Chuyện xảy ra đột nhiên, Cơ Hạo chợt kinh ngạc, nhìn Khổ Tuyền, Thanh Mai cùng nữ tử trẻ tuổi kia đánh úp lại, hắn đang muốn chấn động kiếm trận, trong tay nữ tử trẻ tuổi đó đột nhiên có thêm một cái chuông đồng xanh nhỏ hình tam giác, tay phải bấm tay bắn ra, cái chuông nhỏ phát ra một tiếng nổ vang to rõ.
Không khí bên cạnh Cơ Hạo chợt chấn động, trậm sóng âm rậm rạp lúc trầm lúc bổng, tiếng chuông ngân chợt cao thấp, to nhỏ, thong thả và cấp bách bất định ít nhất vang lên trên trăm vạn lần ở bên người Cơ Hạo. Từng đạo sóng âm va đập chấn động lẫn nhau, cuối cùng hóa thành một sóng âm thanh màu đen hung hăng đánh ở trên người Cơ Hạo. Kim Ô Liệt Diễm Bào phát ra tiếng kêu chói tai, phun ra cả mảng lớn lửa, lửa màu đỏ vàng và sóng âm thanh màu đen kịch liệt đối chọi, từng tầng lửa phát nổ thành đốm lửa phiêu tán, từng đạo sóng âm cũng ở trong ánh lửa cấp tốc tan rã. Nữ tử trẻ tuổi cười lạnh một tiếng, ngón tay hung hăng liên tục gõ ba cái ở trên cái chuông nhỏ. ‘Ong ong ông’ ba tiếng chuông ngân, Kim Ô Liệt Diễm Bào bị Vũ Dư đạo nhân bố trí cấm chế, không thể phát huy toàn bộ uy lực mất hết ánh lửa, bị sóng âm thanh màu đen đem toàn bộ ánh lửa chấn vỡ, sau đó sóng âm thanh hung hăng đánh vào ở trên người Cơ Hạo. Trong đầu Cơ Hạo liên tục nổ vang từng đợt, chấn động làm trước mắt hắn nổ đom đóm, hai mắt chỉ nhìn thấy một mảng tối đen, trong đầu đau đớn từng đợt. Trong cơn choáng váng, thân thể Cơ Hạo lảo đảo không đứng vững, từ trên cao cắm đầu ngã xuống. Liên hệ của hắn cùng trận đồ trở nên khi đứt khi duy trì, hắn muốn khống chế trận đồ phát động kiếm trận, nhưng tiếng nổ kéo dài ở trong đầu lui tới quanh quẩn, trong thức hải bị quấy hỗn loạn như một nồi cháo, mặc cho hắn dốc hết toàn lực, cũng không cách nào tập trung tinh thần khống chế kiếm trận. “Nguy rồi!” Lòng Cơ Hạo trầm xuống, chợt hét dài một tiếng. Nha Công hét lên một tiếng, vỗ cánh muốn bay lên, nhưng sóng âm thanh đáng sợ cũng tập kích nó, mặc cho Nha Công vỗ cánh, nó chỉ quay tới quay lui ở đỉnh đầu Cơ Hạo, giống như uống say căn bản không thể bay lên. Hai con Thần Hỏa Xà càng tối tăm trời đất bò loạn ở trên người Cơ Hạo, bỗng dưng hai cái đầu rắn nhỏ hung hăng va vào nhau, đã gần như ngất bọn nó rất dứt khoát ngất xỉu đi, không thể nào cảm giác nửa điểm động tĩnh bên ngoài nữa. Tay Diệu Liên đã chộp vào trên cổ Man Man, nhìn thấy Cơ Hạo bị cái chuông đồng xanh nhỏ đánh ngã, hắn không khỏi hoan hô cười nói: “Diệu Âm sư muội quả nhiên thủ đoạn tốt. Ha ha, tiểu tử này giờ không thể nào thúc dục cái đòi mạng…” Còn chưa dứt lời, một ánh lửa màu đỏ rực trên người Man Man vô thanh vô tức toát ra, hai con mắt hẹp dài ở trong ánh lửa từ từ mở ra, con ngươi màu đỏ rực âm trầm uy nghiêm, giống như vị thần trên cao nhìn xuống quan sát chúng sinh, mang tới cho đám người Diệu Liên áp lực cực lớn. “Chúc Dung thị!” Diệu Liên kinh hô một tiếng, nhưng hắn chút không úy kỵ nhìn một đôi mắt đó cười lạnh nói: “Con gái ngươi ở trên tay ta, như thế nào?” Ánh lửa mãnh liệt, nhiệt lực tản ra, linh phù đè nặng đỉnh đầu Man Man ở trong ánh lửa dần dần hòa tan. Man Man đột nhiên mở mắt, hai tay nắm chặt đại chuỳ, hung hăng nện một chùy ở trên ngực Diệu Liên. Diệu Liên nằm mơ cũng không ngờ, Man Man bị linh phù hắn được sư môn trưởng bối ban cho trấn áp thần hồn, lại nhanh như vậy đã hồi phục. Trọng chùy oanh kích, đập áo ở ngực Diệu Liên vỡ nát. Trên làn da trắng nõn từng đóa hoa sen màu trắng bay ra, nâng trọng chùy muốn ngăn cản một đòn này. Tiếng ‘Răng rắc’ không dứt bên tai, Man Man trong cơn tức giận toàn thân man lực thi triển hết ra, hai thanh trọng chùy phun lửa, một đòn giống như núi lớn áp đỉnh đem từng đóa hoa sen trắng vỡ nát, hung hăng nện ở trên ngực Diệu Liên. Diệu Liên đáng thương há mồm phun ra một ngụm máu tươi, toàn bộ ngực