TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vu Thần Kỷ
Chương 1692: Cơ Hạo lui bước

“Nguyên Ma Khai Thiên Thức!” Vu Bật mang theo một nụ cười quái dị, lơ lửng ở trên trời, quan sát Cơ Hạo lún sâu trong cái hố to.

Nguyên Thủy Ma Tôn là ác niệm Bàn Cổ thánh nhân từ trong nguyên linh của mình chém ra, trên người hắn tự nhiên khắc vài phần đại đạo áo nghĩa của Bàn Cổ thánh nhân. Trong ma công Nguyên Ma Bát Pháp hắn truyền thừa ra, cường đại nhất, khó lường nhất chính là Nguyên Ma Khai Thiên Thức này.

Khác với Khai Thiên Nhất Kích tìm kẽ hở mà vào, Ích Địa Nhất Kích uy mãnh bá đạo của Cơ Hạo, Nguyên Thủy Ma Tôn truyền thừa Nguyên Ma Khai Thiên Thức quỷ bí khó lường, như vô số con rắn độc toàn thân phủ kín nọc độc, điên cuồng tìm kiếm tất cả sơ hở trên người kẻ địch, lặng yên dùng độc dịch ăn mòn kẻ địch, sau khi cường độ ăn mòn chồng chất đến cực hạn nhất định, lúc này mới bùng nổ một đòn đột ngột.

Như con đê ngàn dặm bị hủy bởi hang kiến, Nguyên Ma Khai Thiên Thức dựa vào chính là loại chậm rãi ăn mòn, chậm rãi xâm thực, nước chảy đá mòn tích trữ lực lượng này, cuối cùng hóa lượng biến thành chất biến, một chiêu phá hủy kẻ địch.

Cái này chỉ là giới thiệu đơn giản nhất, thực ra Nguyên Ma Khai Thiên Thức so với cái này phức tạp ảo diệu hơn vạn ức lần, lấy thần thông Cơ Hạo hiện nay cũng bất tri bất giác chịu đau khổ, trước ngực trúng một lượt trọng kích, xương ngực và mười mấy cái xương sườn phụ cận tất cả đều bị đánh ra vô số vết nứt.

Nứt xương chỉ là việc nhỏ, khiến Cơ Hạo nổi giận là các luồng ma khí màu đen như giòi trong xương, quấn quanh ở trên vết thương nứt xương chậm chạp không chịu tiêu tán. Những hắc khí đó giống như tế bào ung thư ác tính nhất, điên cuồng ăn mòn, xâm nhiễm cơ thể Cơ Hạo và lực lượng của hắn, thậm chí hủy diệt đại đạo cũng bởi vì những hắc khí này mà chấn động bất an.

Sự đáng sợ của Nguyên Thủy Ma Tôn bởi vậy có thể thấy được phần nào, bọn Vu Bật chỉ truyền thừa ma công bí pháp của hắn, chỉ vừa mới chuyển hóa thành ma tộc, lực lượng của bọn họ đã đủ để uy hiếp đến chí cao đại đạo tới từ Bàn Ngu thế giới!

“Không hổ là ác niệm trong nguyên linh Bàn Cổ thánh nhân chém ra, cảnh giới của thằng nhãi này, quả thật là cấp bậc kia của Bàn Cổ thánh nhân.” Cơ Hạo chậm rãi đứng dậy, quanh thân một mảng lửa trong màu đen xen lẫn màu vàng hừng hực thiêu đốt, theo tiếng ‘Xẹt xẹt’ chói tai, ma khí xâm nhập trong cơ thể hắn bị thái dương chân hỏa dung hợp hủy diệt chi lực liên thủ phá hủy.

Hắn nghiêm túc nhìn Vu Bật, đây còn là Vu Bật ra tay, nếu là phân thân Nguyên Thủy Ma Tôn thật sự thành hình, có thành tựu ra tay mà nói, một đòn vừa rồi sợ là không dễ tiếp như vậy. Vừa rồi trong một lượt công kích đó, quả thực mang theo ba phần thần diệu của Khai Thiên Nhất Kích và Ích Địa Nhất Kích của Cơ Hạo, nhưng càng thêm bảy phần quỷ dị cùng ác độc.

