Cự quy vững vàng đi từng bước một hướng về phía trước.
Trong lầu nhỏ, Tự Văn Mệnh xách tai Man Man, ân cần dạy bảo truyền thụ cho nàng đạo lý ra ngoài, nhất định phải cẩn thận, khiêm tốn làm người. Man Man thì hừ hừ ha ha ôm túi gấm trữ vật tổn hại của mình, oán giận Chúc Dung Đồng Cung cho nàng một mặt hàng rách nát. Cơ Hạo đi ra khỏi tiểu lâu, thích ý đi dạo ở trong thành trì lưng rùa thần kỳ này của Quy Linh thương đội. Thành trì dài rộng sáu dặm, quy mô không thể tính là nhỏ. Hơn nữa thành trì này không chỉ có một tầng, mà là thượng trung hạ tổng cộng ba tầng, chỗ bọn Cơ Hạo, chính là trong một tầng thành phía trên cùng, cũng là khu vực duy nhất mở ra đối với khách bên ngoài. Đường xá trong thành đều là dùng kim loại đúc thành, đường lớn rộng rãi nhất cũng chỉ rộng hơn một trượng, bên đường đều là tiểu lâu, sân sắp xếp chỉnh tề, trong đó chằng chịt điểm xuyết tháp tên, lầu canh gác cao cao, thỉnh thoảng có hộ vệ nai nịt gọn gàng qua lại trên phố. Tuy không thể đi trong hai tầng thành phía dưới nhìn xem, nhưng thần niệm của Cơ Hạo lại không bị ngăn trở xông vào. Trong một tầng thành trung gian, là chỗ ở của người bản thân Quy Linh thương đội, so sánh với tiểu lâu, sân trong thành thượng tầng, trong một tầng thành trung gian tựa như tổ ong, đều là từng gian phòng nhỏ nối liền chặt chẽ, dùng vách tường kim loại thật dày ngăn cách với nhau, hành lang trong thành xoay quanh lẫn lộn giống như mê cung, không hề nghi ngờ kết cấu như vậy có lực phòng ngự rất mạnh. Kẻ thù bên ngoài nếu xâm nhập, như vậy kết cấu trong thành đủ để tạo thành quấy nhiễu thật lớn đối với kẻ địch. Mà một tầng dưới cùng thì là kho hàng, dùng kim loại cấu tạo thành kho hàng kề sát mai rùa cự quy, diện tích lớn hơn thành nội bên trên mấy lần. Trong kho hàng rộng rãi, đặt chỉnh tề lượng khổng lồ các loại khối kim loại trải qua bước đầu tinh luyện, hơn nữa đều là khối kim loại trải qua vu lực rèn luyện, mật độ kinh người. Trừ các đặc sản Nam Hoang, khoáng sản kim loại giàu khí tức hỏa nguyên, trong kho hàng còn cất giữ khối ngọc, khối vàng chồng chất như núi. Các loại tinh thạch quý hiếm đi kèm nhiều đếm không xuể. Kỳ trân cùng loại với Địa Mạch Nguyên Nhũ, Cơ Hạo đã phát hiện ước chừng có một ngàn vại, mỗi một cái vại lớn đều có thể cho Cơ Hạo thật thoải mái ngâm tắm ở bên trong. Mà càng nhiều hàng hóa trong kho hàng, thì là thi thể hung thú dùng hàn băng tinh thạch đóng băng. Nhìn từ trên khí tức, các hung thú này hơn một nửa là thực lực cấp Tiểu Vu, trên bốn phần lúc còn sống có thực lực cấp Đại Vu. Mà số rất ít một bộ phận thi thể hung thú bảo tồn nghiêm mật nhất, khí tức bọn nó thế mà có thể so với vị thống lĩnh dung nham cự nhân Chúc Dung thần quân kia Cơ Hạo từng gặp. Thần niệm Cơ Hạo tinh tế đảo qua những kho hàng này, nhất thời không khỏi hoa mắt thần mê từng đợt vì vật tư phong phú trong kho hàng. Cái khác không nói, chỉ riêng thi thể các hung thú này, nếu toàn bộ để Cơ Hạo nuốt vào, hắn tự tin có thể khiến lực lượng thân thể mình đạt tới Vu Vương cảnh, mà tu vi Bổ Thiên Bất Lậu Quyết, hẳn là cũng có thể đột phá đến tầng thứ hai mới đúng. Chỉ tiếc những hàng hóa này đều là của thương đội người ta, Cơ Hạo còn chưa xuống cấp đến mức làm loại hoạt động trộm cướp đó. Sờ sờ cái túi gấm cướp được kia bên hông, Cơ Hạo bất đắc dĩ phát hiện, tựa như toàn bộ tài sản của hắn, cũng không đủ mua một thi thể hung thú cấp Vu Vương. Cho nên hắn thở dài một tiếng, đánh mất ý niệm này. Trong một tầng thành phía trên cùng, trừ ba người bọn Cơ Hạo, tựa như cũng có một ít tán khách khác lên Tinh Không Linh Quy hướng tới Trung Lục. Cơ Hạo vụng trộm đánh giá một phen những người quần áo trang phục khác nhau trên đường đụng tới, trong đó đại khái không đến trăm người, hẳn là thanh tráng tinh anh bộ tộc Nam Hoang ra ngoài du lịch, còn có mấy trăm người thì cổ quái. Cơ Hạo trong lúc nhất thời cũng không phán đoán ra bọn họ rốt cuộc xuất