Cách mấy chục dặm, Cơ Hạo nhìn thấy tiễn vệ kia muốn lột xuống giày của Phong Hành, dưới cơn giận dữ Viêm Long Kiếm bắn nhanh ra, hóa thành rồng lửa dài trăm trượng giận trảm từ nơi xa. Mi tâm bốc lên tử khí, tử phủ kim đan khổng lồ đan nguyên rót vào Viêm Long Kiếm, kiếm quang kích động giống như cầu vồng kinh thiên, nơi kiếm quang đi qua, không trung kéo ra một cơn lốc ráng đỏ dài đến vài dặm.
Một kiếm huy hoàng loá mắt như thế, dù là tiễn vệ đó cũng bị dọa giật mình. Năm ngón tay khẽ chụp, túm chặt cổ Phong Hành, tiễn vệ tùy tay đem Phong Hành chắn ở đỉnh đầu mình. Viêm Long Kiếm trải qua Vũ Dư đạo nhân luyện chế, đã thay da đổi thịt, có thể so với đỉnh cấp thiên địa thánh binh, lúc phi hành kiếm quang siêu nhanh, khí tức sắc bén làm người ta run sợ, tiễn vệ này tự cảm thấy tránh không thoát một kiếm đó, dứt khoát dùng Phong Hành làm tấm khiên. Cơ Hạo hét một tiếng giận dữ, mi tâm chợt lóe tử khí, Viêm Long Kiếm kéo theo một đường cong thật lớn, tạo ra mấy chục đạo kiếm quang vòng qua thân thể Phong Hành tiếp tục hướng tiễn vệ đó chém xuống. Kiếm quang tốc độ quá nhanh, một dải kiếm quang đảo qua thân thể Phong Hành, mái tóc dài của Phong Hành nhất thời bị cắt mất hơn phân nửa, vô số sợi tóc bay lên, sau đó ở trong ánh lửa nhanh chóng cháy thành tro. Thanh âm ‘keng keng keng’ dày đặc chợt vang lên, kiếm quang rung động, nháy mắt đã là mấy ngàn mũi tên nối đuôi nhau bắn ở trên thân Viêm Long Kiếm. Những mũi tên này tính chất khác nhau, có tên gỗ, có tên trúc, có tên sắt, có tên đá, ít nhất có trên trăm loại đủ loại màu sắc hình dạng chất liệu. Toàn bộ mũi tên trên đầu đều có phù văn lóe lên, kéo theo ánh tên như một chùm mưa sao sa nện ở trên thân Viêm Long Kiếm. “Phá!” Cơ Hạo chỉ tay, trên thân Viêm Long Kiếm ánh lửa mãnh liệt, vô luận tên gỗ, tên trúc, tên sắt, tên đá ở trong ánh lửa đồng thời hóa thành hư ảo. Kiếm quang xoay tròn, tiếp tục hướng tiễn vệ chế trụ Phong Hành cổ họng quét tới. “Thu kiếm, bằng không ta giết hắn!” Tiễn vệ kia mắt thấy Viêm Long Kiếm bắn nhanh đến, trên năm ngón tay gân xanh lồi lên, đầu ngón tay hung hăng cấu, chợt nghe thấy Phong Hành kêu đau một tiếng, xương sụn phụ cận yết hầu chợt vỡ thành một bãi thịt nát. Viêm Long Kiếm mạnh mẽ dừng lại ở giữa không trung, Cơ Hạo vẫy tay một cái, kiếm quang bắn nhanh quay về, nhanh chóng nhập vào mi tâm Cơ Hạo. Ngắn ngủn giao thủ, Cơ Hạo kéo Man Man đã lao tới, cách hai mươi bốn gã tiễn vệ cùng Phong Hành không đến một dặm. “Không được tới gần thêm một bước. Nếu không ta giết hắn!” Tiễn vệ kia mắt thấy Cơ Hạo tiếp tục sải bước hướng về phía trước, hắn vội vàng bóp cổ Phong Hành lớn tiếng rống. Vừa rồi kiếm quang Viêm Long Kiếm sắc bén bá đạo, trong kiếm quang chất chứa hỏa diễm thuần dương bá đạo, càng khiến hắn cảm nhận được bóng ma tử vong. Cho nên nhìn thấu Cơ Hạo là tới cứu viện Phong Hành, hắn vội vàng chụp Phong Hành uy hiếp Cơ Hạo, không cho phép hắn gần thêm chút nữa. Cơ Hạo dừng bước, chỉ vào Phong Hành lạnh lùng nói: “Để hắn chữa thương, bằng không, hắn chết rồi, các ngươi cũng đừng nghĩ chạy trốn!” Một gã tiễn vệ nhìn nhìn Cơ Hạo, lại nhìn nhìn Man Man đứng ở bên người Cơ Hạo, không khỏi cười lạnh trào phúng: “Ngươi biết lai lịch chúng ta hay không? Chỉ hai đứa nhỏ chưa đủ lông đủ cánh các ngươi, cũng dám nói loại lời này với chúng ta? Chúng ta nếu là muốn đi, các ngươi ngăn được chúng ta?” Cơ Hạo vỗ bả vai Man Man, thản nhiên nói: “Phong Hành là bằng hữu của ta cùng Man Man, ta không có lai lịch gì, cũng không có chỗ dựa gì. Nhưng a cha Man Man là Hỏa Thần Chúc Dung thị. Các ngươi cứ việc giết Phong Hành, xem Chúc Dung thị có thể giết các ngươi hay không!” Man Man đắc ý ngẩng cái đầu nhỏ lên. Hai cây liên hoa chùy phun ra cả mảng lớn ánh lửa, một mảng lửa nóng từ trong cơ thể Man Man phun trào ra, thân thể của nàng