Không cương mãnh bá đạo, thần diệu tuyệt luân như Khai Thiên Nhất Kích và Ích Địa Nhất Kích của Cơ Hạo, nhưng luận tới chỗ quỷ bí khó lường và âm ngoan hiểm độc thì chỉ có hơn chớ không kém. Cơ Hạo từ hư ảnh nơi đó truyền thừa hai chiêu Khai Thiên, Ích Địa là quân đội chính nghĩa đường đường chính chính, như vậy Nguyên Thủy Ma Tôn truyền thừa Nguyên Ma Khai Thiên Thức lại là vô số sát thủ âm hiểm giả dối, chuyên môn đâm dao sau lưng, sử dụng còn là dao găm tẩm độc.

“Vu Bật, lợi hại!” Quanh thân Cơ Hạo hừng hực lửa, chân đạp hoa sen ngưng tụ từ lửa bay lên bầu trời, sau khi lóe lên mấy cái đi tới trước mặt Vu Bật. Hắn hét lớn một tiếng, bàn tay phải dựng thẳng lên như cây rìu lớn, Khai Thiên Nhất Kích kéo một đường cong bổ rách hư không, mang theo cơn lốc dữ dội hướng vào đầu Vu Bật bổ xuống.

Vu Bật thét dài, hắn vung hai tay, cũng mang theo các đường cong âm nhu màu đen, như một mảng sóng nước kéo dài dày đặc hướng bàn tay Cơ Hạo đón đỡ. Cơ Hạo truyền thừa Khai Thiên Nhất Kích chính diện đối đầu Nguyên Ma Khai Thiên Thức, chỉ nghe tiếng nổ chói tai không dứt bên tai, hư không phạm vi trăm dặm giữa Cơ Hạo và Vu Bật bị triệt để đánh nát, hai cái bóng người ngay tại trong hư không màu đen sụp đổ cấp tốc đan xen va chạm.

Thời gian một chén trà nhỏ qua đi, Cơ Hạo đột nhiên thét lớn một tiếng, trên người hắn lại trúng mấy trăm quyền, bị chật vật đánh bay về phía sau mấy chục dặm.

Vu Bật cũng kêu một tiếng đau đớn, bàn tay phải Cơ Hạo dựng thẳng lên chung quy đã xuyên thấu công kích kéo dài dày đặc của hắn, từ trong khe hở không có khả năng tồn tại xuyên thấu, hung hăng bổ vào trên ngực hắn.

Một vết thương thê lương xuyên thấu ngực Vu Bật, đánh xuyên qua thân thể hắn. Cả mảng lớn chất lỏng sền sệt màu đen không ngừng từ trong vết thương phun ra, Vu Bật hộc từng ngụm từng ngụm ma khí màu đen, hắn khàn cả giọng tru lên một tiếng, trong vết thương của hắn phun ra một ánh lửa màu đen, trước sau thân thể đồng thời ở trong ánh lửa ngưng tụ ra một đóa hoa sen màu đen.

Hoa sen đen chậm rãi quấn quýt một trận, thân thể Vu Bật như hố đen, hư không phạm vi mười vạn dặm ầm ầm hướng hắn sụp xuống, thiên địa linh khí trong mười vạn dặm chợt biến mất, nháy mắt bị lò luyện ma khí trong cơ thể hắn cắn nuốt.

Ma khí cuồn cuộn không ngừng nảy sinh, nhanh chóng bù lại tiêu hao của Vu Bật. Trong mấy chớp mắt ngắn ngủn, vết thương của Vu Bật đã lặng yên khép lại. Hắn dùng sức vỗ ngực không thấy chút vết thương, nhìn Cơ Hạo cất tiếng cười lên chói tai: “Thằng nhãi Cơ Hạo, ngươi có thể làm khó dễ được ta? Ta thừa nhận, ngươi rất mạnh, ngươi mạnh tới mức thái quá, ta không phải đối thủ, nhưng ngươi có thể giết ta?”

