Ngoài ngàn dặm, đỉnh một ngọn núi lẻ loi, Liệt Sơn Húc thân khoác hoa phục màu trắng lông đuôi khổng tước chế thành, lạnh lùng cười nhìn phía Nghiêu Sơn.
“Hương nữ kia, thật có thể mê hoặc tiểu tử đó?” Nhìn một lúc lâu, Liệt Sơn Húc rất tò mò nhìn về phía Diệu Phượng đứng ở bên người. “Đại pháp bổn môn, sao là tiểu tử đó có thể thừa nhận?” Diệu Phượng quanh thân mang theo một cỗ lạnh lùng tĩnh mịch cười lạnh, kiêu căng ngẩng đầu lên. Tuy đã bị lạc bản tính, nhưng sự kiêu ngạo trong xương tủy phượng hoàng nhất tộc vẫn khắc ở sâu trong linh hồn Diệu Phượng. Nàng nhìn gió tuyết đầy trời, lạnh giọng nói: “Hương nữ đó, chỉ cần Cơ Hạo tiểu tử kia sủng ái một lần, sẽ chắc chắn thụ thai. Dựa theo quy củ nhân tộc, đứa con trong bụng nàng sẽ theo lý thường trở thành người thừa kế Nghiêu Bá. Đến lúc đó…” Liệt Sơn Húc nheo mắt, có chút do dự nói: “Muốn giết chết tiểu tử đó, không dễ dàng.” Thanh Mai bên người Diệu Phượng cười quyến rũ, nhẹ nhàng nói: “Muốn giết người, không nhất định phải dùng đao. Chỉ cần Cơ Hạo nạp hương nữ, sinh tử của hắn ngay tại trong tay hương nữ. Nam tử sủng nịch mỹ nữ, hao hết tinh túy mà chết, loại kiểu chết này, cho dù Đế Thuấn không lẽ còn không biết xấu hổ mở miệng truy cứu sao?” Nhìn gương mặt quyến rũ xinh đẹp kia của Thanh Mai, Liệt Sơn Húc hài lòng đắc ý cười lên. Hắn đột nhiên bắt đầu cảm kích Doanh Vân Bằng đã chết, nếu không phải Doanh Vân Bằng lão quỷ đó đã chết, các kỳ nhân dị sĩ tụ tập bên cạnh lão, lại nào sẽ trông mong đầu nhập đến dưới trướng mình, vận dụng các loại kỳ môn diệu pháp giúp mình? “Các ngươi nói, nếu ta kính hiến mấy hương nữ cho Liệt Sơn Kháng thằng nhãi kia thì thế nào?” Liệt Sơn Húc đột nhiên nghĩ tới Liệt Sơn Kháng ở trong tộc đem mình áp chế không thở nổi, bởi vì ở Xích Phản sơn lập công lớn, cũng được Đế Thuấn phong bá, ở Liệt Sơn bộ thanh danh tăng vọt, mơ hồ kế thừa ngai báu tộc trưởng. “Đế tử đã mở miệng, vậy làm như thế đi!” Thanh Mai nheo mắt ôn hòa cười: “Chỉ là đế tử trực tiếp dâng lên hương nữ cũng không ổn. Vẫn là giống hôm nay, dùng một số diệu pháp nào đó đem hương nữ kia tự nhiên mà vậy xuất hiện ở trước mặt Liệt Sơn Kháng mới tốt.” Trên đỉnh núi lẻ loi một cơn gió xoáy nổi lên từ đất bằng, gió tuyết đầy trời khẽ cuốn, bóng dáng ba người bọn Liệt Sơn Húc ở trong gió tuyết cấp tốc biến mất. Qua một lúc, một bóng người cao gầy như cây tùng, khí tức quanh thân sắc bén dị thường đập nát gió tuyết, đạp tuyết đọng từng bước một đi tới đỉnh núi lẻ loi này. Nghệ Thần đứng ở chỗ Liệt Sơn Húc vừa rồi, hai tay tự nhiên buông bên người, hai mắt như đao, lạnh lùng nhìn về phía Nghiêu Sơn. Ở phía sau Nghệ Thần, mấy ngàn bóng người cao ngất dũng mãnh đứng thẳng tắp ở trong đất tuyết, ai cũng sát khí ngút trời, như những thanh cương đao ra khỏi vỏ. “Cơ Hạo? Nghiêu Bá?” Nghệ Thần lạnh lùng cười cười: “Kim Ô huyết mạch à, năm đó chưa thể diệt sạch Kim Ô huyết mạch, thật sự là đáng tiếc.” Một đạo thanh khí từ đỉnh đầu Nghệ Thần vọt lên, một cây trường cung tạo hình phong cách cổ xưa từ trong thanh khí dần dần hiện lên. Nghệ Thần vươn tay bắt lấy trường cung, nhẹ nhàng nghịch dây cung một cái. ‘Ông’ một tiếng nổ vang, bông tuyết trên trời bay xuống trong phạm vi vài dặm đồng thời bị một đạo tiễn khí nhỏ bé đục lỗ, chính giữa mỗi một bông tuyết đều xuất hiện một lỗ thủng nhỏ bé trong suốt. Bông tuyết đầy trời đâu chỉ ức vạn, bông tuyết yếu ớt như thế, khẽ chạm sẽ vỡ vụn. Sau một đòn ức vạn bông tuyết đồng thời bị tiễn khí xuyên qua, bản thể bông tuyết lại bảo trì hoàn hảo, tiễn thuật của Nghệ Thần thật sự đã đến tiêu chuẩn thần hồ kỳ kỹ. Giơ cao tay phải, Nghệ Thần dùng sức vung nắm đấm một cái: “Tự do hành động, tự do săn giết. Tránh đi đám nanh vuốt của Đế Thuấn, trong vòng ba ngày, ta muốn nhìn