TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Kế Hoạch Theo Đuổi Giáo Sư - Theo Đuổi Ngược
Chương 2: Đi khảo sát tình hình

Hôm nay Kỳ Vân dậy từ rất sớm mục đích chính là đi kịp xe buýt để dự tiết dạy của Trần giáo sư.

Mà mục đích quan trọng hơn đó là lựa đồ sao cho phù hợp, gặp mặt lần đầu nên ít nhất phải để lại ấn tượng tốt.

Kỳ Vân lấy chiếc đầm hoa tay lỡ ướm vào người rồi nhìn mình trong gương, không được hoa quá sặc sỡ.

Bộ thứ hai lại quá ngắn, bộ thứ ba quá cổ hủ trông giống mấy bà thím, thử đến bộ thứ n cô mới chịu ngừng lại. Mệt mỏi nằm sấp xuống giường thở mạnh. Không ngờ chỉ có chọn đồ thôi mà đã hao tổn biết bao nhiêu sức lực.

Cuối cùng Kỳ Vân chọn phong cách đúng chuẩn học sinh, áo sơ mi trắng, quần bò, mang giày bata. Cô hài lòng ngắm mình trong gương.

Cô nhìn đồng hồ chỉ đúng 6 giờ 30 phút, tiết của giáo sư bắt đầu lúc 7 giờ 30 phút. Vậy chỉ còn đúng một tiếng đồng hồ, mà từ phòng cô đến trường đại học A trừ hao tắt đường vừa đúng một tiếng. Hy vọng vẫn kịp để lựa chỗ ngồi.

Kỳ Vân dùng tốc độ nhanh nhất rời khỏi nhà, chật vật chen chúc trên xe Buýt, trong lòng vô cùng mong đợi, có chút hồi hộp xen lẫn lo lắng.

Đây là lần đầu cô dám liều mạng như vậy. Đến ngay cả cô vẫn không dám tin mình dám làm ra loại chuyện chạy đi theo đuổi giáo sư.

...

Trần Kha Nghị có một thói quen là dậy sớm chạy bộ, buổi sáng hít thở không khí trong lành kiến đầu óc thư thái lại rất tốt cho sức khoẻ. Cơ thể anh cũng vì luyện tập nhiều năm nên vô cùng rắn chắc.

Anh mới chuyển đến ở khu này không lâu, gần trường, gần công viên rất tiện cho anh. Chỉ duy nhất một điều mà anh không thích chính là các cô gái thấy anh chạy bộ một mình luôn tìm cách lại làm quen, xin số điện thoại, có mấy cô mạnh dạn nói thích anh.

Đúng là rắc rối!

Các cô gái này còn có cách nào tỏ tình đặc biệt hơn không, bởi cách này hiển nhiên rất nhàm chán, chẳng có gì mới mẻ khiến anh không hề động tâm lại thấy vô cùng phiền phức. Lần sau anh nhất định sẽ trang bị thêm máy chạy bộ tại nhà. Như vậy sẽ không còn gặp những ánh mắt "phát cuồng" nhìn anh nữa.

Bên ngoài không nói đi, nhưng trong trường còn đáng sợ hơn.

Ở trường sinh viên nữ cũng làm phiền anh không kém, vốn anh nghĩ làm giáo viên sẽ an nhàn mà hưởng cuộc sống riêng, sáng đi dạy chiều về nhà vô cùng yên tĩnh. Nhưng không ngờ anh nghĩ sai rồi, cả ngày phải đối mặt với một đống phiền phức.

Cũng vì thế trên trường anh đã sớm luyện được bộ mặt trên cả nghiêm túc, xa cách hơn cả xa cách, khiến các cô gái muốn tiếp cận cũng không dám quá lộ liễu. Như vậy anh mới thấy thoải mái được một chút.

...

"Chào thầy Trần thầy đến sớm vậy sao?" Thầy chu khoa tự nhiên chào anh.

Trần Kha Nghị gật đầu chào lại: "đúng vậy tập thể dục xong không có gì làm nên đến sớm chút."

Nói rồi anh đi thẳng về phòng giáo viên soạn giáo án chuẩn bị lên lớp.

...

