, thấy Nghiêm Mặc đến bây giờ còn chưa kêu mình chiết cành ra cấy ghép thì không khỏi mang theo ý cười hỏi.

“Có chút chút.” Nghiêm Mặc ăn ngay nói thật.

“Nếu cậu sợ, vậy không cần làm như thế, có lẽ…”

“Không!” Không đợi lão Tát Mã nói xong, Nghiêm Mặc đã cắt ngang lời: “Tôi đã quyết định, tới đi!”

Lão Tát Mã lại không lập tức ra tay: “Ta nhắc lại cho cậu một lần, đau đớn này không phải là đau đơn bình thường, không phải chỉ cần cố chịu rồi sẽ qua, nếu thất bại, kết cục của cậu sẽ rất tệ. Hơn nữa, cho dù thành công, cậu cũng chỉ có thể áp chế được phần ý thức kia, chứ không thể giết chết nó. Huống hồ, cậu đã có thể câu thông được với quả Vu Vận, nên không thể tiêu diệt ý thức nguyên bản của nó, trừ phi…”

“Trừ phi cái gì?”

Lão Tát Mã trầm ngâm hồi lâu mới nói: “Trừ phi con cậu có thể hoàn toàn khống chế được quả Vu Vận.”

“Nhưng trước đấy, chúng ta phải ngăn chặn phần ý thức tà ác kia, đúng không?” Vì con trai mình, Nghiêm Mặc ấn định ý thức nguyên bản của quả Vu Vận là tà ác.

Lão Tát Mã phát ra tiếng cười, lão làm sao không nhìn ra tâm lý cẩn thận của Nghiêm Mặc chứ? Có điều nếu Tổ Thần có thể để một hồn phách khác tiến vào trong quả Vu Vận, vậy dù kết quả như thế nào, thì đều là ý của thần. Thần không chỉ từ bi, mà đôi khi còn bất hảo.

“Con cậu, cậu có từng nghĩ tới hay chưa, có lẽ hai hồn phách trong quả Vu Vận đều là con cậu?”

“Cái gì?!” Nghiêm Mặc hoàn toàn không nghĩ tới điểm này.

“Lúc trước ta cũng không biết vì sao quả Vu Vận lại có hai hồn phách, mới đầu ta nghĩ là ý của thần, nhưng cậu có nghĩ vì sao các sinh vật trí tuệ vừa có thể nuôi dưỡng quả Vu Vận hóa thân thành đứa con Sinh Mệnh, cũng vừa có thể nuôi dưỡng ra một sinh vật tham lam hay không?”

“Bởi vì…”

“Bởi vì các sinh vật trí tuệ luôn có hai mặt thiện ác.” Lão Tát Mã đưa ra đáp án: “Ta nghĩ, quả Vu Vận cũng giống vậy, mới đầu nó rất ngây thơ, chỉ có ham muốn đơn thuần nhất và nguyên thủy nhất – đó là ăn, chỉ có sinh vật trí tuệ nuôi dưỡng nó nói cho nó biết cái gì là thiện, cái gì là ác, nó mới có thể phân biệt được, rồi trưởng thành. Trẻ con rất hồn nhiên, nhưng cũng rất tà ác, giống như quả Vu Vận vậy.”

Lão Tát Mã nói như kể chuyện xưa: “Có lẽ cậu không nên nghĩ phải làm thế nào để áp chế và tiêu diệt mặt ý thức tà ác kia, mà từ giờ trở đi cậu phải dạy cho con cậu, để nó dũng cảm đối mặt với chính mình một cách chân thật và trọn vẹn nhất, rồi mới bắt đầu trưởng thành.”

“Nhưng nếu quả Vu Vận thực sự có hai linh hồn thì sao? Hơn nữa, hôm đó Tát Mã tương lai của các ngài đúng là có thể áp chế mặt ý thức tà ác kia, nếu hai ý thức trong quả Vu Vận đều là con tôi, vậy hai ý thức đó hẳn phải cùng bị áp chế mới đúng.”

“Không, cậu vẫn chưa hiểu được ý ta, có lẽ Tổ Thần sẽ chia linh hồn con cậu ra làm hai, trong đó một cái chỉ có ý thức ngây thơ, chỉ biết làm theo bản năng và ham muốn, còn một cái khác thì có được toàn bộ ký ức của con cậu.” Giọng nói của lão Tát Mã rất mềm nhẹ: “Nhưng ý thức ngây thơ đó có thể trực tiếp khống chế quả Vu Vận, thậm chí là ảnh hưởng đến sinh vật trí tuệ bên ngoài, còn ý thức có được ký ức của con cậu thì bị che giấu ở nơi sâu hơn, chỉ có như vậy mới phù hợp với quy luật trưởng thành của quả Vu Vận.”

Nghiêm Mặc hiểu: “Ý ngài là tôi không nên áp chế mặt ý thức ngây thơ, mà nên dung hợp hai phần ý thức lại, để linh hồn con tôi được hoàn chỉnh, đúng không?”

