TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sất Trá Phong Vân
Chương 51: Mài Đao Thuật Mãn Cấp!

Giọng nói kiêu ngạo của Chu Lễ Tư lại vang lên:

- Nàng không giặt quần áo hộ người khác, ai sẽ hợp tác với nàng tham gia cuộc thi đây? Càn Kính, muốn làm bằng hữu cùng ma pháp sư sao? Vậy ngươi không nên lãng phía thời gian ở trên người nàng. Ta mới là ngươi nên chú ý. Bích Lạc, ngươi còn không đi giặt quần áo? Cẩn thận ta bảo tất cả nam học viên năm hai không hợp tác giúp ngươi trong cuộc thi...

Bích Lạc khiếp đảm, hành động đột nhiên nhanh hơn. Nàng vội vàng ngồi xổm xuống, đưa tay nhặt vội y phục đang nằm rải rác trên mặt đất.

- Ta nói... Càn Kính ngồi xổm xuống bên cạnh Bích Lạc, kéo bộ y phục nàng vừa cầm lấy:

- Cuộc thi, ta có thể hợp tác với nàng. Cuộc thi trong học viện rất đa dạng. Trong cuộc thi cũng có ma pháp sư và chiến sĩ phối hợp.

- Không cần...

Trong giọng nói khiếp đảm của Bích Lạc lộ ra sự chấp nhất:

- Ta muốn trở thành ma pháp sư vĩ đại nhất. Cám ơn ngươi đã giúp đỡ. Ta không cần người khác thương hại.

Càn Kính có phần sững sờ, cảm giác y phục trong tay bị Bích Lạc giằng đi. Nhìn thân ảnh yêu kiều nhỏ nhắn đang nhặt từng bộ y phục trên mặt đất, ký ức dường như lại xuyên qua thời gian trở về thời điểm trước kia, lúc mình đã nói ra những lời tương tự.

- Cám ơn ngươi đã giúp đỡ, ta không cần người khác thương hại.

- Có đôi khi, tiếp nhận giúp đỡ cũng là một loại dũng khí. Một ngày nào đó, ngươi sẽ rõ.

Giọng nói già dặn quanh quẩn ở trong đầu Càn Kính. Bóng dáng béo mập của La Lâm rất nhanh xuất hiện ở trong đầu hắn. Tên mập này thoạt nhìn đầy hơi thở thương nhân, khiến mình lúc đó trầm mặc, cự tuyệt sự trợ giúp của người khác, đã mở lòng ra một chút. Từ lúc đó, mình cũng bắt đầu hiểu rõ cuộc sống cùa con người khi rơi xuống mức thấp nhất rơi, hiểu được hàm nghĩa trong lời nói của ông già kia.

- Phải không?

Càn Kính đứng dậy gãi đầu một chút, nhìn bóng dáng yêu kiều của Bích Lạc nói:

- Không thú vị. Trước đây ta từng nghe người ta nói thế này Có đôi khi, tiếp nhận giúp đỡ cũng là một loại dũng khí. Một ngày nào đó, ngươi sẽ rõ.

Bích Lạc đang tìm nhặt quần áo, thân thể chợt chấn động, ngồi xổm không nhúc nhích, ngơ ngác nhìn y phục nằm rải rác trên mặt đất.

- Càn Kính!

Chu Lễ Tư nhìn theo bóng lưng Càn Kính rời đi, hung hăng giậm chân nói:

- Không ngờ ngươi lại đối xử với ta như vậy! Ngươi sẽ hối hận! Ta phải triệu tập tất cả nam sinh toàn trường luân phiên khiêu chiến với ngươi! Người nào thắng ta sẽ hẹn hò với người đó!

- Gọi đủ chưa? Gọi đủ thì cút.

Giọng nói như băng hàn, từ dưới mũ pháp sư của Bích Lạc vọng ra, đâu còn chút nhút nhát nào trước đó?

- Ngươi nói cái gì? Bích Lạc, ngươi...

Chu Lễ Tư vừa thét lên được phân nửa, thân thể bỗng nhiên rùng mình một cái. Nàng nhìn thấy... Nàng nhìn thấy Bích Lạc thường ngày nhát gan, cũng không có chút lực lượng ma pháp nào, đang từ dưới đất đứng lên!

Hơn nữa...

Dưới màn đêm đầy sao, chiếc ma pháp bào rộng của Bích Lạc không có gió đột nhiên tung bay. Một ma lực cường đại từ trong ma pháp bào mãnh liệt tuôn ra, thổi chiếc mũ pháp sư hơi ngả về phía sau. Mái tóc dài óng mượt màu đen phóng lên cao.

- Bích Lạc? Ngươi nhận lầm người rồi.

Dưới mũ pháp sư, một giọng điệu lạnh lẽo dường như có thể đóng băng cả không khí vang lên, hai mắt nhìn chằm chằm vào Chu Lễ Tư dường như có ma lực, lộ ra sự tự tin cường đại. Giọng nói kia lại vang lên:

- Ta… là Hoàng Tuyền!