lõm xuống. Mặt hắn không còn chút máu vội vàng lui về phía sau, đồng thời khàn giọng thét to: “Diệu Âm sư muội cứu ta! Sư huynh ta…” Vừa lui, vừa hộc máu, Diệu Liên ngay cả thời gian nói cả câu cũng không có. Hắn bất chấp phản kích Man Man, luống cuống tay chân từ trong tay áo lấy ra một viên đan hoàn màu ô kim, vội vã đưa vào trong mồm. Ở bên một ánh tên ánh vàng rực rỡ như thực chất bắn nhanh đến. Diệu Liên rú thảm một tiếng, trở tay không kịp tay phải hắn bị mũi tên mũi nhọn nổ nát, đan hoàn màu ô kim ‘Vù vù’ bay lên. Ở bên một bóng người màu xanh lao nhanh đến, một tay đem đan hoàn nắm trong tay, sau đó thân thể rẽ một cái, một cước vô cùng nham hiểm tàn nhẫn đá vào vị trí dưới rốn ba thốn của Diệu Liên. Rú thảm ‘Ngao’ một tiếng, mọi người đều nghe được tiếng vật dạng viên nào đó vỡ nát. Diệu Liên hộc máu, hai mắt trắng dã liên tục lui về phía sau. Có thể rõ ràng nhìn thấy thân thể phụ cận bụng hắn xuất hiện một chỗ lõm xuống quỷ dị, thân thể phụ cận xương chậu của hắn, hầu như bị một cước Phong Hành đánh lén thành công đạp nát. Phong Hành một đòn thành công, chật vật cắm đầu ngã xuống. Hắn kinh hãi nhìn Diệu Liên hộc máu rút lui kinh hô: “Xương cốt thân thể của ngươi sao yếu như vậy? Ta muốn mượn lực lui về phía sau, lại không mượn được lực?” Diệu Liên thần thông pháp lực cực kỳ tinh diệu, khi Phong Hành đánh lén, đã đem hắn coi là kẻ địch cực kỳ đáng sợ, xuống tay rất tàn nhẫn. Vốn ở trong kế hoạch của Phong Hành, hắn đá một cước vào hạ thân Diệu Liên, nhiều nhất có thể khiến Diệu Liên đau một phen, sau đó hắn có thể thuận thế mượn lực lui về phía sau, sau đó dùng toàn lực bỏ chạy. Nhưng hắn nằm mơ cũng không ngờ, thân thể Diệu Liên yếu ớt thật sự là vượt qua hắn tưởng tượng. Một cước đó đạp lên, giống như giẫm ở trên bãi bùn, thân thể Diệu Liên không cung cấp cho Phong Hành nửa điểm lực lượng phản chấn, đã bị hắn một cước đạp nát. Phong Hành làm sẵn chuẩn bị thuận thế bay ngược một cước thất bại, lực lượng toàn thân không có chỗ để dùng, nhất thời cắm đầu ngã xuống đất rất chật vật. Man Man cũng kinh ngạc kêu lên: “Đúng đó, những đóa hoa trên người hắn thì lại rất rắn chắc, nhưng xương cốt thân thể hắn so với trẻ con còn yếu hơn!” Trẻ con Nam Hoang, ba năm tuổi đã có thể khiêng tảng đá to như ngọn núi nhỏ chạy lung tung, cả người ít nhất có lực lượng mấy trăm thạch. Thần thông bí pháp của Diệu Liên làm người ta sợ hãi than thở, nhưng lực lượng thân thể hắn, thật đúng là không bằng bọn trẻ con Nam Hoang vừa rơi xuống đất đã có thể chạy khắp nơi! Cơ Hạo dùng sức lắc đầu, hắn ngẩng đầu lên khàn giọng quát: “Lực lượng của bọn hắn không ở thân thể, ở hồn phách bọn hắn! Cẩn thận, bọn hắn không phải vu, cũng không phải dị tộc, lực lượng bọn hắn rất quái dị!” Cơ Hạo đang rống lớn, nữ tử trẻ tuổi Diệu Âm hừ lạnh một tiếng, ngón tay bắn ra, cái chuông đồng xanh nhỏ hình tam giác nổ vang lần nữa. ‘Ông’ một tiếng, trường cung trong tay Phong Hành bộc phát ra một mảng ánh sáng long lanh chợt lóe mà qua, chặn cho hắn tiếng chuông nhỏ nổ vang. Mi tâm Man Man đột nhiên trào ra một mảng thần văn dạng lửa, từng tia thần quang bắn tung tóe, cũng chặn sóng âm xâm nhập. Mi tâm Cơ Hạo phun ra từng tia sáng màu vàng, Hỗn Nguyên Thái Dương Phiên ở trong thức hải hắn nhẹ nhàng nhoáng lên một cái, ánh sáng mặt trời ánh vàng rực rỡ chiếu khắp trời, sóng âm tàn sát bừa bãi ở trong đầu Cơ Hạo giống như sương mù dưới mặt trời cấp tốc tiêu tán. Thét dài một tiếng, Cơ Hạo nhảy dựng lên, Viêm Long Kiếm, Cửu Long Hỏa Châu hóa thành hai luồng lửa nhằm vào mặt hướng Khổ Tuyền, Thanh Mai đánh tới. Một điểm tinh quang từ mi tâm bay ra, Cơ Hạo tế ra Hỗn Nguyên Thái Dương Phiên, không nói một tiếng hung hăng vung.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vu Thần Kỷ
Chương 414: Trận đấu
Chương 414: Trận đấu