Lão Tát Mã vui vẻ gật đầu: “Bất luận một sinh vật có trí tuệ nào, bất luận một sinh mệnh nào, đều có những ham muốn nguyên thủy, bởi vì nhờ loại ham muốn này, sinh mệnh mới có thể kéo dài. Thần chưa từng đòi hỏi hay bắt ép chúng ta phải vứt bỏ ham muốn của mình, mà ngài hy vọng chúng ta có thể khống chế nó. Một linh hồn chỉ có ký ức của con cậu mà không có ham muốn cơ bản nhất, thì làm sao nó có thể trở thành sinh mệnh chân chính? Nhóc con, suy nghĩ cẩn thận một chút, thứ cậu muốn là quả Vu Vận có ký ức của con cậu, hay là linh hồn hoàn chỉnh của con cậu? Nghĩ kỹ đi, tuyệt đối đừng để mình bị mê hoặc.”

Nghiêm Mặc liền khó quyết định, những thứ lão Tát Mã nói chỉ là phỏng đoán, hắn không dám đánh cuộc.

“Ngài nói, cho dù tôi có thành công dung hợp mầm của cây Phản Hồn non, thì cũng chỉ có thể áp chế phần ý thức ngây thơ chứ không thể tiêu diệt được, đúng không?”

“Đúng.”

“Mà sáng hôm đó ngài đã nói với tôi, bình thường quả Vu Vận chỉ có thể hấp thu chất dinh dưỡng bằng cách mê hoặc ký chủ, chứ không thể chủ động tấn công và căn nuốt máu thịt của sinh vật khác, mà tộc Trường Sinh là hệ mộc, có lực hấp dẫn rất lớn đối với nó, nên nó muốn tộc Trường Sinh đụng chạm đến nó trước, nó mới có thể hấp thu sinh mệnh của tộc Trường Sinh, đúng không?”

Nghiêm Mặc rất hiểu phương thức hấp thu chất dinh dưỡng trực tiếp của quả Vu Vận: Quả Vu Vận là một đứa trẻ, sinh mệnh của tộc Trường Sinh là hệ mộc, đối với nó mà nói chính là nguồn sữa tốt nhất, mặt khác, thức ăn nó cũng có thể ăn, nhưng phải có người xử lý giúp nó trước, thí dụ như trực tiếp xối máu tươi lên người nó.

“Đúng. Trước khi quả Vu Vận trở thành đứa con Sinh Mệnh, tuy nó không lợi hại, nhưng ngay cả tộc Trường Sinh có sức chiến đấu cấp mười nó cũng sẽ không nề hà. Bỏ đói nó và dùng lửa thiêu là hai phương pháp duy nhất, nhưng bỏ đói nó tới chết phải cần thời gian rất dài, dùng lửa tấn công cũng cần phải duy trì ngọn lửa rất lâu.”

“Nếu nó không hấp thu được chất dinh dưỡng, vậy có phải sẽ cướp lấy chất dinh dưỡng trên người ký chủ không?” Nghiêm Mặc cảm thấy quả Vu Vận chủ động chui vào trong người mình, rất có thể do nó cảm giác được hắn không thể chết. Có khi nào nó tưởng lầm hắn cũng là một tên tộc Trường Sinh nào đó dễ hấp thu không?

Lão Tát Mã nhìn Nghiêm Mặc không nói gì.

Nghiêm Mặc thì nhìn ra trên vẻ mặt đối phương là sự đồng cảm.

Lão Tát Mã nói thẳng: “Thật ra ta vẫn luôn tò mò, người bị quả Vu Vận chui vào cơ thể, làm thế nào mà sống được đến giờ?”

Khóe miệng Nghiêm Mặc co rút: “Chiết cành cho tôi đi. Tôi không muốn tương lai bị nó hút thành cái thây khô.”

Lão Tát Mã hỏi lại lần cuối: “Cậu quyết định rồi?”

Nghiêm Mặc không cho mình có cơ hội hối hận, gật mạnh đầu. Bỏ qua vụ con hắn, nếu nhánh cây Phản Hồn có thể nảy mầm trong người hắn, rồi dung hợp thành công, vậy chẳng phải hắn có thể nhờ thế mà tự thân áp chế quả Vu Vận sao? Khi nó không có chất dinh dưỡng để hấp thu, nó sẽ không thể không cút ra khỏi thân thể hắn, đúng không?

“Vậy cùng ta trở về chỗ Tát Mã non, chỉ có ở đó, ta mới có thể trồng nhánh cây của mình vào cơ thể cậu mà không làm kinh động đến quả Vu Vận.”

“Tôi phải ở đó bao lâu?”

“Cho đến khi nhánh cây nảy mầm trong cơ thể cậu, ta sẽ nghĩ cách đẩy nhanh quá trình, tránh để sinh mệnh cậu xói mòn quá nhiều, nhưng như thế cũng cần ít nhất dăm ba bữa.”