TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vu Thần Kỷ
Chương 247: Lật bàn

Phổ Khoảnh và mấy môn nhân khác của Khổ Tuyền chật vật chạy trốn, sư tôn nhà mình không địch nổi một chiêu của Quy Linh, bọn họ thậm chí không dám chất vấn tên Quy Linh, đã xám xịt hóa thành một điểm bạch quang cấp tốc chuồn.

Húc đế tử đứng ở trên xe liễn nhà mình, ra vẻ cao ngạo nhìn Quy Linh.

Cho dù Khổ Tuyền đào tẩu, trong lòng Húc đế tử vẫn rất tự tin —— Khổ Tuyền đào tẩu, đó là tài không bằng người ta đánh không lại Quy Linh, nhưng Liệt Sơn Húc hắn, từng khi nào cần vận dụng vũ lực? Rất nhiều thời điểm, hắn báo ra thân phận, liền đủ để giải quyết tất cả phiền toái.

“Ngươi nữ nhân này, quá không có đạo lý, ngươi thế mà…” Húc đế tử lời lẽ lý do nghiêm túc chỉ trích Quy Linh.

“Ồn ào!” Hắc ngọc như ý ở tay trái Quy Linh đánh ra như tia chớp. Giữa nàng cùng Húc đế tử ít nhất cách trăm trượng, nhưng tay nàng giống như có thể kéo dài vô hạn, hắc ngọc như ý mang theo một đạo hàn quang đánh vào trên mặt Húc đế tử, Húc đế tử mặt phun đầy máu, không ngừng phun ra từng cái răng vỡ nát, cắm đầu ngã quỵ ở trên xe liễn.

“Lớn mật!” Gần trăm trọng giáp hộ vệ phía sau Húc đế tử cùng tức giận, bọn họ đồng thời giận quát một tiếng, rút ra binh khí hướng Quy Linh đánh tới.

“Gan ta trước giờ rất lớn, các ngươi chẳng lẽ vừa mới biết?” Quy Linh nhăn lại hàng lông mày rậm, rất bất đắc dĩ nhìn trọng giáp chiến sĩ khí thế hùng hổ lao đến đánh: “Sư tôn chỉ cho chúng ta truyền đạo, không cho chúng ta giết người. Nếu là yêu ma quỷ quái, đánh giết còn chưa tính, các ngươi lại đều là ‘nhân chủng’ thuần khiết, không được giết, chỉ có thể đánh một trận.”

Hắc ngọc như ý và phất trần tất cả đều nhét vào trong tay áo, Quy Linh khẽ lật bàn tay, một thanh trường kiếm cổ đồng trên thân kiếm mang theo ấn bát quái mai rùa loang lổ bay lên, bị nàng cầm, sau đó kiếm quang như mưa, nàng dũng mãnh dị thường lao vào trong đội ngũ hộ vệ của Húc đế tử.

Tiếng ‘Xẹt xẹt’ không dứt bên tai, Quy Linh chân đạp phương vị bát quái, cổ đồng trường kiếm trong tay mang theo từng đạo hàn quang. Dải ánh sáng thật dài mơ hồ ở không trung phác họa một cái trận đồ bát quái.

Trên trăm hộ vệ của Húc đế tử bị chặn ở trong bát quái trận đồ, lên trời không được, xuống đất không xong, không thể tiến lên, không sao lui lại, đi một bước ngã một cái. Ngã một cái đầu sẽ đau một phen, sau đó kiếm quang như mưa, không lưu tình chút nào đâm nhanh đến, tuy không thương tổn chỗ yếu hại của bọn họ, lại kéo ra ở trên thân bọn họ vết thương vừa sâu vừa dài, nhìn kỹ, những vết thương đó cũng hợp thành đồ án bát quái.

Vết thương bát quái chủ động hấp thu thiên địa nguyên khí, hóa thành phong ấn kỳ dị gắt gao trấn trụ những hộ vệ này, vu lực toàn thân bọn họ không điều động được chút nào. Gân cốt toàn thân xụi lơ vô lực, từng người tối tăm mặt mũi ngã xuống đất, sau đó đồng thời hôn mê.

“Một đám phế vật, còn kiêu ngạo như vậy làm chi?” Thu kiếm, Quy Linh bước lên xe liễn của Húc đế tử, hung hăng cho đầu Húc đế tử một cước, chán ghét mà khinh bỉ trừng mắt nhìn hắn nói: “Lúc Tam Hoàng trị thế, nhân tộc thuần phác, hàm hậu bao nhiêu. Toàn bộ nhân tộc đồng lòng hợp sức tranh với trời, đấu với đất, chém giết sinh tử với dị tộc.”

Khom lưng, ngón tay xoa xoa trên trường bào tơ lụa trên người Húc đế tử, Quy Linh trào phúng: “Nhìn xem hiện tại các ngươi, mặc hoa phục, ăn mỹ thực, ra thì xa giá, tiền hô hậu ủng, bắt nạt nhỏ yếu, đổi trắng thay đen… Các ngươi, thật sự là hậu duệ của các thượng cổ nhân tộc ta biết sao?”

Húc đế tử xấu hổ tức giận đan xen nhìn Quy Linh, muốn mở miệng mắng chút gì đó, lại không dám mở miệng.

Quy Linh khẩu khí quá lớn, nàng thế mà là sống từ thời đại Tam Hoàng trị thế kia? Đó là chuyện của bao nhiêu năm trước? Loại lão quái vật này, ai dám trêu chọc? Ai trêu chọc được nổi? Hiện tại Bồ Phản chỉ có Chúc Long Quỹ một lão quái vật như vậy từng lăn lộn ở thời kỳ cuối của Tam Hoàng trị thế, đó đã là lưu manh, lão khốn kiếp không có ai trêu chọc được.