Gió lạnh từ mặt đất nổi lên. Nước giếng lạnh lẽo chợt bao trùm toàn thân Chu Lễ Tư, trong nháy mắt phía ngoài thân thể Chu Lễ Tư tăng thêm một lớp hàn băng. Từ xa nhìn lại, nàng giống như một bức tượng điêu khắc bằng băng.

Ma pháp đơn thể! Chu Lễ Tư bị đóng băng trong ma pháp, kinh ngạc nhìn Bích Lạc. Nữ sinh kém nhất trong hệ ma pháp năm hai, không ngờ có thể thả ra ma pháp đơn thể! Không cần quyển trục ma pháp, chỉ đơn giản đọc lên, là có thể thả ra ma pháp đơn thể! Trời ạ! Nàng làm sao làm được như vậy? Ma pháp đơn thể, không phải cần một đám ma pháp sư vẽ xong ma pháp trận mới có thể sử dụng được sao?

Dưới ánh trăng, Bích Lạc tự xưng là Hoàng Tuyền chậm rãi xoay người, ánh mắt lạnh như băng nhìn lướt qua số y phục trong chậu gỗ, giống như liếc nhìn một đám bụi bẩn.

Nàng chậm rãi ngẩng đầu nhìn mặt trăng trên bầu trời. Mác tóc đen dài theo ma lực tung bay ở phía sau. Trong con mắt thâm thúy cuối cùng hiện ra chút xúc cảm. Bàn tay trắng mịn của nàng khẽ đặt ở trên ngực, nơi vị trí trái tim nói:

- Bích Lạc, ngươi mệt mỏi rồi. Ngày hôm nay, cứ ngủ một chút đi. Chờ khi nào tỉnh lại, y phục đã được giặt xong.

Chu Lễ Tư bị đóng băng, năng lực suy nghĩ vẫn tồn tại. Nàng mở to hai mắt nhìn, ngơ ngác nghe Hoàng Tuyền nói, nhìn Hoàng Tuyền giơ tay lên.

Nước chảy vào trong chậu gỗ. Y phục theo dòng nước chuyển động, giống như có người đang giặt quần áo. Trong khi đó, bản thân Hoàng Tuyền lại ở bên giếng ngồi thiền!

Không sai! Trong lúc nàng đang thi triển ma pháp, vẫn có thể ngồi thiền?

Thiên tài? Không! Thiên tài siêu cấp trong truyền thuyết? Điều này sợ rằng chỉ có pháp sư huyết mạch mới có thể làm được?

Ma pháp, đặc biệt là học viên ma pháp sư học viện sơ cấp không thể một mình thả ra năng lực ma pháp. Cho dù thi triển một ma pháp đơn giản nhất, cũng cần vài người có lẽ phải tới mười mấy người, đứng trong ma pháp trận đã chế luyện trước đó mới có thể làm được. Nhưng Bích Lạc tự xưng là Hoàng Tuyền không ngờ lại có thể làm được đơn giản như vậy!

- Hoàng Tuyền? Nàng không phải là Bích Lạc sao? Chu Lễ Tư kinh ngạc nhìn Bích Lạc đang ngồi thiền, vô cùng khiếp sợ. Rốt cuộc đây là một nữ nhân thế nào? Vì sao ta lại khiếp sợ khi nhìn thấy nàng, giống như đối mặt với ma thú trong truyền thuyết vậy?

Ngồi thiền... Ngồi thiền... Ngồi thiền...

Thất bại.

Càn Kính dùng sức duỗi người, trên mặt vẫn lộ vẻ thất vọng. Hắn đưa tay nghịch chiếc mũ pháp sư sau đó trực tiếp đội lên trên đầu.

Trước mắt tối sầm, sau đó trở nên sáng ngời. Hắn đã tiến vào thế giới vô tận.

Trải qua hai lần tiến vào thế giới vô tận này, Càn Kính đã quen với cách tiến vào.

Trong thôn vẫn bình yên như trước kia. Càn Kính không suy nghĩ nhiều, trực tiếp đi về phía cửa hàng rèn, trong đầu bắt đầu suy tính:

- Đến đây hai lần, ta có thể rèn được tinh sắt ngũ cấp. Không biết hiện tại ta có được tính là thợ rèn ngũ cấp hay không?

- Xin hỏi, có cần kiểm tra thuộc tính hay không?

Giống như lần đầu tiên tiến vào thế giới vô tận, âm thanh tự xưng là hệ thống tinh linh đột nhiên lại truyền vào trong tai Càn Kính.

- Thuộc tính?

Càn Kính ngửa đầu nhìn xung quanh thuận miệng đáp:

- Được.

Một màn sáng lóe lên, sau đó xuất hiện ở trước mặt Càn Kính. Phía trên có viết vô số những chữ số kỳ quái. Trong số đó thứ hấp dẫn Càn Kính nhất chính là dòng về thợ rèn:

Thợ rèn ngũ cấp. Kinh nghiệm: 329. Còn thiếu ba kinh nghiệm để thăng cấp tiếp theo.

Ba kinh nghiệm là bao nhiêu?

Càn Kính vừa nghĩ, vừa lấy ra tư liệu về thợ rèn xem xét kỹ lưỡng.

Thợ rèn ngũ cấp, thuật rèn sắt ngũ cấp.