TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sất Trá Phong Vân
Chương 34: Hẹn tại rừng cây nhỏ

Bất luận là học viên mười thứ hạng đầu của năm nào, chiến đấu đều không phải là chuyện dễ thấy. Ngày hôm nay chuyện như vậy lại đột nhiên xuất hiện, mọi người sao có thể không hưng phấn được.

Bất luận là học viên hệ ma pháp hay là hệ chiến sĩ, bất kể là học viện năm cao hay là học viên năm thấp, từng ánh mắt đều nhìn chăm chú vào Càn Kình, muốn xem người bạn học đứng thứ tám của hệ chiến sĩ năm nhất được người ta chú ý nhất hôm nay sẽ có phản ứng như thế nào.

- Quyết đấu?

Càn Kình nhíu mày, cảm nhận được ánh mắt mong chờ từ bốn phương tám hướng chiếu tới, lại nhìn viện trưởng Phỉ Khắc còn chưa rời đi, đứng cách đó không xa, khẽ nắm tay chìm vào trong sự im lặng.

- Lẽ nào, để lộ ra sơ hở gì, bị viện trưởng phát hiện?

Càn Kình nghi ngờ nhìn chằm chằm vào viện trưởng Phỉ Khắc, trong đầu rất nhanh hiện ra các loại suy đoán.

Người trước mắt này mặc dù chỉ là một viện trưởng học viện chiến sĩ sơ cấp, nhưng dù sao cũng là viện trưởng. Khôn đấu kỹ của Càn gia, ngay cả Ma tộc cũng biết. Tác chiến với hai người này, nếu không chú ý, theo thói quen sử dụng Khôn đấu kỹ, như vậy sẽ để lộ thân phận.

An toàn là trên hết!

Càn Kình rất nhanh liền đưa ra một quyết định. Hán ngẩng đầu nhìn hai gã người khiêu chiến, hoạt động hai vai. Sắc mặt hai người khiêu chiến nhất thời lộ vẻ thận trọng, gần như theo bản năng đưa ra tư thế chiến đấu.

Càn Kình nhìn bộ dạng của hai người như vậy cười lắc đầu. Cần phải thận trọng như vậy sao? Đang lúc mọi người nghi hoặc, hắn bước tới bên cạnh hai người nhỏ giọng nói:

- Muốn đánh với ta, cũng được. Buổi chiều sau khi tan lớp, gặp nhau ở rừng cây nhỏ trong trường học của chúng ta. Chú ý giữ bí bảo. Nếu quá nhiều người, ta sẽ không đánh với các ngươi.

Tắc Nhĩ Đạt, Pháp Bố lộ vẻ nghi ngờ nhìn Càn Kình. Hắn làm vậy là có ý gì? Vì sao nhất định phải đánh ở rừng cây nhỏ? Thắng bại ở nơi nào chẳng giống nhau?

Đám lão sư, học viên đang đứng xung quanh xem, lại càng tò mò nhìn theo bóng lưng Càn Kình rời đi, thật sự không hiểu vị học viên xếp thứ tám trong danh sách chiến sĩ năm nhất này đã nói gì, lại có thể khiến hai người kia ngừng tay không chiến.

- Càn Kình, Càn Kình...

La Lâm vung hai cánh tay béo tròn đẩy mọi người ra xa, chạy đến bên cạnh Càn Kình. Trong lúc mọi người đang nhìn soi mói, hắn đi sóng vai nhỏ giọng hỏi:

- Ngươi nói gì với bọn họ vậy?

- Ta nói với bọn họ...

Càn Kình đột nhiên ngậm miệng, tròng mắt liên tục chuyển động trên người La Lâm rất hoài nghi nói:

- Ta chợt nhớ ra, ngươi xuất thân là gia đình thương nhân. Chuyện này còn chưa thể nói cho ngươi biết được. Tránh để ngươi bán đứng ta...

- Bạn học...

La Lâm ở trước mắt bao người, khoác cánh tay béo múp của mình lên trên vai Càn Kình, vẻ mặt vô cùng đau đớn:

- Ngươi hoài nghi tình cảm của ta đối với ngươi như vậy, khiến ta rất đau lòng.

Càn Kình cũng khoác cánh tay lên vai La Lâm, làm ra bộ dạng vô cùng không đành lòng:

- Bạn học, ta còn nhớ rõ mấy lần ngươi vì ba tiền đồng, bán hành tung của ta cho Kha Lỵ Tư, làm hại ta bị nàng đuổi theo yêu cầu quyết đấu.

- Bạn học, chuyện đó đã qua lâu rồi.

Gương mặt phì nộn của La Lâm không có chút xấu hổ nào, trái lại dường như phóng ra hào quang thuần khiết, ánh mắt sáng như sao nói:

- Tình hữu nghị của chúng ta đã tích lũy theo thời gian, đạt tới mức độ vĩnh hằng như ngân hà vậy.

