“Thật sự làm người ta đau đầu!”
Cơ Hạo buồn bực oán giận, giang đôi tay, đứng ở phía trước mọi người, hắn giống như một ngọn lửa hình người hừng hực thiêu đốt. Vô số sâu bọ điên cuồng mở mồm, lộ ra răng nhọn dày đặc thật nhỏ bên trong, phun nước dãi màu xanh lục của mực, như thủy triều giống như hướng Cơ Hạo lao lên. Nhưng lúc cách Cơ Hạo một trăm trượng, thân thể chúng nó bắt đầu đỏ bừng, khi chúng nó lao tới cách Cơ Hạo còn có mười mấy trượng khoảng cách, trong cơ thể chúng nó đã bị đốt thành tro tàn, biến thành một khối giáp xác cứng rắn đen sì. Sau lưng Phong Hành một đám gió đục ngầu bay lên trời, trong gió có thể nhìn thấy một hư ảnh vặn vẹo, không phân biệt được là bộ dáng gì đang điên cuồng xoay tròn vặn vẹo. Vô số luồng gió xoáy thật nhỏ dán mặt đất cuốn lên, vỏ côn trùng bị Cơ Hạo thiêu chết ùn ùn bay lên, bị Phong Hành nhấc lên gió lớn theo quặng mỏ thổi đến phía sau. Đám đông tộc nhân Mậu Sơn bộ mang theo các loại công cụ lui tới bôn tẩu, mặt mày hớn hở đem giáp xác những con sâu bọ đó vận chuyển đi mặt đất. Trùng hậu cuộn mình ở chính giữa động quật hơi nâng lên nửa thân trên to mọng, trên cái đầu nho nhỏ mười tám con mắt kép màu xanh lục tối oán độc nhìn chằm chằm Cơ Hạo, trong miệng không ngừng phun ra dịch màu xanh lục của mực. Nó khàn giọng thét chói tai, vô số sâu bọ không ngừng từ trong mấy chục hành lang chạy đến, ‘Líu ríu’ thét chói tai, hung hãn không sợ chết xung phong lên. Bọn sâu bọ giáp xác có phạm vi một trượng kia lắc lư thân thể nặng nề, bước chân tập tễnh lao lên. Cách Cơ Hạo còn xa hơn trăm trượng, bọn sâu bọ to lớn đó liền kịch liệt vỗ cánh, thân hình chợt bành trướng lên, sau đó từ trong miệng phun ra từng cái gai nhọn dạng xoắn ốc màu đen, màu bạc hỗn tạp. Những gai nhọn này chỉ dài hơn một thước, to hơn ngón cái, cái gai bén nhọn vô cùng. Mang theo tiếng xé gió chói tai, những gai nhọn đó hung hăng bắn về phía Cơ Hạo, nhưng Man Man cười lớn chắn trước mặt Cơ Hạo. Nàng chỉ dựng lên hai thanh đại chuỳ, toàn bộ gai nhọn đều ùn ùn ‘Đinh đinh đang đang’ rơi xuống mặt đất. Vu bảo do đại tượng sư của Chúc Dung thần quốc dùng các loại thiên tài địa bảo tỉ mỉ rèn, không phải là gai kim loại đám sâu bọ này tự mình rèn luyện có thể công phá. Thiết Nham trưởng lão vội vàng ghé đến bên người Cơ Hạo, tránh đi ngọn lửa Cơ Hạo phun ra, cầm lên một cây gai nhọn hai màu đen trắng hỗn tạp. Lấy ra một cây chùy nho nhỏ hung hăng đánh vài cái ở trên gai nhọn, Thiết Nham trưởng lão đột nhiên hưng phấn vô cùng kêu la lên: “Quặng Ngân Ô. Ô Cương mạch khoáng này xen lẫn quặng Ngân Ô, đây là bảo quặng so với quặng Ô Cương trân quý hơn gấp mười!” Thiết Nham trưởng lão vô cùng hưng phấn giơ lên hai tay lớn tiếng kêu lên: “Tổ linh phù hộ, quặng Ngân Ô này là của Mậu Sơn bộ chúng ta. Có mạch khoáng này, Mậu Sơn bộ chúng ta nhất định sẽ trở nên càng thêm thịnh vượng phát triển! Tổ linh phù hộ, mạch khoáng này là của chúng ta, là của chúng ta!” Ánh mắt Cơ Hạo lóe lên. Quặng Ngân Ô, đây là mạch khoáng khá hiếm thấy, bởi vì hiếm thấy, cho nên được xưng là bảo quặng. Thuộc tính bản thân quặng Ngân Ô chỉ là bình thường, nhưng một khi cùng kim loại khác luyện thành hợp kim, có thể gia tăng thật lớn trình độ sắc bén của loại hợp kim này. Ví dụ như nói hai thanh kiếm sắc bén tài liệu hoàn toàn giống nhau, ra từ tay cùng đại tượng sư, nhưng trong một thanh kiếm sắc bén gia nhập chút ít Ngân Ô quặng, như vậy thanh kiếm sắc bén này có thể thoải mái đem một thanh khác cắt thành hai đoạn. Ở Nam Hoang, binh khí tốt trộn lẫn quặng Ngân Ô giá cao phát rồ. Cơ Hạo nhớ rõ, lúc hắn hơn ba tuổi, một thương đội đi ngang qua dùng một trăm thanh binh khí như vậy, đem toàn bộ da thú, xương thú Kim Ô lĩnh cất giữ một năm rưỡi đổi sạch sẽ. Đó chính là của cải mấy ngàn vạn tộc nhân Kim Ô lĩnh một năm rưỡi mồ hôi