ở trong ánh lửa biến thành hình người trong suốt như hồng bảo thạch, một cỗ khí tức tiên thiên thần viêm tinh thuần dị thường nhanh chóng bao phủ phạm vi vài dặm. Một đám tiễn vệ chợt biến sắc, theo bản năng nhìn Phong Hành một cái. Chỉ là một gã Phong Hành, giết thì giết; chỉ là một gã Cơ Hạo, dứt khoát giết cả hắn theo. Nhưng con gái của Hỏa Thần Chúc Dung thị… Hai mươi bốn tiễn vệ đồng thời nhíu mày, Phong Hành sao lại quen được loại bằng hữu khó giải quyết này? “Tên tiện chủng này!” Một tên tiễn vệ oán độc mắng: “Tên tiện chủng này, hắn sao lại quen được người phiền phức như vậy?” Cơ Hạo thở hổn hển một hơi, thấy tên tuổi Chúc Dung thị quả nhiên chấn nhiếp được bọn tiễn thủ này, Cơ Hạo giang hai tay cười nói: “Tốt lắm. Hiện tại mọi người có thể tâm bình khí hòa nói chuyện rồi nhỉ? Đem mũi tên đó rút ra, sau đó để Phong Hành tự chữa thương, thế nào?” “Chúng ta cam đoan trước tính mạng Phong Hành không lo, vấn đề khác, chúng ta chậm rãi thương lượng giải quyết.” Cơ Hạo rất thành khẩn nhìn các tiễn vệ này: “Mặc kệ các ngươi và Phong Hành có thù oán gì, thiên hạ không có chuyện gì là không thể giải quyết. Đừng biến thành giương cung bạt kiếm, đừng cứng rắn muốn kết tử thù, các vị a thúc, a bá nghĩ như thế nào?” Các tiễn vệ đó xem tướng mạo, đều là người trung niên cả đống tuổi rồi. Đại Vu có thể thọ ngàn năm, ba bốn mươi tuổi Đại Vu cùng Đại Vu ba năm trăm tuổi nhìn qua đều tuổi tác không sai biệt lắm. Cho nên Cơ Hạo rất hàm hồ xưng hô các tiễn vệ này là ‘A thúc, a bá’, đã là cực kỳ khiêm tốn có lễ. Các tiễn vệ trao đổi ánh mắt lẫn nhau một phen, bọn họ đồng thời gật gật đầu, chậm rãi lui về phía sau mấy bước, chỉ có tiễn vệ kia tay giữ Phong Hành ở lại đằng trước. Nhìn thấy các đồng bạn đều đã lui về, tiễn vệ này chậm rãi bắt lấy mũi tên cắm trên cổ Phong Hành, chậm rãi đem mũi tên rút ra. Mũi tên rút ra, máu tươi bắn tung tóe, Phong Hành kịch liệt ho khan vài tiếng, máu thịt phụ cận vết thương nhanh chóng trọng sinh, sinh mệnh lực cường hãn của Đại Vu khiên shắn ở trong ngắn ngủn vài hơi thở đã khỏi hẳn thương thế. Hắn nghiến răng nhìn Cơ Hạo, cay đắng cười nói: “Ta muốn các ngươi đừng theo… đây là phiền toái của ta.” “Cái này là phiền toái của chúng ta!” Cơ Hạo nhìn Phong Hành, rất nghiêm túc nói: “Chúng ta từng cùng nhau uống rượu, từng cùng nhau liều mạng, từng cùng nhau giết dị tộc ác quỷ, chúng ta chính là huynh đệ. Cho nên, phiền toái của huynh đệ, sẽ là phiền toái của chúng ta.” Lời của Cơ Hạo khiến Phong Hành chợt cứng đờ, hắn cười khổ nói: “Bọn họ rất phiền toái! Phiền toái so với Doanh Vân Bằng còn phiền toái hơn một vạn lần.” Cơ Hạo nhìn Phong Hành, đôi mắt bốc lên tử khí, chín cái pháp ấn màu vàng tím quay quanh con ngươi hắn dần dần sáng lên, bắt đầu chậm rãi xoay tròn. Một luồng thiên địa dao động tối nghĩa chưa kinh động bất luận kẻ nào, nhanh chóng truyền khắp phạm vi trăm dặm. Cơ Hạo nhìn Phong Hành rất nghiêm túc nói: “So với Doanh Vân Bằng phiền toái hơn một vạn lần cũng không sao. Có phiền toái, mọi người cùng nhau gánh vác là được. Chung quy tốt hơn một mình ngươi chạy ra, bị người ta đuổi kịp, như con linh cẩu bị thương chết ở hoang dã nát thành bộ xương.” Phong Hành nghiến chặt răng, hắn muốn nói cái gì đó, hai mươi ba tiễn vệ lui đến phía sau trong tay lóe ra hào quang, trong tay bọn họ đồng thời xuất hiện một cây cung lớn. Sau đó trong thiên địa liền tràn ngập tiếng mũi tên xé rách không khí, trước mắt Cơ Hạo tối sầm, toàn bộ bầu trời trước mặt hắn đều bị mũi tên bắn kéo theo dòng khí bao phủ. “Lôi!” Hai tay Cơ Hạo kết ấn, thiên địa nguyên khí phạm vi trăm dặm kịch liệt dao động, mũi tên cách Cơ Hạo còn mấy chục trượng, trên trời hai mươi bốn tia sét đã gào thét bổ xuống.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vu Thần Kỷ
Chương 356: Xung đột
Chương 356: Xung đột