thấy đầu của Cơ Hạo.” Mấy ngàn tiễn thủ phía sau Nghệ Thần đồng loạt quỳ một gối xuống hành lễ, sau đó thân hình như gió, nháy mắt đã nhập vào trong gió tuyết. Trong gió có thêm một ít tiếng xé gió kỳ dị ‘vù vù’, nhìn kỹ như có nhiều bóng đen lóe loạn. Nhưng lại nhìn kỹ, trên đất tuyết trống rỗng, ngay cả một cái bóng quỷ cũng không thấy. “Húc đế tử… mưu tính của ngươi, sợ là phải thất bại rồi!” Nghệ Thần khinh miệt cười lạnh: “Bố cục quá nhỏ, thật sự không tính là đại khí. Vẻn vẹn một cái Nghiêu Sơn lĩnh, cần tiêu phí tâm tư lớn như vậy tính kế sao?” “Thái tử nói rất phải, thái tử bố cục to lớn, tương lai tất nhiên là một đại nhân vật khó lường.” Phía sau Nghệ Thần đột nhiên truyền đến thanh âm khàn khàn khô quắt. Nghệ Thần kinh hãi quay đầu, liền nhìn thấy Thi đạo nhân khô gầy như bộ xương đang đứng ở phía sau hắn. Đỉnh đầu Thi đạo nhân một đóa hoa sen xám xịt treo ngược, thả ra nhiều tia khí xám bao lấy thân thể hắn. Trong đôi mắt hắn mơ hồ có liên hoa ấn màu xám cấp tốc xoay tròn, tịch diệt thần quang xanh xanh ở phía sau hắn như ẩn như hiện, chợt hóa thành một cái kén màu xanh đem hắn và Nghệ Thần bọc lại trong đó. Nghệ Thần chợt kinh hãi, trường cung trong tay hắn khẽ động liền muốn công kích Thi đạo nhân. Thi đạo nhân vội vàng xua tay. Hắn ôn hòa nói: “Thái tử không cần kinh hoảng, bần đạo không có ác ý. Sở dĩ dùng trọng bảo sư môn bảo vệ chúng ta, chỉ là trên Nghiêu Sơn kia, có một người cực kỳ khủng bố ẩn nấp, thái tử nếu kinh động hắn, muốn hồn phi phách tán cũng cầu mà không được.” Nhẹ nhàng thở dài một hơi, Thi đạo nhân ôn hòa nói: “Có chuyện từ từ nói, bần đạo lần này đến, đối với thái tử chỉ có lợi, cũng có hại.” Nghệ Thần nhìn nhìn thanh quang bọc mình, lại nhìn nhìn hoa sen màu xám treo ngược trên đỉnh đầu, đột nhiên trào phúng cười lên: “Giấu đầu giấu đuôi, hắc hắc, ngươi một khi đã e ngại người nọ trên Nghiêu Sơn như vậy, mà ta lại không sợ, ngươi có tư cách gì cho ta chỗ tốt?” Thi đạo nhân cười lắc lắc đầu. Hắn nhìn Nghệ Thần ôn hòa nói: “Thiên địa to lớn, có bao nhiêu việc thần bí khó lường? Đại đạo vô biên, có bao nhiêu huyền bí không thể phỏng đoán? thái tử ở Thập Nhật quốc lâu, quyền cao chức trọng, không đem người trong thiên hạ để ở trong lòng cũng đúng, lại không biết thiên hạ này dân dã đầm rồng, có bao nhiêu người cao cường?” Nghệ Thần trầm mặc chốc lát, hắn chậm rãi gật đầu: “Tựa như có chút đạo lý, nhưng ngươi có thể cho ta lợi ích gì?” Thi đạo nhân ôn hòa nhìn Nghệ Thần, nhẹ nhàng nói: “Thái tử năm nay bao nhiêu tuổi?” Nghệ Thần khẽ nhíu mày, ngạo nghễ cười lạnh: “Mỗ lúc chào đời đã mạch lạc thông suốt, vu huyệt tự mở, toàn thân mở vu huyệt mười tám vạn chỗ, đã là Đại Vu đỉnh phong. Ba tuổi, gia phụ chỉ điểm, mỗ thuận lợi thắp sáng bản mạng vu tinh, thành tựu Vu Vương chi tôn. Lại khổ tu hai mươi năm nuốt tinh nhập thể, thành tựu Vu Đế chi vị, hiện nay cũng chỉ ba mươi ba mà thôi.” “Ba mươi ba tuổi đỉnh phong Vu Đế, rất lợi hại.” Thi đạo nhân tán thưởng: “Thái tử quả nhiên có duyên phận lớn với bổn môn… thái tử có muốn trường sinh không?” Khi Thi đạo nhân nói Nghệ Thần có duyên phận lớn với mình, Nghệ Thần chỉ là khinh miệt cười không cho là đúng. Nhưng khi Thi đạo nhân hỏi Nghệ Thần ‘Có muốn trường sinh không’, ánh mắt Nghệ Thần chợt ngưng tụ như mũi kim, hung hăng đâm ở trên mặt Thi đạo nhân. “Trường sinh?” Nghệ Thần hít ngược một ngụm khí lạnh. “Vĩnh sinh!” Thi đạo nhân giải thích càng thêm xác thực: “Nếu thái tử có ý, còn xin triệu hồi tinh nhuệ dưới trướng.” Nghệ Thần trầm mặc chốc lát, hắn giơ tay phải dùng sức vung lên, một đạo vu lực dao động mênh mông nhanh chóng hướng khắp nơi khuếch tán ra.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vu Thần Kỷ
Chương 496: Trường sinh
Chương 496: Trường sinh