Càn Kình nhìn bộ dạng La Lâm gần như thành kính, trong lòng không nhịn được liên tục cười. Người khác không biết La Lâm, nhưng mình đã sớm hiểu rõ. Thái độ của hắn càng hùng hồn ung dung như vậy, nói rõ hắn đang nghĩ cách. Chỉ là người bình thường bị vẻ bề ngoài của hắn lừa, mới cảm thấy trong lòng hổ thẹn.

Càn Kình đã từng mấy lần mắc mưu của La Lâm, hôm nay lại nhìn thấy thái độ này của hắn, nhất thời biết tính cách thương nhân của tên mập này lại một lần nữa bạo phát.

- Bạn học, ánh mắt của ngươi tràn đầy sự không tín nhiệm. Điều này làm cho ta rất đau lòng...

La Lâm lắc cái đầu:

- Ta thấy, chỉ có thể lập tức giới thiệu muội muội ta cho ngươi, mới có thể làm cho ngươi cảm nhận được thành ý của ta.

- Ta đã cảm nhận được thành ý của ngươi. Về phần chuyện muội muội ngươi, ta thấy thôi đi.

Càn Kình quay đầu lại nhìn đám người kia đã dần giải tán, nhỏ giọng ghé sát bên tai La Lâm:

- Cho ngươi một cơ hội kiếm tiền, nhưng tin tức không thể truyền đi quá rộng. Giới hạn trong đám bạn học có thứ hạng sát với phía trước là được rồi. Cứ nói, buổi chiều sau khi tan lớp, ta sẽ đánh nhau với hai người khiêu chiến ở rừng cây nhỏ trong học viện.

Trong nháy mắt, mắt La Lâm sáng lên, lỗ tai liên tục giật giật, dường như nghe thấy được tiếng tiền đồng phát ra âm thanh. Thương nhân có khứu giác nhạy cảm nhận ra cơ hội kiếm tiền trước tiên.

Sau bài phát biểu của viện trưởng Phỉ Khắc vào buổi sáng sớm, hơn nữa hai người chiến sĩ đứng thứ sáu vào thứ bảy của năm nhất đồng thời khiêu chiến, lại thêm hành động của Càn Kình đối với hoa hậu giảng đường trong buổi thể dục sáng, hôm nay có ánh mắt người nào trong học viện không để ý tới Càn Kình? Cho dù đó là các niên trưởng của năm cao cũng nhìn vào Càn Kình chăm chú. Bọn họ đều muốn nhìn xem thử, học viên chiến sĩ được viện trưởng Phỉ Khắc đối xử khác biệt này, rốt cuộc có điểm gì đặc biệt.

- Nhớ kỹ.

Càn Kình vẫn tới gần siết cổ La Lâm nhỏ giọng dặn dò:

- Bạn học, nếu quá nhiều người đến, ta thậm chí sẽ không thèm tới đó. Ngươi chờ mà bồi thường tiền, còn bị người đánh chết.

- Không thành vấn đề, không thành vấn đề.

La Lâm đưa cánh tay béo múp vuốt phía sau lưng Càn Kình:

- Ngươi phải tin tưởng vào khả năng thương nghiệp trời cho của ta! Chút chuyện nhỏ này còn làm không xong, ngày sau ta làm sao trở thành thương nhân giàu có nhất trên đại lục được? Lần này kiếm được chia mỗi người một nửa!

- Miễn. Tất cả cho ngươi. Chỉ cần sau này ngươi không đề cập tới chuyện ta làm em rể ngươi là được.

- Bạn học, ta là người có nguyên tắc! Kiếm tiền thì kiếm tiền, thân thích lại là thân thích. Ta không sẽ vì mấy đồng tiền, làm chậm trễ tình yêu tốt đẹp giữa ngươi và muội của ta.

Thái độ La Lâm vô cùng kiên định. Càn Kình im lặng liên tục thở dài. Lẽ nào muội muội của tên mập này thật sự không có người nào muốn? Như vậy cũng không nên đẩy cho mình chứ?

Bữa sáng trong phòng ăn rộng rãi, Càn Kình đã hiểu được cảm giác của một người nổi tiếng. Bởi vì liên quan đến viện trưởng Phỉ Khắc, ngay cả ăn cũng bị người ta không ngừng nhìn trộm.

Bữa sáng, nghỉ ngơi, đi học.

Càn Kình đưa tay chống cằm, cố gắng mở mắt, nghe lão sư trên bục giảng bài. Làm một chiến sĩ, không thể là một gã một chữ cũng không biết. Sau này sẽ không tham gia các loại phương pháp chính sách trị quốc, nhưng cũng phải hiểu rõ quân nhân một chút.

Học viện ma pháp và chiến sĩ khác với các học viện khác. Học viên tới đây được bồi dưỡng, mục đích chủ yếu chính là sau đó bọn họ được đưa vào quân đội, đưa ra chiến trường, trở thành một chiến sĩ quân nhân! Vì quân đội tìm kiếm nhân tài!