Kỳ Vân sau khi chen chút trên xe buýt toát hết mồ hôi hột, đổi ba chuyến xe liên tục cuối cùng đã đến tới trước cổng trường đại học A. Đây là lần đầu tiên cô bước đến đây, nhìn cổng trường thôi đã không khỏi ngạc nhiên thốt lên cảm thán. Đại học A là trường nhất nhì thành phố,khuôn viên đúng là rất lớn lại còn đẹp hơn mô tả. Hồi đó nếu chăm chỉ học hơn có khi bây giờ cô đã trở thành sinh viên trường đại học A không chừng. Cuộc sống vốn dĩ có nhiều điều nuối tiếc. Cô thở dài, nhưng lần này đặt chân đến đây cô sẽ cố gắng để không có gì phải ân hận.

Phòng học cũng quá nhiều đi, chia thành rất nhiều khu. Kỳ Vân nhìn một hồi liền rối loạn. Vậy rốt cục phòng giáo sư Trần dạy nằm ở đâu? Có được tên phòng lại quên hỏi lối đi. Không nghĩ lại khó tìm như vậy. Thời gian ngày càng gấp cô vô cùng sốt ruột sợ vào đến lớp đã trễ.

Thấy một nam sinh viên đi ngang qua, Kỳ Vân vội vàng hỏi: "Chào bạn có thể cho mình hỏi phòng B302 nằm ở đâu không?"

Bạn nam sinh viên bị hỏi hơi ngạc nhiên, theo như cậu ta suy đoán thì nhìn cô gái này không giống sinh viên năm nhất không lẻ nào không biết cách bố trí phòng học, vậy chỉ có hai trường hợp là đi học thay hoặc đến theo đuổi tình yêu. Mà có lẽ là vế sau hợp lý hơn. Con gái thời nay cũng thật là! Cậu ta không nhịn được mà chăm chú quan sát Kỳ Vân, cậu ta đã gặp vài trường hợp tương tự vậy rồi.

"Bạn đi thẳng quẹo trái chính là dãy nhà cao kia, lầu thứ ba phòng thứ hai bên trái." Nam sinh viên đẩy gọng kính dày cộm lên nói, còn chỉ thẳng về phía dãy nhà B. Dù sao người ta cũng lịch sự hỏi nên bạn nam cũng tốt bụng trả lời.

"Cảm ơn bạn!" Sau đó Kỳ Vân nhanh chóng rời đi. Phải đi nhanh mới kịp chọn chỗ đẹp để ngắm cận mặt giáo sư nhà mình.

Theo cô suy nghĩ sẽ có rất nhiều người giống như cô học thì ít mà ngắm giáo sư thì nhiều nên chỗ đẹp chắc chắc sẽ bị tranh giành hết...

Nhưng có một sự thật hoàn toàn ngược lại, ban đầu cô đến chỉ có mấy sinh viên, nhưng họ đều chọn chỗ cuối lớp chứ không phải là dãy đầu tiên.

Thật sự cô cũng không để ý lắm, vì trong lòng chỉ lo vui mừng mình đã chọn được vị trí gần giáo sư nhất, góc nhìn cận cảnh. Nhưng khoảng hơn mười phút sau, sinh viên đến ngày càng đông nhưng chọn chổ ngồi theo quy luật từ dưới lên trên bất kể nam hay nữ khiến Kỳ Vân không khỏi thắc mắc.

Có phải cô nghĩ sai rồi không, sinh viên trường chất lượng chỉ quan tâm đến học tập, "nam sắc" không hề lay động được tâm hồn các cô gái trẻ.

Anh Thu đồn thổi cũng hơi quá lời rồi. Lại không biết tấm hình kia có qua Photoshop không? Chỉnh mặt thon hơn một chút, mắt to ra mũi cao lên thì ai mà chẳng đẹp. Mấy cái ứng dụng chỉnh sửa hiện nay rất phổ biến, chức năng sử dụng lại đơn giản. Bỏ chút thời gian đã có thể tạo ra khuôn mặt không chút tì vết đẹp hoàn mĩ. Hay là bây giờ tranh thủ giáo sư còn chưa vào lớp cô đi về, mắc công lại vỡ mộng không chừng.

Nhưng Kỳ Vân lại nghĩ lại, thôi dù sao cũng đã cất công đến, xem như đi dự giờ cũng được. Nghe nói giáo viên ở đây được tuyển chọn rất kỹ càng, kiến thức uyên thâm cho nên truyền đạt cho sinh viên rất dễ tiếp thu. Lúc này đón xe về nhất định lại phải chen lấn nữa, bây là giờ cao điểm mà. Nghĩ đến việc toát mồ hôi trên xe buýt Kỳ Vân liền rùng mình một cái. Vẫn là ở lại đây tốt hơn.