Thân là đế tử Liệt Sơn thị, Húc đế tử nghiến răng quật cường nhìn Quy Linh: “Ngươi thắng rồi, nói cái gì tùy tiện ngươi. Chỉ là…”

Quy Linh hừ lạnh một tiếng, một tát đem câu nói kế tiếp của Húc đế tử chặn trong miệng, sau đó quay đầu hướng bầu trời phía đông nhìn tới: “Lén lút nhìn hồi lâu, còn chưa lăn ra, cứ muốn ta động thủ hay sao?”

Không có ai hé răng, trên bầu trời Quy Linh nhìn tới chỉ có vài đám mây mỏng manh bay qua.

Mặt Quy Linh chợt trầm xuống, đột nhiên há mồm phun ra một viên bảo châu hai màu đỏ trắng đan xen, kéo theo một đạo hàn quang muốn hướng một mảng bầu trời đó đánh tới. Nhất thời truyền đến một tiếng kinh hô, vài bóng người từ trong một đám mây tía đột nhiên hiện ra thân hình.

“Xin thu bảo vật, chúng ta không ngăn được một đòn của loại thiên địa dị bảo này.” Một đại hán cao hơn một trượng, sau lưng có một đôi cánh hai màu xanh tím rộng hai trượng, cánh chim bị gió bão cùng cuồng lôi bao bọc, trong tay cầm một cây trường thương cười nói: “Ngươi đại muội tử này, tính tình cũng quá nóng nảy rồi.”

Hừ lạnh một tiếng, trong mắt Quy Linh bắn ra hai luồng kỳ quang, đánh giá cao thấp đại hán cùng vài nam tử cũng mọc hai cánh phía sau hắn, thản nhiên nói: “Các ngươi luôn theo phía sau mấy đứa nhỏ này, các ngươi rốt cuộc là loại người nào?”

Phong Hành nằm dưới đất, xương khớp toàn thân đứt đoạn, chỉ có một đôi mắt đảo loạn khẽ nói: “Xem bộ dạng bọn hắn như một con chim to, bọn hắn là Đông Hoang vũ nhân, thân binh hộ vệ của Mộc Thần nhất tộc. Trung Lục thế giới, hiện tại chỉ có bên người Đế Thuấn, có một đám hộ vệ tộc nhân Mộc Thần Thanh Đế đưa tặng nghe lệnh.”

Đại hán lưng mọc đôi cánh phong lôi, tướng mạo đường đường cười nói: “Ngươi đứa bé này vậy mà biết được không ít chuyện. Ta là Thanh Lôi, đại thần hầu bên người Đế Thuấn, nói trắng ra, chính là đầu lĩnh gia binh của Đế Thuấn. Khi Cơ Hạo cáo trạng bẩm báo trước mặt Đế Thuấn, chúng ta đã trực tiếp đi bên này.”

Chỉ chỉ Man Man nằm dưới đất mặt đầy nét cười, Thanh Lôi cười nói: “Tuy vụ án chưa điều tra rõ kết quả, chúng ta cũng không dám để con gái Chúc Dung thị thực sự có chuyện gì. Chẳng qua, hiện tại tựa như cũng không cần kiểm chứng cái gì nữa, nên biết, chúng ta đều đã biết rồi.”

Húc đế tử trong lúc nhất thời mặt xám như tro tàn. Thanh Lôi là ai, người lăn lộn ở Bồ Phản đều biết, như hắn nói, hắn là đầu lĩnh tư binh của Đế Thuấn. Đế Thuấn là nhân vương, cũng chính là đại thủ lĩnh liên minh bộ lạc nhân tộc, chính hắn đương nhiên cũng thống lĩnh một đại bộ lạc thực lực cực kỳ mạnh mẽ, danh nghĩa hắn đương nhiên cũng có tài sản riêng, có nô lệ, cũng có tư binh lệ thuộc trực tiếp hắn.

Thanh Lôi là đầu lĩnh tư binh của Đế Thuấn, chính là tâm phúc Đế Thuấn tri kỷ tin cậy nhất. Thanh Lôi xuất hiện ở đây, chẳng khác nào hơn phân nửa Đế Thuấn tự mình trình diện.

Rất xa, truyền đến tiếng A Kháng quát lớn mạnh mẽ hữu lực: “Húc, ngươi làm chuyện hồ đồ gì vậy? Thiết Nham đã cung khai, ngươi còn có cái gì để nói?”

Một đám mây tương tự bay tới, trên đám mây mười mấy chiếc chiến xa đồng xanh vang lên ù ù, hơn một ngàn chiến sĩ thân khoác trọng giáp vây quanh A Kháng và đám người Tự Đao cấp tốc chạy đến. Ở phía sau một xa giá, dây thừng dùng gân thú bện thành, trói chặt một đám cao tầng Mậu Sơn bộ bọn Thiết Nham mặt không còn chút máu.

Sắc mặt Húc đế tử chợt trở nên cực kỳ khó coi, hắn run run đứng dậy, kính cẩn hướng A Kháng cúi đầu hành lễ thật sâu: “Đại huynh!”

A Kháng mặt không biểu cảm đến trước mặt Húc đế tử, nhằm ngay vào mặt cho một bạt tai.

“Theo ta đi Bồ Phản, đi trước mặt Đế Thuấn, tự mình khai ra đi. Nếu không, ta triệu tập trưởng lão, phế đi địa vị đế tử của ngươi.”