tích góp, vẻn vẹn một trăm thanh vũ khí sắc bén trộn lẫn quặng Ngân Ô đã đổi đi hết. Mạch khoáng trân quý như vậy, biểu hiện của Thiết Nham trưởng lão khiếnn Cơ Hạo rất không hài lòng. Mậu Sơn bộ bọn họ lúc cầu đến trên đầu Vu điện, cũng không nói nơi này sẽ có quặng Ngân Ô đi kèm. Chỉ một cái quặng Ngân Ô lẫn vào, giá trị tổng thể đã là gấp vài lần ba quặng Ô Cương. “Quặng Ngân Ô, thật sự là thứ tốt.” Cơ Hạo quay đầu nhìn thoáng qua Thiết Nham mặt đầy nét cười, thản nhiên nói: “Thiết Nham trưởng lão, trong khế ước Mậu Sơn bộ các ngươi và Vu điện ký, cũng không phải là nói như vậy nhỉ? Các ngươi nói chỉ là ba quặng Ô Cương, cũng không nói còn có một cái hoặc là còn có nhiều hơn quặng Ngân Ô nhỉ!” Trên khuôn mặt mập mạp của Vũ Mục, mắt bởi vì thịt béo chen chúc mà trở nên cực kỳ bé đột nhiên trừng lên to bằng nắm tay người thường. Hắn mở to hai mắt nhìn, hưng phấn xắn tay áo lớn tiếng kêu la lên: “Cơ Hạo nói đúng đấy, Thiết Nham trưởng lão, bảng giá ủy thác này cũng không thể tính như vậy nữa, thêm tiền, nhất định phải thêm tiền!” “Đợi chút, đợi chút!” Thiết Nham trưởng lão hưng phấn vô cùng bị một gậy nhè vào đầu này đánh cho đầu óc choáng váng, hắn không biết làm sao nhìn Cơ Hạo kêu lên: “Nhưng, chúng ta đã…” Man Man xoay người, xách lên đại chuỳ hung hăng cho mặt đất một chùy. Cả quặng mỏ kịch liệt run rẩy một cái, mặt đất kịch liệt nhún nhảy, tầng nham thạch phía trên thiếu chút nữa đã sập xuống. “A ba ta là Hỏa Thần Chúc Dung, Cơ Hạo nói các ngươi cần thêm tiền, nhất định phải thêm tiền, bằng không Man Man bảo a ba đến giảng đạo lý với các ngươi!” Man Man ngạo nghễ ngẩng đầu, dương dương đắc ý nói: “Đại ca ruột của Man Man từng nói, ai cũng không được nợ tiền nhà chúng ta!” Thiết Nham trưởng lão ngẩn ngơ, nhìn nhìn thân hình nho nhỏ của Man Man, cùng với hai thanh đại chuỳ cực kỳ không tương xứng với thân thể nàng, nụ cười đầy mặt nhanh chóng chuyển biến thành vạn phần khôn khéo: “Dễ nói chuyện mà, dễ nói mà, ô, mọi người chậm rãi giảng đạo lý! Nơi này có thể xuất hiện quặng Ngân Ô, là chuyện chúng ta cũng không ngờ tới, cho nên, chúng ta còn cầm thăm dò rõ trước tài nguyên khoáng sản nơi này rồi nói sau.” Cơ Hạo gật gật đầu, cả người phun trào lửa, hắn đi từng bước một hướng con trùng hậu cực lớn kia. Trùng hậu khàn giọng thét chói tai, vô số sâu bọ không ngừng hướng Cơ Hạo lao tới, nhưng không có một con sâu bọ nào có thể tới gần Cơ Hạo. Dần dần, Cơ Hạo đi tới bên mình trùng hậu thân hình quá mức mập mạp dẫn tới không thể nhúc nhích, rút ra đao đá màu đen cắt bàn tay mình, dùng sức ở trên đầu trùng hậu liên tục viết mấy chục cái phù lục quỷ bí. Huyết quang chói mắt không ngừng rót vào đầu trùng hậu, trùng hậu kịch liệt giãy dụa mấp máy, qua đại khái thời gian một chén trà nhỏ, phù văn dẫn động máu Cơ Hạo ở trong linh hồn gầy yếu của trùng hậu khắc xuống một cái nô lệ phù ấn, đem nó biến thành nô lệ của Cơ Hạo. Trùng hậu uể oải hét lên một tiếng, bọn sâu bọ điên cuồng nhanh chóng dừng bước chân xung phong, nhu thuận thuận theo nằm mọp xuống đất. Cơ Hạo vỗ vỗ con trùng hậu cực lớn này, xoay người hướng Thiết Nham trưởng lão nói: “Cộng thêm đại gia hỏa này cùng con cháu nó, có thể giúp Mậu Sơn bộ các ngươi khai thác mạch khoáng, sau khi thêm chúng nó, ta cũng không tham, ta chỉ cần một bộ vu trận phòng ngự mạnh mẽ, một tòa chiến bảo loại nhỏ hoạt động có thể mang theo bên người là được.” Trong con ngươi của Thiết Nham trưởng lão hào quang lóe lên một trận, hắn đang muốn mở miệng nói chuyện, đột nhiên một con sâu cắp một khối tinh thạch to bằng bàn tay từ trong một cái hành lang chạy ra. Tinh thạch ‘Leng keng’ rơi xuống đất, ánh mắt tất cả mọi người đều bị khối tinh thạch này hấp dẫn.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vu Thần Kỷ
Chương 209: Trùng nô
Chương 209: Trùng nô