Gần sát giờ vào lớp, có một cô gái hớt hãi chạy vào, nhìn xung quanh lớp thấy có một bàn trống sau Kỳ Vân, mặt tỏ ra thất vọng, hai tay nắm chặt lấy dũng khí tiến lại bàn trống ngồi xuống.

Kỳ Vân cảm thấy mình như bị cô lập giữa đám đông, lúc này có bạn học nữ đến cô vui vẻ quay xuống chào hỏi: "Chào bạn!"

Bạn học bàn dưới vẫn còn đang thở gấp có lẽ vì chạy vội, mím môi nhìn Kỳ Vân với ánh mắt đồng cảm: "Bạn thật dũng cảm."

Kỳ Vân ngơ ngác chớp mắt nhìn. Nói cô sao? Tại sao cô có cảm giác bạn học này nhìn cô với ánh mắt thương hại vậy?

Sau vài câu chào hỏi đơn giản, Kỳ Vân biết được cô gái này tên là Đan Linh, bằng tuổi cô, qua vài câu xã giao, cô thấy tính cách Đan Linh cũng rất vui vẻ cởi mở. Sở dĩ Đan Linh nói vậy là vì ban đầu có rất nhiều người muốn chen ngồi đầu để rút ngắn khoảng cách ngắm vị giáo sư đẹp trai, không chú ý bài giảng. Nghe đến đây Kỳ Vân rất đồng ý, bởi vì cô cũng đang có suy nghĩ này cho nên mới chọn bàn đầu làm mục tiêu.

Vậy là Trần giáo sư đã nghĩ ra biện pháp cứ ai ngồi bàn đầu đặc biệt là con gái ít nhất ba lần bị gọi tên trả lời câu hỏi. Mà những câu hỏi đó vô cùng khó, trả lời không được sẽ bị ăn "trứng ngỗng." Vì thế để bảo toàn "sinh mạng" không ai dám ngồi bàn đầu, trừ khi đi trễ bắt đắc dĩ mới phải ngồi mà cũng đồng nghĩa với số phận hẩm hiu bắt đầu.

Kỳ Vân đưa mắt nhìn xung quanh, bên dưới cuối lớp tạo thành một chiến tuyến phòng thủ vô cùng kiên cố, mà ở trên đây chỉ mỗi cô và Đan Linh, cứ như quân quả cảm tiên phong đánh địch.

Chỉ trong vài phút đầu giờ ngắn ngủi mà cô đã nghe được một truyền thuyết đáng sợ về giáo sư Trần, thêm một quy luật bất biến nữa là thấy giáo sư Trần đi tới nhất định phải đi đường vòng. Chạm mặt e là có chuyện.

Chưa bắt đầu mà đã có cảm giác ý chí lung lay.

Cuối cùng Kỳ Vân cũng đã hiểu những ánh mắt nhìn cô lúc đầu là gì, mà bây giờ hối hận cũng đã muộn, không còn chỗ ngồi nữa rồi. Cũng may làm quen được với Đan Linh, biết thêm được một vài điều. Có câu nói "Biết địch biết ta trăm trận trăm thắng". Cô tranh thủ hỏi thêm càng nhiều thông tin về Giáo sư Trần từ Đan Linh.

Nghe xong Kỳ Vân nắm chặt tay nếu bỏ cuộc không phải là cô! Cô hít một hơi tự nhủ không sao phóng lao phải theo lao thôi.

Không ai tiếp cận đến Trần Kha Nghị thật tốt, để mình cô là đủ rồi, cô sẽ đỡ tốn sức vừa đối phó với Trần Kha Nghị lại vừa phải đau đầu đánh đuổi tiểu tam. Anh có kế sách tránh xa nữ sinh thì cô cũng có chiêu trò đối phó với anh.

Nhưng cô nào biết chỉ một mình Trần giáo sư "nhà cô" cũng đủ khiến cô cạn kiệt sức lực rồi. Mà đó là chuyện sau này cô mới thấm thía, còn bây giờ vẫn là vô tư vẽ ra một chân trời hồng. Vạch ra chiến lược tác chiến.