Hai vị thái thượng trưởng lão sơ vu nhất mạch một trái một phải đứng ở phía sau Vu Bật, hắc khí trên thân ba người hòa hợp một thể, hóa thành một ma tượng to lớn như ẩn như hiện ở phía sau bọn họ. Thiên địa linh khí bốn phương tám hướng không ngừng bị bọn họ cắn nuốt, không ngừng chuyển hóa thành ma khí cuồn cuộn tăng cường tu vi của bọn họ.

Từng tia khí tức màu đen khuếch tán ra, không ngừng lây dính ở trên núi rừng xung quanh, Đại Tiểu Vu sơn đã bịt kín một tầng khí đen mờ mờ, vô luận là cát đá đất đai hay là lạch nhỏ, dòng suối trong núi, tất cả đều bịt kín một tầng hắc quang ảm đạm điềm xấu.

Ở trong dòng suối cùng lạch nhỏ trên núi, vảy của cá đột nhiên trở nên sắc bén mà lởm chởm, trong mồm cũng bắt đầu mọc ra răng nhọn đáng sợ, các sinh linh nhỏ bé trong nước đã bị ma khí ô nhiễm, bắt đầu xảy ra ma hóa không thể ngược lại.

Cơ Hạo mặt âm trầm rút ra Bàn Cổ Kiếm, tế lên Bàn Cổ Chung.

Ma tộc, bọn họ không chỉ có đem thân thể của mình chuyển hóa thành ma, bọn họ càng là từng cái nguồn ô nhiễm biết đi, bọn họ chỉ cần tồn tại, bọn họ sẽ không ngừng ô nhiễm Bàn Cổ thế giới. Ma khí trên người bọn họ tản mát ra, thậm chí đang ô nhiễm thiên địa linh khí của Bàn Cổ thế giới.

Những kẻ vặn vẹo mà dị dạng này nếu không mau mau tiêu diệt, bọn họ chắc chắn tạo thành thương tổn cực lớn đối với Bàn Cổ thế giới.

Bàn Cổ Kiếm vừa mới giơ lên, trên không Vu Nguyên từng đám mây đen gào thét hướng bên này quay cuồng mà đến, theo tiếng rít chói tai làm người ta tâm phiền ý loạn, mười tám tên ma tộc toàn thân khí đen lượn lờ điên cuồng gào thét kéo theo một chuỗi tàn ảnh, lóe lên vài cái đã đến phía sau ba người bọn Vu Bật.

Ma tộc trước mặt Cơ Hạo, lại có thêm mười tám tên.

Cơ Hạo khẽ cắn môi, hắn đang muốn rút kiếm lao lên chém giết đám người Vu Bật, Vu Bật đột nhiên cười lên: “Cơ Hạo, trong sơ vu nhất mạch ta, còn có ức vạn bình dân chưa nhập ma... Ngươi nếu dám cậy thế giết chúng ta, tất cả bọn họ đều phải chết! Bọn họ, tất cả đều là chết ở trong tay ngươi!”

Kiến thức thực lực đáng sợ của Cơ Hạo, Vu Bật tự nghĩ hiện tại sơ vu nhất mạch thực sự không ngăn được Cơ Hạo nổi bão.

Tộc nhân ma tộc chính thức hiện tại mới hai mươi mốt, căn bản không có khả năng là đối thủ của Cơ Hạo. Cho nên hắn rất vô sỉ, vô lại, dùng tộc nhân của mình làm con tin.

Không đợi Cơ Hạo mở miệng, Vu Bật lại cười nói: “Đừng hòng từ trong tay chúng ta lấy đi một món binh khí, ngươi dám cướp, ta sẽ giết sạch tộc nhân bình thường của chúng ta! Dù sao đám phế vật đó sống, cũng chỉ là lãng phí lương thực.”

Cơ Hạo im lặng, hắn nhìn Vu Bật một cái thật sâu, gọi Nha Công một tiếng xoay người bỏ đi.