thân thế nào. Một đường đi dạo, Cơ Hạo đi tới gần trên tường thành chỗ đầu của cự quy, vừa lúc Quy lão tam nhảy bắn từ trên tháp canh chạy xuống, mặt đầy nụ cười nhảy đến trước mặt mấy nam tử chờ ở trong núi rừng. Chắp tay trước ngực hướng năm nam tử đó hành một lễ, Quy lão tam tươi cười thân thiện nói: “Năm vị khách quý, là muốn tiện đường về Trung Lục sao? Quy Linh thương đội chúng ta là thương đội vạn năm, giá cả vừa phải, không chặt chém, một người một trăm ngọc tệ, là tuyệt đối không thương lượng!” Cơ Hạo tò mò nhìn năm nam tử kia. Khác với ba người bọn Cơ Hạo, không giống với các tán khách trong thành cũng đáp nhờ xe, năm người này mặc một loại trường bào màu đen, da đầu cũng cạo sạch sẽ, lộ ra da đầu màu xanh nhạt, đỉnh đầu còn dùng màu đen xăm ra mấy chục phù văn vặn vẹo to bằng ngón cái, rất hiển nhiên bọn họ xuất thân thế lực lớn tổ chức nghiêm mật nào đó. Đặc biệt là nam tử dẫn đầu kia, một con khỉ nhỏ màu đen to bằng nắm tay ngồi đoan đoan chính chính trên vai hắn, con khỉ xinh xắn lanh lợi cái đuôi vểnh lên, đuôi so với thân hình của mình còn dài hơn một mảng lớn, nhìn qua rất đáng yêu. Tiểu hầu tử đen sì hiển nhiên là thiên địa dị chủng nào đó, trên mặt nó có ba con mắt xanh lét, phát hiện Cơ Hạo đang đánh giá mình, tiểu hầu tử thoạt nhìn dịu ngoan đáng yêu này đột nhiên nhe răng trợn mắt hướng Cơ Hạo hét rầm lên ‘Chi chi’, hai cánh tay càng hung hăng vung, trên đầu ngón tay bắn ra móng vuốt sắc bén xé rách không khí, phát ra tiếng xé gió chói tai ‘Xẹt xẹt’. Quy lão tam nhíu nhíu mày, hắn quay đầu nhìn nhìn Cơ Hạo, rất là không vui hướng năm nam tử quát: “Năm vị khách quý, Quy Linh thương đội chúng ta là có quy củ, tất cả chiến thú, yêu sủng, khế ước thú…, nếu dám ra tay đả thương người, chớ trách chúng ta ra tay đuổi người!” Hắn nhìn chằm chằm hầu tử kia quát: “Ước thúc cho tốt các hung vật bên người mình, nếu là đến trong hư không, bốn phía không có đất, phá quy củ bị chúng ta đuổi xuống, cho dù chết cũng không thể trách chúng ta.” Nam tử có hầu tử đứng trên vai cười lạnh lùng, tùy tay lấy ra năm miếng ngọc bích ném cho Quy lão tam, ngữ khí cực kỳ lạnh nhạt nói: “Con khỉ nhỏ như vậy, nhát gan mà thôi, cho nên tạo thế dọa người, nó sao có thể đả thương người? Chúng ta tự nhiên sẽ không phá quy củ.” Quy lão tam nhíu nhíu mày, lấy kinh nghiệm nhiều năm thường lui tới ở Nam Hoang của hắn, hắn luôn cảm thấy mấy người trước mắt hương vị không đúng thế nào. Nhưng nhìn kỹ, tựa như trên người bọn họ cũng không có gì không đúng. Trầm mặc một phen, hắn đem năm miếng ngọc bích nhét vào trong tay áo, ngẩng đầu hướng cự quy đánh tiếng: “Quy tổ tông, ngài chiếu cố thêm chút, dọc theo đường đi vất vả ngài rồi.” Cự quy chậm rãi cúi đầu, hướng năm nam tử nhìn một cái thật sâu, ồm ồm nói: “Bọn nhỏ tiểu quy yên tâm, không xảy ra chuyện gì. Hừ, chuyện gì cần ta động thủ chứ? Trogn hộ vệ có mười đội trưởng cấp Vu Vương, còn chưa đủ ngươi sai sử?” Quy lão tam cười ‘khà khà’, xoay người nhảy về lầu canh gác. Cơ Hạo cười nhìn năm nam tử, lắc lắc đầu. Phen lời này của quy lão tam và lão quỷ rất thông minh, cố ý vô tình điểm ra thực lực mạnh mẽ của thương đội, là đang báo cho năm nam tử này đừng ở trong thương đội gây ra sóng gió gì. Thậm chí, Quy lão tam ngay cả Cơ Hạo cũng nhân tiện cảnh cáo —— trong thương đội có mười đội trưởng hộ vệ cấp Vu Vương tọa trấn, không muốn có phiền toái thì nhu thuận một chút… Nhất là bảo tiểu nha đầu bạo lực kia bên cạnh ngươi nhu thuận một chút! Năm nam tử thân thể bất động, lại giống như hư ảnh, từ từ bay lên tường thành. Bọn họ lướt qua Cơ Hạo, ánh mắt lạnh lẽo không có một chút hơi người lạnh lùng đảo qua Cơ Hạo, sau đó như quỷ mỵ bay vào trong thành. Con tiểu hầu tử kia nhe răng trợn mắt trừng mắt nhìn Cơ Hạo, mắt không chớp một cái nhìn chằm chằm Cơ Hạo.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vu Thần Kỷ
Chương 142: Dị khách
Chương 142: Dị khách